Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 740: Mọi Người Bái Phục



Sau tiếng la đó, người vây xem chia ra hai bên trái phải. Vệ Phong cất bước đi tới, mặt không biểu tình nhìn vào đám đông, khi nhìn thấy Trương Vũ Đông, trên mặt không có biểu hiện gì, nhưng khi nhìn thấy Bạch Tiểu Thăng, lại nở nụ cười và giơ ngón tay cái lên.

Sau đó, Vệ Phong lại tránh sang một bên.

Tống Giai đại sư cất bước đi đến.

Tiếng hét khi nãy chính là do ông ấy phát ra.

Nhìn thấy Tống Giai đại sư, những người trẻ tuổi tài năng kiêu ngạo khi nãy đã thu lại ngạo khí của bản thân, cung kính đứng thẳng để tay buông xuống.

Đừng nói là bọn hắn, dù cho bậc cha chú của bọn hắn, thậm chí ông nội của bọn hắn, khi nhìn thấy Tống Giai đại sư cũng phải một mực cung kính.

Sắc mặt Trương Vũ Đông trắng bệt, có cảm giác xấu hổ và ảo não.

Hôm nay hắn lại mắt mặt trước mặt Tống Giai đại sư.

Bạch Tiểu Thăng và những người khác khi thấy Vệ Phong tiến vào, liền dồn dập đứng dậy.

Giờ phút này, thấy người đến là Tống Giai đại sư, tất cả bước tới hoan nghênh.

- Ông ơi, nếu ông đã tới đây, thì phải làm chủ cho chúng con, chúng con đang chịu oan ức a!

Lâm Kha điềm đạm đáng yêu, một đôi mắt to ướt át vô cùng, đôi mắt gần như chảy ra nước mắt.

- Tiểu nha đầu!

Tống Giai đại sư cười mắng một tiếng.

Nào có đáng thương như thế! Toàn bộ quá trình ông ta đều thấy được, Bạch Tiểu Thăng còn rất là uy phong.

- Con chào ông ạ.

Trần Hiểu Á ngọt ngào cười một tiếng. Những lời thừa thãi nàng một câu cũng không có nói.

Trần Hiểu Á tuy hay thích ăn vặt, bình thường có hơi ngốc một chút, nhưng mà nàng tuyệt đối không ngu ngốc, trái lại rất thông minh.

Nàng tin tưởng, nhất định Tống Gia đại sư biết được sự tình từ đầu tới cuối. Nếu không, nhất định sẽ không hô to câu kia,

- Nếu cậu không so, vậy cậu sẽ thua!

Còn với Chu Bình, ánh mắt của hắn trông rất khẩn trương, lo lắng đổ mồ hôi đứng ở nơi đó. Đối mặt với Tống Giai đại sư, hắn một chữ cũng không dám nói.

Tống Giai đại sư chắp tay sau lưng, mỉm cười với các nàng, sau đó nhìn chằm chằm vào Bạch Tiểu Thăng, mỉm cười gật đầu.

Sau đó lại nhìn Trương Vũ Đông, hắn lại nhíu nhíu mày.

- Vũ Đông à!

Giọng nói của Tống Giai đại sư mang theo ý vị sâu xa.

- Có con ạ!

Trương Vũ Đông tranh thủ thời gian cung kính đáp lại.

- Cậu có cảm thấy mất mặt hay không?

Tống Giai đại sư bình tĩnh mở miệng hỏi trước mặt mọi người.

Vẻ mặt của Trương Vũ Đông như mướp đắng, nhìn trộm Tống Giai đại sư, không muốn thừa nhận cũng không có dũng khí phủ nhận.

- Đúng là làm xấu mặt ông của cậu, Trương lão cả đời sống quang minh lỗi lạc, có một đứa cháu trai tốt, gây sự thì giỏi, nhưng lại coi trọng thắng thua đến như vậy! Đây gọi là gì, gọi là một kẻ có thua mà không dám nhận!

Tống Giai đại sư trực tiếp mắng, không chút lưu tình.

Trương Vũ Đông mấp máy môi, nhưng không dám lên tiếng.

Những nhân tài kiệt xuất ở sảnh chữ “Huyền” cũng không dám lên tiếng, thậm chí cả ngẩng đầu cũng không dám, lắng nghe dạy bảo.

- Con còn chưa có thua!

Trương Vũ Đông nhắm mắt, nói lầm bầm.

- Vậy thì cậu hãy ra câu hỏi đi, cùng so đấu với Bạch Tiểu Thăng! Tôi cho cậu biết, tôi ở bên ngoài đều nghe hết mọi thứ.

Tống Giai đại sư hừ lạnh một tiếng,

- Vậy tôi liền là người làm chứng, xem thử ai dám lật lọng!

Thanh âm quát khẽ này của Tống Giai đại sư làm cho những người trong sảnh chữ “Huyền” lập tức đứng hình.

Nhưng mà cũng có người lập tức phản ứng.

Vương Đông tiến lên một bước, cười nói,

- Thưa ông, người cứ yên tâm, con là người đầu tiên thua cuộc, cho nên con chấp nhận. Anh Bạch à, cậu thắng, Vương Đông tôi từ nay về sau hễ gặp cậu ở bất kỳ trường hợp nào tôi cũng nhượng bộ lui binh, tuyệt đối không tranh chấp với cậu!

Hắn vừa mở đầu, bọn người kia cũng nhìn nhau, sau đó nhao nhao tranh nhau mở lời.

- Tống Thiên Quân tôi thừa nhận, tôi thua, nguyện ý tôn trọng Bạch Tiểu Thăng, sau này bất luận khi nào gặp nhau, đều lấy cậu ấy làm đầu!

- Triệu Thần Hử tôi nhận thua cuộc, về sau nếu có cùng đường với Bạch Tiểu Thăng, tất nhiên sẽ lấy cậu làm chủ, quyết không nuốt lời!

...

Mọi người cùng đưa ra một lời hứa hẹn.

Những người đi theo không có cơ hội ra câu hỏi, nhưng cũng cùng một nhóm với nhóm người cá cược, cũng lên tiếng biểu thị.

Nhìn thấy thiên tài của các thế hệ đua nhau bái phục Bạch Tiểu Thăng, ánh mắt Trần Hiểu Á sáng lên, không nhịn được mỉm cười nhìn Bạch Tiểu Thăng.

Lâm Kha cũng cười nhẹ nhàng, tràn ngập niềm vui nhìn Bạch Tiểu Thăng.

Còn Chu Bình hiện tại thì nhìn Bạch Tiểu Thăng bằng ánh mắt vô cùng sùng bái và kính sợ.

- Tôi từng nghĩ, tôi cùng cậu chỉ là am hiểu lĩnh vực khác biệt, cũng không phân cao thấp. Nhưng mà bây giờ, có vẻ như…

Trong lòng Chu Bình trong chỉ có một câu,

- Tôi không bằng cậu, đàn ông với nhau sao mà khác xa quá!

Đồng thời, trong lòng hắn cũng quyết tâm,

- Bạch Tiểu Thăng, bắt đầu từ ngày hôm nay, cậu chính là thần tượng của tôi!

Toàn trường bái phục!

Trương Vũ Đông cũng không chịu đựng nổi.

- Tôi chấp nhận thua cuộc, đồng thời tôi cũng muốn xin lỗi vì thái độ vừa rồi, cậu đã thắng, Bạch Tiểu Thăng về sau nếu tôi có gặp cậu, sẽ nhượng bộ lui binh!

Trương Vũ Đông cuối cùng cũng thừa nhận.

Nhìn thấy mọi người như thế, thấy Trương Vũ Đông cũng như thế, Bạch Tiểu Thăng nở nụ cười nhàn nhạt.

Trong ánh mắt của những người này, chính mình áp đảo mọi người, chắc rất đắc ý, phải kiêu ngạo mới đúng, nhưng bọn hắn lại không biết, tâm cảnh của bản thân mình hoàn toàn bình thản, căn bản cũng không có chút biến động nào.

- Trong mắt mình, đây chỉ là một trận vui đùa mà thôi!

Bạch Tiểu Thăng thầm nói.

Đương nhiên ở bên ngoài, Bạch Tiểu Thăng vẫn như cũ cười một tiếng, nói với mọi người,

- Vừa rồi, cũng là đắc tội với mọi người. Gọi là nhượng bộ lui binh, chỉ là câu nói đùa nhất thời mà thôi, mọi người không cần để ở trong lòng, hãy coi nhau như bạn bè, tôi vẫn hy vọng cùng kết bạn với mọi người!

Bạch Tiểu Thăng thắng không kiêu, lời nói chân thành, khiến mọi người càng thêm hảo cảm.

- Đúng vậy.

Tống Giai đại sư cười to,

- Người trẻ tuổi, đừng đặt nặng vấn đề thắng thua! Về sau, thế giới này chính là của người trẻ tuổi các cậu. Có được toàn bộ thế giới, các cậu cần gì phải để ý thắng thua trước mắt.

Câu nói đùa của đại sư, làm cho đám người cười thoải mái hơn.

- Không đánh nhau thì không quen biết, lần này cũng coi như là một phen làm quen của các cậu.

Tống Giai đại sư chỉ Bạch Tiểu Thăng, nói với mọi người,

- Nhưng mà các cậu chỉ biết cậu ấy tên là Bạch Tiểu Thăng, nhưng lại không biết quan hệ giữa tôi cùng cậu ấy.

Tống Giai đại sư cùng Bạch Tiểu Thăng có quan hệ gì?

Mọi người đều giật mình, chờ đợi câu kế tiếp.

- Bạch Tiểu Thăng, cậu nói đi!

Tống Giai đại sư lại không nói, mỉm cười đem vấn đề ném cho Bạch Tiểu Thăng.

Bạch Tiểu Thăng trầm ngâm một lát, mỉm cười nói bốn chữ,

- Vừa là thầy vừa là bạn!

Bốn chữ này, làm cho những nhân tài ở đây rất ngạc nhiên.

Theo bọn hắn nghĩ, "Thầy trò" đã là khoa trương lắm rồi.

Dù sao những học sinh kia của Tống Giai đại sư, ai cũng ở chức vị cao, cũng tính là người có vai vế trong bậc cha chú của bọn hắn!

- Cũng là bạn?

Đơn giản nhưng phách lối!

Đám người nhịn không được kinh dị nhìn về phía Tống Giai đại sư, muốn nhìn ông ấy phản ứng ra sao.

- Không sai!

Tống Giai đại sư mỉm cười, chỉ mở miệng nói hai chữ.

Hai chữ này, lại không khác gì bom hạt nhân, nổ tung toàn trường.

Nhiều người cả ngày rồi vẫn chưa tỉnh táo lại!

Đây là Tống Giai đại sư công khai thừa nhận!

Trong mắt Tống Giai đại sư, địa vị của Bạch Tiểu Thăng còn rất cao! Vượt xa bọn hắn.

Lập tức, những này thanh niên tài tuấn nhìn Bạch Tiểu Thăng ánh mắt thậm chí ẩn ẩn lộ ra tia kính sợ.

Những người thua Bạch Tiểu Thăng đều tâm phục khẩu phục!

Trương Vũ Đông cũng không dám lỗ mãng.

Trần Hiểu Á, Lâm Kha nhìn chăm chú Bạch Tiểu Thăng, ánh mắt có chút chớp động, không biết trong lòng đang suy nghĩ gì.

- Được rồi, chuyện này cứ như vậy đi, bây giờ nên nghe nhạc.

Tống Giai đại sư cười nói, nhìn một chút bốn chỗ ngồi còn lại cạnh Bạch Tiểu Thăng, mở lời,

- Được rồi, tôi ngồi ở đây cũng được.

Tống Giai đại sư vậy mà muốn ngồi nghe ở đây, ngồi cùng hàng cùng với Bạch Tiểu Thăng!

Đám người đã không biết nói cái gì, nhao nhao rời khỏi.

Trương Vũ Đông cũng là như thế.

- Con cảm ơn ông!

Bạch Tiểu Thăng thấy những người khác rời đi, mới vô cùng nghiêm túc cám ơn đại sư.

Sau đó, hắn đem ghế ngồi của mình kéo về sau một nửa để thể hiện sự tôn trọng.

Những người khác lập tức bắt chước.

- Tiểu tử này rất hiểu chuyện!

Vệ Phong thấy như vậy liền cười toe toét.

Trương Vũ Đông lui ra bên ngoài, nghiến răng nghiến lợi, mở miệng nói với hai người xung quanh,

- Khi ca nhạc kết thúc, hai người các cậu đi theo tôi!

- Làm cái gì?

Hai người kia cảm thấy kỳ quái.

- Tìm tên khốn Giang Tả Uy kia, tính sổ với hắn!

Trương Vũ Đông hung dữ nói.

Bạn cần đăng nhập để bình luận