Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 2536: Thăm hỏi (2)

Lúc này trông sắc mặt Lộ Thành An tốt hơn hai ngày trước rất nhiều, ánh mắt cũng có thần hơn, thậm chí có thể ngồi trên ghế lắc một lát.

- Đồng nghiệp cũ, chúng tôi tới thăm anh đây.

Lý Vận Nguyên cười ha hả mở miệng trước.

- Ông Lộ!

Bạch Tiểu Thăng cũng thân thiết gọi.

Lộ Thành An đối mặt với người bạn cũ của mình, đối mặt với người thanh niên mà mình vừa ý, trên mặt tươi cười thật lòng:

- Các người đã tới rồi, tốt, tốt.

Câu thứ hai Lộ Thành An hỏi chính là:

- Tập đoàn bên kia thế nào?

Một câu nói đơn giản lại khiến Bạch Tiểu Thăng không khỏi cảm thấy xúc động.

Cả đời Lộ Thành An đều dành cho tập đoàn Chấn Bắc, sức khỏe vừa tốt đã lo hỏi tình hình của tập đoàn.

Vừa so sánh với ông, Ma Căn quả thật khiến người ta phỉ nhổ.

- Tình hình bên kia rất tốt, Ma Căn đã nhận được kết quả nên có. Bạch Tiểu Thăng…

Lý Vận Nguyên chỉ tay vào Bạch Tiểu Thăng bên cạnh, mỉm cười nói:

- Làm Phó chủ tịch trẻ tuổi nhất của tập đoàn chúng ta từ trước tới nay, không ai không vỗ tay khen ngợi, sự lựa chọn của anh quá đúng đắn!

Nghe được những lời này, trên mặt Lộ Thành An tươi cười đặc biệt vui mừng.

Mười lăm phút tiếp theo, Bạch Tiểu Thăng và Lý Vận Nguyên ở bên cạnh Lộ Thành An, nói chuyện với ông.

Đương nhiên, phần nhiều chính là nói chuyện về tập đoàn.

Hơn phân nửa những lời Lộ Thành An nói, đều là nhắc nhở chân thành đối với Bạch Tiểu Thăng, còn có một vài căn dặn trên phương diện công việc.

Về sau, ông chính là Phó chủ tịch đã từ chức, chỉ hưởng thụ phúc lợi đãi ngộ do tập đoàn dành cho, không có cách nào can thiệp vào công tác cụ thể nữa.

Ông cụ thật ra vẫn lưu luyến không rời.

Bạch Tiểu Thăng nhiều lần nói rõ nhất định sẽ làm tốt công việc, về sau thường xuyên tới thăm Lộ Thành An, thường xuyên tới báo cáo, lúc này ông cụ mới vui vẻ.

Thời gian thăm hỏi nhanh chóng trôi qua, sau khi được y tá nhắc nhở, Bạch Tiểu Thăng và Lý Vận Nguyên cũng chỉ có thể từ biệt Lộ Thành An, căn dặn ông cố gắng tĩnh dưỡng, sau đó rời khỏi phòng bệnh.

Bạch Tiểu Thăng đi cùng Lý Vận Nguyên rời khỏi phòng bệnh tới bãi đỗ xe, trên đường đi, bọn họ lại trò chuyện một lúc.

Cuối cùng, Bạch Tiểu Thăng nhìn theo Lý Vận Nguyên ngồi xe rời đi, lúc này mới ngồi lên xe của mình, chuẩn bị rời đi.

- Chủ tịch Bạch, bây giờ ngài muốn đi đâu?

Tài xế khẽ hỏi:

- Có phải về tổng bộ không?

Bạch Tiểu Thăng trầm ngâm suy nghĩ một lát, bây giờ anh còn có một nơi thật sự muốn đi, có người muốn gặp.

Sau đó, Bạch Tiểu Thăng nói địa điểm.

Tài xế không khỏi giật mình, còn tưởng mình nghe nhầm.

Bạch Tiểu Thăng kiên trì lặp lại một lần nữa, tài xế vội vàng đáp ứng và lái xe rời đi.

Cuối cùng, nơi Bạch Tiểu Thăng đến là Cục cảnh sát số 7 của Ganand, cũng là nơi đang giam giữ Ma Căn.

Bạch Tiểu Thăng bảo tài xế mua vài thứ ở gần đó, lại làm thủ tục thăm hỏi. Sau mười mấy phút anh mới gặp được Ma Căn.

Khi gặp lại, Ma Căn rõ ràng đã già hơn rất nhiều, trên người mặc quần áo tù, chỉ có vẻ mặt ngược lại bình thản, gặp lại Bạch Tiểu Thăng cũng không quá kích động.

Rõ ràng mấy ngày qua ông ta biết kết quả không thể nào thay đổi nên đã hoàn toàn bình tĩnh rồi.

- Không ngờ cậu lại đến thăm tôi.

Sau khi Ma Căn ngồi xuống, thậm chí còn tươi cười với Bạch Tiểu Thăng.

- Ngài Ma Căn, tôi với ngài từ trước đến nay không phải là ân oán cá nhân.

Bạch Tiểu Thăng nhìn đối phương và nói ra những lời này.

Ma Căn gật đầu:

- Tôi hiểu, tôi hiểu.

- Thật ra, hai ngày nay tôi ở đây không ngờ lại ngủ rất ngon, cậu có tin không?

Ma Căn nhìn Bạch Tiểu Thăng và chậm rãi nói:

- Cũng chỉ có một hai ngày đầu là ngủ không ngon, trong đầu không ngừng suy nghĩ, khủng hoảng, hối hận, còn có cảm hận, căm hận đối với cậu. Lúc ấy tôi nghĩ nếu mình gặp lại cậu, chắc chắn sẽ bóp chết cậu.

- Nhưng sau đó, tôi nằm mơ, một giấc mơ rất dài. Tôi mơ tới cảnh tượng trước đây tôi và Bạch Chấn Bắc, Lộ Thành An, Lý Vận Nguyên, còn có những người quen biết cũ, chúng ta cùng nhau vất vả vì công ty.

- Lúc ấy thật sự rất khổ, tập đoàn tài chính lớn cấp thế giới gì đó còn chưa thấy bóng dáng đâu. Chúng tôi chỉ là một công ty bình thường với đủ loại chuyện phiền lòng. Cậu biết cảm giác một đám gọi là Phó chủ tịch một phút trước còn ăn mặc đẹp gặp khách khác, một phút sau ngồi ở trên đường môi giới gặm xúc xích là thế nào không? Còn nữa, chúng tôi chỉ có một bộ comple không dám làm bẩn, gặp khách xong lại cởi ra cất xong...

Ma Căn vừa nhớ lại, vừa kể cho Bạch Tiểu Thăng nghe về quá khứ, ánh mắt ung dung, khóe miệng còn mỉm cười.

Càng nói tới thời gian gần, vẻ tươi cười của Ma Căn lại càng thêm mờ nhạt, mãi đến khi bình tĩnh trở lại.

- Cứ như vậy, tôi lại có ngày hôm nay.

Ma Căn im lặng một lát:

- Giấc mơ kia thật dài, một lần mơ suốt bốn mươi năm, năm mươi năm, khi lại mở mắt ra thì phát hiện mới chỉ nửa đêm, bên ngoài trời còn mờ tối. Tôi lại ngồi ở trên giường nhìn bóng đêm bên ngoài, tôi suy nghĩ tôi là ai, tại sao tôi phải ở đây? Vì sao mấy ngày nay, những người tôi tin cậy, người nhà của tôi đều không có một ai xuất hiện, tôi không ngờ lại một có một ai thật lòng bên cạnh mình. Tại sao tôi lại có ngày hôm nay...

- Một đêm đó, tôi mãi không hiểu. Sau đó tôi suy nghĩ thêm một ngày một đêm không ngủ mà vẫn không hiểu...

- Mãi đến khi tôi nghe nói cậu lại tới thăm tôi.

Ma Căn nhìn Bạch Tiểu Thăng nói:

- Trước khi nhìn thấy cậu, tôi nghĩ cậu sẽ rất đắc ý, sẽ chế giễu tôi, nói móc tôi, nhưng vì sao cậu vẫn bình tĩnh nhìn tôi như thế.

- Ánh mắt của cậu giống như đang hỏi… tôi bây giờ có tốt không, hỏi tôi... Tại sao phải ở đây...

Ma Căn cười nhạt giống như khóc lại không phải khóc, khóe miệng không ngừng giật giật, ánh mắt tan rã:

- Trong nháy mắt vừa rồi, cậu cho tôi cảm giác như ông ấy, ông ấy, Bạch Chấn Bắc...

- Bây giờ ông ấy rốt cuộc ở đâu? Khi ông ấy ở tập đoàn, tôi còn có thể hoàn toàn đi lên một con đường không có lối về như vậy sao?

Ma Căn che mặt nức nở.

- Tôi càng lúc càng to gan, càng lúc càng tham lam hơn. Sau khi ông ấy mất tích, tất cả đều không thể quay đầu lại...

Bạch Tiểu Thăng lẳng lặng lắng nghe, mãi đến khi Ma Căn không nói nữa mà gào khóc.

Cuối cùng, giám thị đi ra, Ma Căn bị dẫn đi.

Trước khi rời đi, Ma Căn giãy giụa và nói với Bạch Tiểu Thăng:

- Bạch Tiểu Thăng, cậu phải nhớ kỹ, đừng bao giờ quên mình là ai, đừng quên tâm tư ban đầu của mình...

Đây coi như là lời khuyên thật lòng đối với mình sao?

Bạch Tiểu Thăng khẽ gật đầu, nhìn theo Ma Căn bị hai người to con dẫn đi.

Trước khi cửa mở, Ma Căn vẫn đang kêu gào, nhưng lại là một câu khác:

- Còn nữa, đừng đi lại quá gần với Ôn Ngôn...

Sau đó là gì thì Bạch Tiểu Thăng nghe không rõ.

Bạch Tiểu Thăng thở dài, đứng lên cũng rời khỏi phòng thăm hỏi.

Ma Căn là một người phức tạp, có những cảm xúc phức tạp, có thể vào giờ phút này ông ta thật sự suy nghĩ cẩn thận, có thể ông ta chỉ tỏ vẻ ăn năn ý cho mình xem để cố gắng tự cứu lấy bản thân.

Nhưng tất cả những điều này đều vô nghĩa, con người dù sao cũng phải trả giá cho những hành vi của mình.

Bạch Tiểu Thăng rời khỏi cục số 7 của Ganand, đi vòng về công ty.

Nửa đường, anh bỗng nhiên nhận được cuộc điện thoại của Ôn Ngôn.

- Tiểu Thăng, cậu ở đâu vậy? Phó chủ tịch Lý Vận Nguyên nói có gặp cậu ở bệnh viện.

Trong giọng nói của Ôn Ngôn hình như có chuyện.

Sau đó, đáp án được công bố.

Ôn Ngôn nói:

- Người bên phía hội đồng quản trị đến rồi!

Bạn cần đăng nhập để bình luận