Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 1462: Chế bá toàn trường (1)

Sau cùng, Brandon mịt mờ đặt tay lên trên bắp đùi, hung hăng véo mình một cái thật mạnh, nhờ cơn đau dữ dội mới khiến cho trái tim "bất tranh khí" của hắn yên tĩnh lại, rốt cục lấy lại chút tỉnh táo ngắn ngủi.

- Thưa Thorne tiên sinh tôn kính, tôi tên Brandon, là quản lý của nhà hát Dorado này, tôi vô cùng vinh hạnh được ra sức vì ngài!



Brandon nói với vẻ hết mực cung kính.

Thorne cũng không vì biểu hiện của Brandon mà có bất kỳ thần thái khinh miệt gì, ngược lại còn vô cùng hòa khí gật gật đầu với hắn, cười nói rằng:



- Brandon tiên sinh, thật là mạo muội đã quấy rầy công việc kinh doanh bình thường của mọi người, mặc dù chúng ta đã mua hết tất cả số vé còn thừa của thính phòng chính, nhưng mà vẫn sẽ có rất nhiều người phải lưu lại ngoài hành lang, vẫn mong được thứ lỗi.

Thorne nói với giọng điệu rất khách khí.

Đường đường là một vị đại nhân vật cấp bậc chí tôn, lại đi nói hai chữ "thứ lỗi" với mình, Brandon kích động vạn phần, run giọng nói:



- Không không thứ lỗi. . .

Lời vừa ra khỏi miệng, Brandon lập tức hoảng hốt biết mình nói sai, vội vàng sửa thành:



- Không, không, thứ lỗi !

Dứt lời, Brandon càng thêm sợ hãi.

Dạng đại nhân vật như Thorne, còn cần hắn thứ lỗi cho à.

Brandon ảo não vả cho mình một bạt tay lên miệng, vội vàng cất tiếng:



- Tôi và nhà hát Dorado vô cùng nhiệt liệt chào mừng ngài, còn có chư vị khách quý đại giá quang lâm! Hôm nay ngài tới nghe hòa nhạc ạ? Xin mời các ngài hãy qua bên này, tôi sẽ lập tức đi dọn dẹp ngay!

Brandon thấy Thorne tiên sinh và chư vị đại lão muốn nghe hòa nhạc, mấy người dân chúng đầu đường xó chợ kia há có tư cách ngồi cùng!

Brandon cảm thấy mình có trách nhiệm phải trở về thanh tràng, để cho bọn người Thorne có thể yên tĩnh thưởng thức âm nhạc.

- Không cần đâu Brandon tiên sinh, bạn bè của tôi cũng ở đó, cậu ấy sẽ không thích chúng tôi làm như vậy, vả lại, vị trí bên trong cũng đủ cho chúng tôi ngồi rồi.



Thorne nhã nhặn cười nói.

Brandon còn muốn nói thêm gì nữa nhưng Thorne đã cười với hắn một tiếng, cất bước vòng qua hắn mà đi, thẳng một mạch đến phòng khách chính bên kia.

Tam cự đầu Tửu Nghiệp và cả mấy vị đại lão phía sau cũng cùng cất bước đi theo.

Hai mươi mấy vị đại nhân vật này, mỗi một người Brandon cũng đều không thể trêu vào, tuyệt đối không dám chọc, thậm chí không dám chạm vào, tranh thủ thời gian thối lui đến bên cạnh, ánh mắt kính sợ nhìn chăm chú từng người bọn họ đi lướt qua mình.

Thân phận càng cao thì hàm dưỡng cũng càng cao, đối đãi với dạng tiểu nhân vật như Brandon này, cũng càng hòa nhã.

Thời điểm những người này đi qua, còn dồn dập mỉm cười gật đầu với Brandon, hành động này khiến Brandon sợ hãi không thôi.

Brandon ngay lập tức mặt đầy tươi cười, không ngừng gật đầu đáp lễ.

Tại thời khắc này, Brandon cảm giác sâu sắc nhân sinh của mình đạt tới đỉnh phong.

Một màn này cũng đủ cho hắn khoác lác cả chục năm, thậm chí là cả quãng đời còn lại sau này.

Cả đoàn người rồng rắn nối đuôi nhau mà đi, không ngờ người cuối cùng lại là Victor của đoàn nhạc Sa Vi.

Ánh mắt Victor đầy vẻ phức tạp, cũng không thèm nhìn Brandon lấy một cái nào, chỉ vội vàng đi qua.

Brandon sững sờ đưa mắt nhìn theo bóng lưng của Victor, trong lòng không ngừng nghi hoặc.

Sao Victor tiên sinh lại đi cùng một chỗ với mấy vị đại nhân vật kia vậy nhỉ? Mặc dù ở cái thành phố Mala Radohoshch này thân phận của hắn cũng coi như hiển hách, nhưng muốn đứng chung hàng ngũ với mấy vị đại lão kia thì rõ ràng là còn xa xa chưa đủ tư cách. . .

Đang nghĩ ngợi, Brandon lại nhìn thấy một người, mặt mũi đầy vẻ uể oải, đang vội vàng đi tới.

Đây không phải là quản lý của nhà hát lớn Mala Radohoshch hay sao!

Brandon cũng chịu không ít cơn giận của đối phương, lập tức liền nhận ra.

Sao mà hắn cũng tới vậy?

Brandon sững sờ nhìn chằm chằm theo bóng lưng của bọn họ.

Mấy người bọn Thorne kéo tận mấy trăm người đến đây, dừng lại nơi này, không ai tiến thêm bước nữa, tin chắc hẳn là do đám người Thorne dặn dò.

Cứ để đám người đó đứng ở đây như vậy cũng không phải là biện pháp tốt, Brandon vội vàng gọi người tới mời đám người đó đến khác nơi nghỉ ngơi.

Còn như mấy người đó có đồng ý hay không thì Brandon hắn cũng không quản được, hắn tranh thủ thời gian cất bước chạy vội về phía phòng khách chính.

Hắn còn phải đi qua bên kia hầu hạ nữa.

Trên đường chạy đến, Brandon chợt nhớ tới một việc.

Thorne tiên sinh có nói, trong phòng khách chính này còn có bạn bè của ngài ấy nữa!

Brandon nghĩ đến đây, thân thể giống như bị điện giật, một mặt tăng tốc bước chân, một mặt thì thào tự nói một mình:



- Ôi chúa tôi ơi, rốt cuộc là vị đại nhân vật nào cải trang vi hành thế này, mình lại. . . không hề phát hiện đó có thể là bạn bè của Thorne tiên sinh! Hi vọng là không có chỗ nào đụng chạm tới hắn mới tốt!

Brandon một đường chạy vội đi qua, tiến vào phòng khách chính, mới phát hiện có một người đứng trước lối vào, đang lén lén lút lút thò đầu ra nhìn, rõ ràng là vị quản lý của nhà hát lớn Mala Radohoshch đây mà.

- Mạc Mỗ tiên sinh, ngài ở chỗ này nhìn cái gì đấy?



Brandon nhịn không được lên tiếng hỏi.

Vị Mạc Mỗ tiên sinh quản lý của nhà hát lớn Mala Radohoshch kia, vừa trông thấy Brandon nhất thời lúng túng, ngượng ngùng cười nói:



- Tôi chỉ nhìn xem có chỗ nào không thích hợp hay không. . .

- Đây là nhà hát của tôi, nhà hát Dorado.



Brandon lập tức cười lạnh, nói:



- Ngài muốn nhìn thì hãy trở về Mala Radohoshch của ngài mà nhìn, thế nào, bình thường mắt cao hơn đỉnh đầu, hiện giờ biết rõ chúng tôi bên này lợi hại rồi à!

Thorne tiên sinh tới, tam cự đầu Tửu Nghiệp tới, một đám đại nhân vật đến rồi!

Nhà hát Dorado đã không còn là nhà hát đứng hàng chót ở Mala Radohoshch mặc người chế giễu nữa!

Ngược lại nhà hát lớn Mala Radohoshch của ngươi cho dù có lợi hại đến mấy thì cũng có thể mời đến nhiều nhân vật cấp bậc đại lão như vậy sao!

Giờ phút này, hình tượng khom người cong lưng uốn gối vạn năm của Brandon, lập tức liền biến thành ngẩng đầu ưỡn ngực, sống lưng thẳng tắp.

- Brandon tiên sinh chớ có hiểu lầm, mấy vị đại nhân vật này, đều là từ chỗ bên kia của ta mà tới đấy!

Mạc Mỗ nhìn thấy hắn như vậy, nhất thời giận không có chỗ phát tiết, nghiến răng nghiến lợi nói ra.

- Vậy thì thế nào? Vậy thì thế nào hả! Chẳng phải sau cùng bọn họ cũng kéo nhau đến nơi này của ta đấy thôi!



Brandon nhếch miệng đắc ý nói, cảm giác cực kỳ sảng khoái, uất khí tích tụ nhiều năm đã bị quét sạch sành sanh, hôm nay cuối cùng cũng được hãnh diện rồi.

Mạc Mỗ nhất thời có loại cảm giác đau lòng muốn chết, lập tức không còn lời nào để nói.

Brandon dương dương đắc ý, ánh mắt hướng vào bên trong lướt qua một lượt, miệng còn đắc ý nói:



- Tôi phải nhìn xem, Thorne tiên sinh, còn có mấy vị đại lão kia đang ở nơi nào đây, ối chà chà, nhà hát Mala Radohoshch thật là tốt mà, người ta đến đó rồi cũng bỏ đi hết, cuối cùng tất cả đều chạy tới cái nhà hát nho nhỏ này của tôi để xem hội diễn tấu, ngài nói xem có cảm thấy tức hay không hả?. . .

Mạc Mỗ bị những lời này của Brandon làm cho giận điên lên, tay ôm lồng ngực, cảm giác trái tim nhảy loạn không ngừng.

Brandon trước tiên nhìn hàng ghế đầu, thấy tất cả khán giả đều đồng loạt quay đầu nhìn về phía sau, lại đưa mắt nhìn sang hàng ghế giữa, khán giả ngồi ở giữa cũng cùng một động tác quay đầu nhìn ra sau.

Sau cùng, ánh mắt Brandon rơi xuống một góc khán phòng, rốt cục cũng nhìn thấy mấy người Thorne, cũng nhìn thấy ai đang ung dung trò chuyện với Thorne.

Cái người vừa nói vừa cười với Thorne kia, nào phải ai khác ngoài chàng trai trước đó đã thay Jonas ra mặt nói chuyện, mình cũng bị ghi hận chung —— chính là chàng trai trẻ tuổi người Châu Á nọ!

Mà giờ phút này, hắn ta đang giới thiệu Jonas cho Thorne tiên sinh.

Thorne thậm chí còn chủ động đưa tay qua, cùng bắt tay với Jonas.

Brandon đang đắc ý lập tức nụ cười đông cứng trên mặt, ánh mắt khó có thể tin và rung động, đầu óc vang lên từng trận ong ong.

- Sao có thể như vậy!



Brandon thậm chí la thất thanh:



- Bạn của Thorne tiên sinh. . . chính là hắn! Đây, đây là!

Dù cho Brandon cật lực không dám tin tưởng, nhưng mà, sự thật chính là sự thật!

Thorne tiên sinh cùng với cái người trẻ tuổi kia nói nói cười cười, đối đãi bình đẳng, nếu không phải bạn bè thì lại là cái gì đây!

Người trẻ tuổi kia cũng là bạn bè với Jonas, lại còn dẫn tiến Jonas cho Thorne, vậy chẳng phải Jonas sẽ trở thành bạn bè với Thorne sao...

Sau một phen liên hệ như vậy, Brandon bỗng nhiên cảm thấy sợ hãi vô cùng, đưa tay che ở trước ngực mình, chợt thấy Mạc Mỗ đang đứng bên cạnh cũng có động tác y hệt, cảm giác trái tim của mình như muốn nổ tung, nỗi kinh hoàng và lo sợ lập tức dâng lên chiếm đầy tâm trí.

Không đề cập tới hai người này phản ứng như thế nào, khán giả toàn trường đều đồng loạt xoay đầu nhìn về phía sau, thậm chí đều xì xà xì xào nhỏ giọng đàm luận với nhau.

- Người kia thật đúng là Thorne tiên sinh sao?

- Đúng vậy, khẳng định không sai, tôi đã từng nhìn thấy người này trên TV rồi!

- Woa, không ngờ ngài ấy cũng tới!

- Xem kìa, mỗi một vị bên cạnh ngài ấy đều là đại nhân vật danh tiếng lẫy lừng đấy, liệu tôi đến đó xin chữ ký có được không nhỉ?

- Tốt nhất đừng làm vậy, bọn họ sẽ không thích đâu!

- Đây là đại nhạc hội tao nhã, chúng ta cũng phải lấy ra tố dưỡng của mình mới được!

- Vậy thì chờ đại nhạc hội kết thúc, chúng ta lại đi xin chữ kí là được chứ gì!

Mọi người bốn phía nhỏ giọng thán phục, ánh mắt đầy vẻ khiếp sợ, đều bởi vì Thorne mà ra, sau cùng lại rơi hết lên người Bạch Tiểu Thăng.

Bạn cần đăng nhập để bình luận