Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 1509: Anh trai là ân nhân của ta! (2)

Hắn phải điều tra chuyện này một phen, đồng thời mau chóng báo cáo cho Đan Luân thiếu gia, không thể chờ xảy ra vấn đề rồi để hắn cõng nồi được.

Mặc dù trong lòng tràn đầy nghi hoặc nhưng tay quản gia cũng không dám hỏi Tiểu Yêu.

Không có được đáp án mà còn bị quát lớn, vừa làm lỡ việc, lại tự mình chuốc lấy cực khổ.

- Không biết Bạch tiên sinh làm sao quen biết với tiểu tiểu tỷ vậy?

Quản gia mỉm cười, nhân cơ hội hỏi dò Bạch Tiểu Thăng.

Lão phu nhân nghe vậy không khỏi lườm hắn một cái, sau đó nhìn về phía Bạch Tiểu Thăng. Đối với vấn đề này, bà ta cũng có mấy phần hiếu kỳ.

Tuy bảo hôm nay tiểu tiểu tỷ gặp phải nguy hiểm may mắn nhờ có quý nhân tương trợ, có điều tiểu tiểu tỷ nói là có đến tận ba người, trong khi trước mắt lại chỉ có một người mà thôi. Dù trong lòng lão phu nhân cũng có suy đoán nhưng lại không dám xác định. Nếu như người trẻ tuổi này thật sự là một trong ba người kia, vậy thì bà phải cám ơn người ta cho thật tốt mới được, chỉ sợ ngay cả lão phu nhân cũng sẽ đích thân tới nói lời cảm ơn nữa kìa.

Lúc này không đợi Bạch Tiểu Thăng trả lời, Tiểu Yêu đã giành mở miệng nói trước, nhưng lại nói với lão phu nhân rằng:



- Dì Trương, vị Anh trai này chính là người hôm nay đã cứu con đấy ạ!

Đúng là cậu ta thật à!

Hai mắt lão phu nhân sáng ngời.

Tay quản gia thì lại dựng thẳng lỗ tai lên, kinh ngạc lắng nghe.

Người được gọi là dì Trương kia đứng trước mặt Bạch Tiểu Thăng, với thái độ trang nghiêm trịnh trọng hơi khom người với hắn, lời lẽ khẩn thiết nói rằng:



- Chàng trai trẻ, cảm ơn cậu đã cứu tiểu tiểu tỷ nhà tôi! Nhà chúng tôi nhất định sẽ ghi nhớ ân tình này!

- Dì Trương đã nói quá lời rồi. Lúc đó, cháu chỉ vừa vặn gặp phải, ra tay cứu người là chuyện phải làm mà thôi.



Bạch Tiểu Thăng khách khí đáp lời.

Dì Trương lại nâng mắt nhìn Bạch Tiểu Thăng, trong mắt tràn ngập ý cười nóng bỏng.

- n tình của ngài đối với tiểu tiểu tỷ nhà chúng tôi há lại chỉ bằng một hai câu của kẻ dưới như già này là có thể báo đáp được sao. Vừa rồi lão phu nhân của chúng tôi còn nói, phải tìm ngài cho bằng được, còn muốn đích thân bày tỏ lòng biết ơn với ngài nữa! Nếu như ngài đã tới, lát nữa tôi sẽ đi bẩm báo, nhất định lão phu nhân đang rất muốn gặp ngài đấy.

Dì Trương nói, thái độ vô cùng kiên quyết.

Bạch Tiểu Thăng âm thầm cười khổ không thôi, bản thân mình thật sự không hề vì bất kỳ báo đáp nào mà cứu người, chỉ có điều xem tình hình có vẻ không đẩy được rồi.

- Nếu như lão phu nhân có thời gian thì hẳn là cháu nên đi ra mắt lão nhân gia người mới phải.



Bạch Tiểu Thăng nói với vẻ khách khí.

Coi như cứu được Tiểu Yêu, hắn cũng không hề nghĩ đến ân tình, trả lời như vậy vừa thỏa đáng lại không mất lễ nghi.

Dì Trương nhất thời mặt đầy ý cười, càng nhìn Bạch Tiểu Thăng càng cảm thấy vui vẻ.

Tay quản gia kia cũng kinh ngạc không thôi, trừng mắt nhìn Bạch Tiểu Thăng, hắn nghe rõ ràng, người này thế mà cứu được Tiểu Yêu, vậy cũng thật không bình thường!

Phải nhanh chóng đem tin tức này báo cho Đan Luân thiếu gia mới được.

Hơn nữa, bởi vì có Tiểu Yêu ở đây, chỉ sợ việc thiếu gia dặn dò, đa số không thể thực hiện được! Quản gia thầm nói trong lòng.

- Bạch tiên sinh, chúng ta đừng đứng nói chuyện ở đây nữa, xin mời ngài vào bên trong ạ.



Quản gia vừa giơ tay làm động tác "mời" với Bạch Tiểu Thăng, vừa cười nói với dì Trương rằng:



- Ngài và tiểu tiểu tỷ hãy về trước đi, tiện thể cũng bẩm báo một phen, nếu như lão phu nhân có thời gian, lại mời vị tiên sinh này qua đó là được.

Ý tứ của quản gia là trước tiên để dì Trương và Tiểu Yêu rời khỏi, chính mình nhân cơ hội chạy đi báo tin, để Đan Luân thiếu gia tính toán lại sau.

Dì Trương cũng không phản đối lời đề nghị này của quản gia, hiển nhiên là rất hợp ý bà.

- Con không muốn đâu! Con muốn ở cùng một chỗ với Anh trai cơ, dì Trương dì hãy đi về trước giúp con gửi lời hỏi thăm bà nội!



Tiểu Yêu trực tiếp kéo tay Bạch Tiểu Thăng, thẳng hướng đại sảnh mà đi.



- Anh trai, nếu anh đã tới đây, vậy thì hãy để em dẫn anh qua đó là được!

Sự biến hóa này không có trong kế hoạch khiến cho quản gia có chút nóng nảy.

Dì Trương thì lại cười cười, nói rằng:



- Đã vậy thì, già này đành đi về trước bẩm báo cho lão phu nhân, có điều lão phu nhân bên kia khả năng có hơi bận rộn, còn xin tiểu huynh đệ chờ thêm một chút.

Bà cũng biết rõ không khuyên nổi Tiểu Yêu, dứt khoát cứ xuôi theo ý tứ của Tiểu Yêu là được.

Còn nữa, đây chính là La gia. Ở chỗ này, khẳng định an toàn của tiểu tiểu tỷ Tiểu Yêu sẽ không có vấn đề gì.

Bạch Tiểu Thăng gật gật đầu, mỉm cười đáp lời dì Trương:



- Được.

Dì Trương nói một phen, chuyện đó càng không có khả năng xoay chuyển!

Trong lòng người quản gia lại không ngừng kêu khổ, song cũng không còn cách nào khác. Giờ phút này, hắn chỉ muốn mau chóng đưa Bạch Tiểu Thăng bọn họ đi vào, còn mình quay về bẩm báo.

Cũng may, dì Trương cũng đã nói, lão phu nhân bên kia tương đối bận rộn, tóm lại không bằng bên này hắn cấp tốc bẩm báo, Đan Luân thiếu gia cũng có thể sớm chuẩn bị.

Quản gia cũng không tính lại nghĩ biện pháp khác.

- Tiểu Yêu này, chúng ta cùng đi qua đó thôi.



Bạch Tiểu Thăng nhìn thấy dì Trương và quản gia đều không có ý kiến, cười cười nói với Tiểu Yêu.

Mặc dù Bạch Tiểu Thăng ra tay cứu Tiểu Yêu không hề có chút toan tính nào, nhưng nghĩ đến Tiểu Yêu là người rất trọng yếu của La gia, nếu như bởi vì Tiểu Yêu mà hắn nhận được lời cảm ơn của La gia, kế tiếp đạt được hợp tác, hắn cũng sẽ không kháng cự.

Ai nói người tốt thì sẽ không cần cảm ơn.

Tiểu Yêu kéo Bạch Tiểu Thăng thẳng hướng đại sảnh bên kia, quản gia đi sát theo sau.

Dì Trương thì quay người rời đi.

Trên đường, Bạch Tiểu Thăng nhịn không được hiếu kỳ, thấp giọng hỏi thăm Tiểu Yêu:



- Tiểu Yêu, La Đan Luân là gì của em vậy? Là anh trai ruột của em hay chỉ là anh họ(1) thôi?

Tiểu Yêu hừ một tiếng, lầm bầm nói:



- Sao em có thể có một người anh trai như vậy được, cả ngày cứ như rắm thối.

Bạch Tiểu Thăng không nhịn được cười, lại càng thêm hiếu kỳ, không biết rõ vị "tiểu tiểu tỷ" này rốt cuộc là tồn tại ra sao trong nhà họ La.

- Anh trai, có phải anh cho rằng em cũng là người nhà họ La phải không?



Tiểu Yêu thông minh biết bao, bỗng nhiên hỏi.

Lời này vừa ra không khỏi khiến cho Bạch Tiểu Thăng sửng sốt một phen.

- Chẳng lẽ không phải sao?



Bạch Tiểu Thăng kinh ngạc hỏi.

Ngay quản gia cũng mở miệng kêu một tiếng "tiểu tiểu tỷ", lẽ nào Tiểu Yêu không phải họ La?

- Em họ Tần, em tên là Tần Tiểu Yêu. Em cũng giống như anh vậy, chỉ là khách ở đây mà thôi!



Tần Tiểu Yêu nói.



Tiểu yêu không phải họ La, cô bé giống với Bạch Tiểu Thăng, đều chỉ là khách đến đây tham dự tiệc mà thôi. Câu trả lời của Tần Tiểu Yêu làm cho Bạch Tiểu Thăng kinh ngạc, sau đó lại cười khổ.

Thì ra là hắn nghĩ nhiều rồi.

Mệt hắn lúc nãy còn suy nghĩ nếu người La gia vì hắn cứu Tiểu Yêu mà muốn báo đáp, muốn cùng hắn hợp tác với điều kiện không mấy ưu đãi hắn vẫn sẽ đồng ý sao.

Bây giờ nhìn lại, hắn đúng là suy nghĩ nhiều rồi...

- Anh làm sao vậy anh trai?

Tần Tiểu Yêu liếc mắt nhìn vẻ mặt biến hóa của Bạch Tiểu Thăng, nhịn không được hỏi?

Con nhóc con này ngược lại còn rất thận trọng.

- Không có việc gì.

Bạch Tiểu Thăng vội lắc đầu.

Hắn đương nhiên sẽ không nói suy nghĩ trong lòng mình ra cho Tần Tiểu Yêu nghe, như vậy quá mất mặt rồi.

Tần Tiểu Yêu tiếp tục nói.

- Bà nội của em là bạn của La gia gia, hai nhà chúng em đã giao hảo với nhau từ rất nhiều thế hệ rồi, cho nên hằng năm đến ngày sinh nhật của La gia gia, nhà em đều đến chúc mừng.

Thì ra là như vậy. Bạch Tiểu Thăng gật gật đầu.

Nếu Tần gia có thể giao hảo với La gia vậy thì cũng có thể nói thực lực của hai nhà tương đương với nhau.

Lại là một đại gia tộc Hoa kiều nữa rồi!

Bạch Tiểu Thăng cảm thán, lúc trước chưa đủ thân phận thì không biết được, thì ra trên đời này có rất nhiều đại gia tộc là người Hoa kiều.

- Anh trai ơi, anh tên là gì vậy, em còn chưa biết tên của anh đâu, cũng không thể cứ gọi anh là anh trai mãi được, như vậy rất không lễ phép.

Tần Tiểu Yêu nghiệm trang chững chạc nói.

Bạch Tiểu Thăng nhìn thần thái cử chỉ của cô bé mà mém xíu nữa không nhịn cười được, cười khẽ trả lời.

- Anh tên là Bạch Tiểu Thăng.

- Vậy sau này em gọi anh là anh Tiểu Thăng nha.

Tần Tiểu Yêu lập tức nói

- Được chứ

Bạch Tiểu Thăng đương nhiên là không có ý kiến gì đối với cái cách xưng hô này.

Thật ra từ trước tới giờ, người có quan hệ không tệ với Bạch Tiểu Thăng nếu nhỏ tuổi hơn hắn thì sẽ đều gọi hắn là anh Tiểu Thăng, còn nếu lớn tuổi hơn thì sẽ gọi là Tiểu Thăng. Trong những trường hợp riêng tư thì bọn họ chưa bao giờ gọi hắn bằng chức vụ cả.

Gọi như vậy làm Bạch Tiểu Thăng cảm thấy thoải mái hơn, mọi người ở chung cũng càng thêm thân thiết hơn.

Bạn cần đăng nhập để bình luận