Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 1686: Cô phải nghe theo sắp xếp của tôi

Trước khi Bạch Tiểu Thăng chỉ cách cho Hồng Vũ, anh giúp cô ta phân tích một chút về con người Lâm Thần Thăng này.

Mọi người đều nói "trong mắt người tình là Tây Thi", trước đó Hồng Vũ thấy đều là điểm tốt của Lâm Thần Thăng, cô ta lựa chọn quên đi tính cách của Lâm Thần Thăng. Mà bây giờ Bạch Tiểu Thăng lại nói cho cô ta nghe.

Dù sao, bọn họ sắp mở ra hành động theo đuổi đàn ông. Mà “con mồi" chính là Lâm Thần Thăng, biết người biết ta mới có thể trăm trận trăm thắng.

- Thật ra tâm trí và năng lực ứng biến của Lâm Thần Thăng đều thật sự không tệ. Từ chuyện hắn lừa gạt đám người đầu trọc, dẫn dắt bọn họ tin tưởng tôi là hắn thì có thể thấy được điều này. Còn nữa, sau khi chúng tôi gặp lại hắn ở quán ăn riêng, hắn ứng phó cũng rất tốt, nhanh chóng thoát thân, cũng xem như là giỏi đưa ra quyết định, từ điểm thì có thể nhìn ra năng lực phán đoán và đấu trí của hắn cũng rất mạnh. . .

Bạch Tiểu Thăng nói xong, lại thấy Hồng Vũ tươi cười lộ vẻ si mê.

Trong miệng Hồng Vũ còn lẩm bẩm nói:

- Tôi đã biết hắn rất tuyệt mà!

Bạch Tiểu Thăng bất lực ho khan một tiếng làm Hồng Vũ giật mình tỉnh táo lại.

Cô gái này có tính tình hiên ngang cũng hiếm khi có một lần đỏ mặt, cố nghiêm túc lại.

Bạch Tiểu Thăng nói tiếp:

- Đối với người đàn ông, mặt mũi, tôn nghiêm là thứ quan trọng nhất ngoại trừ sống sót. Thậm chí ở trong lòng rất nhiều người đàn ông, tôn nghiêm còn quan trọng hơn cả tính mạng. Không ai cam tâm làm kẻ vô dụng, Lâm Thần Thăng cũng thế.

- Vừa rồi, tôi nghe cô nói Lâm Thần Thăng bị đeo danh hiệu vô dụng là bởi vì ở trong gia tộc hắn làm việc liên tục gặp thất bại, bị ông nội hắn tức giận mắng 'Vô dụng', danh hiệu này mới truyền ra ngoài. Gia tộc của hắn không cho hắn vào hàng ngũ quản lý cao cấp trong các xí nghiệp của gia tộc, chỉ cho phép hắn làm từ cơ sở lên, cũng khiến cho hắn thành trò cười trong cùng thế hệ.

- Từ phần nguyên nhân thất bại mà cô biết, đã thấy được Lâm Thần Thăng có thể suy nghĩ quá nhiều về phương diện giải quyết công việc, lại không đủ kinh nghiệm, làm việc quá nhiệt tình, còn muốn thoáng cái đã đạt được thành công lớn, được người kính nể, kết quả mới lần lượt thất bại. Đây là chênh lệch do lý tưởng và hiện thực tạo thành, không thể nói hắn không phải thật sự vô dụng. Còn nữa, không vào tầng lớp quản lý cao cấp cũng là gia tộc rèn luyện đối với hắn, hắn có thể tiếp nhận điều này, cũng xem như không tệ. Thậm chí, hắn còn có thể chịu được chế giễu đến mọi người từ cùng thế hệ, điều này càng không tệ.

Sau khi Bạch Tiểu Thăng phân tích một lúc liền đưa ra kết luận.

- Tôi phân tích, Lâm Thần Thăng là một người nhiệt tình, có rất nhiều ý tưởng, muốn có thành tích, là người dám làm nhưng có chút lý tưởng hóa, lòng tự trọng mạnh mẽ, vô cùng coi trọng mặt mũi, có chút lòng hư vinh.

Hồng Vũ nghe Bạch Tiểu Thăng phân tích thì liên tục gật đầu, cảm giác mỗi một điểm anh nói ra đều rất giống hệt với Lâm Thần Thăng.

- Với người đàn ông như vậy, cô nên tôn trọng hắn nhiều hơn, thả hắn ra cho hắn sự thừa nhận mà hắn nên có, đó là một loại rèn luyện. Mà cô thì sao, ở trước mặt tất cả mọi người, trực tiếp đứng ra giúp hắn, đánh người giúp hắn, cô cảm thấy cô đã đủ tôn trọng hắn, cũng cho hắn đủ mặt mũi, hắn sẽ biết ơn cô, sau đó cảm động đến rơi nước mắt nhào vào trong lòng cô, giống như con chim nhỏ nép vào người sao? Cô thật sự thích người đàn ông như vậy?

Bạch Tiểu Thăng nói.

Hồng Vũ nhíu mày suy nghĩ một lát liền buồn chán không nói tiếng nào.

Cô đương nhiên sẽ không thích loại đàn ông như vậy.

- Càng thích một người, chúng ta càng hay phạm phải một sai lầm, đó chính là sợ hắn sẽ chịu ủy khuất, sẽ chịu thiệt, giống như người lớn thấy đứa trẻ bị bắt nạt một chút thì làm ầm ĩ lên. Xã hội này tàn khốc lại hiện thực, lúc đầu cô che chở cẩn thận, không chịu thiệt bao giờ, tương lai càng có thể vỡ đầu rướm máu, thương tích đầy mình. Hơn nữa điểm chết người chính là đứa trẻ căn bản không biết ơn cha mẹ 'che chở', còn xuất hiện thời kỳ nổi loạn.

Bạch Tiểu Thăng nói:

- Nổi loạn chính là muốn rời xa, muốn làm ngược lại, muốn từ chối. Cho dù ví dụ này không thỏa đáng, nhưng Lâm Thần Thăng bây giờ phần nào có ý như vậy.

- Nhớ kỹ, cô tìm đàn ông, không phải tìm con trai, nếu như cô thật muốn tốt cho hắn, không phải là cái tốt mà cô cho hắn.

Bạch Tiểu Thăng nói với lời lẽ sâu xa.

Hồng Vũ im lặng không nói, cuối cùng gật đầu, tán thành lời Bạch Tiểu Thăng.

- Lần đầu tiên cô đứng ra, giáo huấn bắt nạt anh họ Lâm Thần Thăng ở trước mặt mọi người, cô đã sai.

Bạch Tiểu Thăng thẳng thắn phê bình nói:

- Sau đó cô còn liên tiếp náo loạn ba ngày, cô cảm thấy hắn còn có mặt mũi tiếp tục thi triển hoài bão ở công ty kia sao? Còn có mặt mũi xoay người chứng minh bản thân sao? Cô đã ghi trên kỷ lục liên tục thất bại của hắn thêm một mục 'trốn tránh' này!

Ánh mắt Hồng Vũ hơi loạn, lẩm bẩm nói:

- Không trách được, ngày đó hắn lạnh lùng nói không thoải mái rồi đi thẳng, tôi còn tưởng hắn là bị anh em họ của hắn chọc tức, lẽ nào là tôi. . .

Còn không phải vì cô sao?

Bạch Tiểu Thăng thầm nghĩ. Cô làm lão đại, ở đây không ai dám trái ý cô, cô có vừa đánh vừa mắng thủ hạ đi nữa bọn họ vì quyền thế gia tộc của cô, lại đang cầm bát ăn cô cho, làm gì có can đảm dám trái lời cô, cô đánh má trái, bọn họ cũng phải mỉm cười đưa má phải lại gần, cô tùy hứng, làm việc hoàn toàn tùy thuộc vào sự yêu ghét của bản thân. Tính tình cô bá đạo, nhưng yêu đương thì sao? Không ai nói cho cô biết, cô cũng không biết mình có vấn đề!

- Điều này đã làm thì cũng thôi, cô còn dám tính kế hắn, làm cho hắn nợ tiền đánh bạc, còn gây dư luận xôn xao?

Bạch Tiểu Thăng liên tục cười lạnh, thậm chí thở dài lắc đầu, bộ dạng "cô xong rồi".

Hồng Vũ thấy thế thì thật lòng hoảng loạn. Cô ta bị đạo lý của Bạch Tiểu Thăng đánh ngã trước, lại bị biểu hiện hậu quả "nghiêm trọng" của Bạch Tiểu Thăng dọa.

- Vậy. . . Đại tiên sinh, tôi nên làm gì đây!

Hồng Vũ xoa nắn tay mình, lo lắng nói.

Bây giờ Bạch Tiểu Thăng lại giống như một thần côn thành công lừa gạt sự tin cậy của tín đồ, cười tủm tỉm và nói:

- Thật may là cô gặp được tôi.

- Lại để cho tôi tới chỉ cho cô mấy chiêu!

Vẻ mặt Hồng Vũ thành kính lắng nghe.

Bạch Tiểu Thăng nói cho Hồng Vũ nghe "phương án, sách lược" mà mình vừa nghĩ được trong lúc nói chuyện vừa rồi.

- Vậy, làm vậy không được đâu, thật sự phải làm như vậy sao?

- Có thể làm vậy không, hắn sẽ không thật sự chặt đứt quan hệ. . .

- Anh để tôi suy nghĩ đã, tôi suy nghĩ một lát đã. . .

Vào giờ phút này, Hồng Vũ quả thật không giống với người phụ nữ đầy khí phách sắc bén vừa rồi, ngược lại trở nên thiếu quyết đoán.

Phụ nữ đang yêu thì tính tình thay đổi, quả thật cũng là chuyện bình thường.

Bạch Tiểu Thăng cũng không vội, dựa lưng vào ghế và lắc nhẹ ly rượu vang trong tay, ngắm nhìn rượu trong suốt lấp lánh.

- Không vội, cô cứ từ từ suy nghĩ, nghĩ mười ngày nửa tháng cũng không sao.

Bạch Tiểu Thăng thì thào giống như tự nói với chính mình:

- Dù sao tiếp theo, Lâm Thần Thăng sẽ thế nào, chúng ta không phải là con giun trong bụng hắn, tất nhiên không biết được. Cùng lắm thì kết quả xấu nhất tôi đã nói sẽ xuất hiện. Nhưng vậy thì thế nào. Trên đời này khó tìm cóc ba chân, cứ người hai chân đầy đường đều có. Có lẽ vẫn có thể có người đàn ông khiến đại tiểu thư nhà họ Hồng vừa gặp đã thương, đồng thời thích hưởng thụ sự 'chăm sóc' của cô thì sao, cô nói có đúng không.

Bạch Tiểu Thăng không định tốn nhiều thời gian trong chuyện tác hợp cho bọn họ.

Mục đích thực sự của Bạch Tiểu Thăng là sau khi tác hợp hai người, sẽ bắt được việc hợp tác với sản nghiệp do Hồng Vũ quản lý!

Cho nên anh phải bây giờ Hồng Vũ, lập tức… phối hợp vô điều kiện!

Bạch Tiểu Thăng muốn nhanh gọn, quyết đoán bắt lấy Lâm Thần Thăng, xem như anh thực hiện lời hứa, cũng có thể thúc đẩy Hồng Vũ lập tức "cảm ơn" .

Quả nhiên, Bạch Tiểu Thăng đe dọa một hồi, làm cho Hồng Vũ hoàn toàn hoảng loạn.

- Sao có thể như vậy được!

Hồng Vũ tức giận nói, ngay sau đó thấy Bạch Tiểu Thăng thản nhiên nhìn mình thì lập tức ủ rũ, không dám kêu gào với anh nữa.

- Vậy, được rồi, tôi sẽ làm theo lời anh nói!

Hồng Vũ đồng ý.

Bạch Tiểu Thăng cười, nâng ly trên bàn lên, đứng lên nói:

- Tôi đã nói với cô về lược sách lược lớn, ngày mai tôi sẽ liên hệ với cô, nói cho cô biết trình tự cụ thể. Bây giờ… bây giờ không còn sớm nữa, tôi phải đi đây.

- A, anh muốn đi bây giờ sao?

Hồng Vũ còn có chút không nỡ.

Bạch Tiểu Thăng nói còn chưa đủ rõ ràng, chưa đủ tỉ mỉ.

- Yên tâm đi, ngày mai tôi sẽ chỉ điểm cho cô phải làm như thế nào!

Bạch Tiểu Thăng mỉm cười, nghiêm túc nói:

- Tôi hy vọng, cô sẽ nghe theo sắp xếp của tôi!

Giọng điệu Bạch Tiểu Thăng thậm chí có phần ra lệnh.

Lúc này Hồng Vũ gật đầu giống như học sinh tiểu học, sau đó đứng dậy, ánh mắt có phần ngoan ngoãn nghe lời:

- Tất cả đều nhờ Đại tiên sinh giúp đỡ, Hồng Vũ nào dám không theo!

Bạn cần đăng nhập để bình luận