Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 1784: Một đám đầu gai

Các lãnh đạo cao tầng của Tập đoàn Chấn Bắc ở trụ sở chính đang họp bàn luận về chuyện bổ nhiệm của Bạch Tiểu Thăng, bản thân anh là người trong cuộc còn không biết gì. Anh đang ngồi trong góc của một quán cà phê uống cà phê, không phải xử lý công việc, gọi điện đi khắp nơi, phần lớn chỉ nói chuyện cười đùa mà thôi.

Lâm Vi Vi, Lôi Nghênh thì mỗi người cầm một laptop, liên tiếp xử lý công việc.

Ở một bàn cách đó không xa có hai nam một nữ đang ngồi, ba người trẻ tuổi bọn họ thỉnh thoảng nhìn chằm chằm vào Bạch Tiểu Thăng và Lôi Nghênh.

Ba người trẻ tuổi kia đều là “vệ sĩ” do Vân Quang Chi sắp xếp cho ba người Bạch Tiểu Thăng.

Hai người đàn ông có một người da trắng, một người là con lai u Á. Cả hai đều rất đẹp trai với dáng vẻ đường đường, hơn nữa trên người lộ ra chính khí nghiêm nghị, dáng người cũng duy trì vô cùng tốt, đều là dạng cơ bắp.

Người da trắng kia tên là Adam, người con lai tên là Just.

Cô gái kia là một người đẹp con lai có mái tóc màu đen, mắt đẹp màu nâu, đôi chân thẳng, thon dài, đủ tiêu chuẩn đi làm người mẫu. Cô tên là Tây Nhã.

Ba người này đều là nhân tài xuất sắc trong học viện của liên minh cảnh sát mười hai nước!

Đó là một khái niệm thế nào?

Một học viện thợ săn cảnh sát không phải ai cũng có thể vào được, sinh viên hàng đầu trong ngành cảnh sát của mười hai nước, thậm chí sinh viên hàng đầu ở các châu khác cũng muốn đi tới đó để được đào tạo sâu cũng phải cạnh tranh danh ngạch, có thể nói là ngàn quân vạn mã qua cầu độc mộc, người có thể vào đó thì có ai không phải xuất sắc trong xuất sắc, yêu nghiệt trong yêu nghiệt đây.

Mà muốn trở thành người xuất sắc ở trong đám người kia có độ khó cao tới mức nào thì có thể tưởng tượng được!

Cho nên, ba người này đều vô cùng tự tin vào mình, có phần tâm cao khí ngạo.

Nhưng lúc này bọn họ không đi theo hình cảnh quốc tế đi tới các nước để phá vụ án lớn, không phải truy tìm những tên khủng bố, tội phạm lớn, mà là ở đây bảo vệ con tin!

Trong long bọn họ đều rất không vui!

- Nếu chuyện này mà bị truyền đi, mấy người chúng ta đều sẽ trở thành trò cười mất! Bảo vệ con tin, đây tính là sắp xếp quỷ gì vậy!

Adam ủ rũ cúi đầu nói.

Hắn đến từ trường cao đẳng cảnh sát nước M nên càng tự phụ hơn những người khác.

- Vân lão sắp xếp mà anh dám không nghe theo sao? Anh cứ chấp nhận số phận đi.

Just lầm bầm nói, trong tay nghịch con dao găm.

Bên cạnh bọn họ, Tây Nhã nhíu mày và khoanh tay, nghiêng đầu lạnh lùng nhìn về phía Bạch Tiểu Thăng.

- Cô nhìn hắn làm gì, hắn đẹp trai hơn tôi sao?

Adam thấy Tây Nhã như vậy thì khẽ hừ một tiếng nói.

Tây Nhã liếc mắt nhìn hắn, không có hứng thú gì với kẻ tự mãn này, đáp lễ nói:

- Người Trung Quốc kia không đẹp trai, anh cũng không đẹp trai, muốn dựa vào nhan sắc làm cho tôi coi trọng các người sao? Hừ, nằm mơ!

Adam bị giễu cợt thì nhún vai, không hề tranh cãi với phái nữ. Dù sao cũng có rất nhiều em gái mê hắn như điếu đổ.

- Vậy cô quan sát gì thế?

Just tò mò theo ánh mắt của Tây Nhã nhìn về phía Bạch Tiểu Thăng.

Tây Nhã khẽ hừ một tiếng, hạ thấp giọng nói:

- Một làm nhà kinh doanh buôn bán, dựa vào đâu mà làm giáo viên của chúng ta chứ?

Adam và Just nhìn nhau và cùng nhún vai.

Bọn họ cũng muốn biết đáp án về vấn đề này, nhưng biết thì thế nào, không biết thì có thể thế nào, còn có thể làm cho Vân lão thu lại mệnh lệnh đã ban ra không?

Bọn họ có nghe nói về chương trình học của người Trung Quốc, giống với sát hạch hàng năm của bọn họ thôi.

Thậm chí viện trưởng lén tiết lộ tin tức, nếu như học không tốt sẽ ảnh hưởng tới thành tích tốt nghiệp.

Đáng chết, nếu thật sự bị ảnh hưởng, bọn họ quay về trường học cũ của mình thì phải giải thích thế nào với mọi người chứ...

Danh tiếng nhân tài kiệt xuất chẳng phải cũng sẽ bị ảnh hưởng lớn sao...

Khi hai người bọn họ nghĩ về những điều này, lại nghe được Tây Nhã không phục nói nhỏ:

- Ba người chúng ta, một người là cao thủ bắn súng, một người là cao thủ cận chiến, một người là chuyên gia đối phó với khủng bố, dựa vào đâu phải đi làm vệ sĩ cho một nhà kinh doanh và hai kẻ buồn chán kia... Không được, tôi phải qua ra oai phủ đầu với bọn họ một lần, nếu không sẽ nghẹn chết mất!

Khi Tây Nhã nói chuyện đã trực tiếp đứng dậy và đi tới.

Lúc Adam, Just nhận ra thì không kịp ngăn cản nữa rồi.

- Thôi đi, cứ để cho cô đi. Con gái bọn họ không thoải mái, làm chút chuyện ồn ào sẽ dễ được tha thứ hơn chúng ta.

Adam nói.

Just cũng có chút hả hê nói:

- Tôi rất sẵn lòng được thấy mấy người Trung Quốc này không thoải mái.

Hai người này mang tâm tư xem náo nhiệt, ngồi vững như núi...

Tây Nhã bước đến bên cạnh bàn của đám người Bạch Tiểu Thăng, Bạch Tiểu Thăng vừa nói chuyện điện thoại xong, mới cúp máy lại ngước mắt nhìn thấy cô ta.

Lâm Vi Vi, Lôi Nghênh cũng phát hiện ra cô ta đi đến.

- Cô Tây Nhã, cô có chuyện gì vậy?

Bạch Tiểu Thăng mỉm cười hỏi.

Cô gái này không tệ, chỉ là quá cao ngạo cộng thêm hùng hùng hổ hổ, bằng không dựa vào dáng vẻ cũng có thể đi đóng phim, làm người mẫu gì đó.

Tây Nhã thờ ơ ừ một tiếng và ngồi xuống đối diện Bạch Tiểu Thăng, thò tay vào bên thắt lưng của mình rồi trực tiếp rút ra một thứ.

Khẩu súng ngắn Glock 9 ly!

Lâm Vi Vi bị dọa cho giật mình.

Bạch Tiểu Thăng, Lôi Nghênh ngạc nhiên nhìn về phía cô ta.

Tây Nhã cúi đầu lau súng vô cùng thành thạo, sau đó mới ngẩng đầu nhìn về phía bọn họ.

- Chỗ các người cấm cái này, các người lại làm kinh doanh sợ rằng chưa từng sờ qua đi.

Tây Nhã cười lạnh nói:

- Có cần tôi dạy cho các người một ít kiến thức cơ bản không?

Không ngờ cô gái này chạy tới khoe khoang chuyện này à?

Bạch Tiểu Thăng cảm thấy thật sự buồn cười.

Lôi Nghênh cúi đầu tiếp tục gõ bàn phím.

Lâm Vi Vi vốn định trò chuyện với cô ta vài câu, thấy thế cũng không nhiều lời nữa.

- Cô rất thích lau vũ khí nhỉ?

Bạch Tiểu Thăng mỉm cười và nói:

- Vậy chờ khi nào chúng ta tới học viện, tôi sẽ sắp xếp cho cô đi bảo dưỡng toàn bộ vũ khí trong kho của học viên, tôi nghĩ cô chắc sẽ rất vui vẻ đấy.

Tây Nhã vốn muốn giễu cợt bọn họ không biết gì về vũ khí, khi nghe Bạch Tiểu Thăng nói vậy thì sắc mặt lập tức biến đổi.

Sở dĩ cô ta làm như vậy là muốn cho bọn họ hiểu thứ cơ bản nhất mà mình biết còn chuyên nghiệp hơn bọn họ, lại không ngờ người Trung Quốc tệ như vậy!

Không ngờ còn biết tới bảo dưỡng vũ khí, lại muốn cô ta chịu trách nhiệm toàn bộ, vậy còn không phải làm cô ta mệt chết sao?

Tây Nhã thở hổn hển cất vũ khí đi và trừng mắt với Bạch Tiểu Thăng nói rõ:

- Adam là chuyên gia bắn súng, Just là cận chuyên gia chiến, tôi là chuyên gia đối phó với khủng hoảng. Anh còn có anh ta nữa, các người biết cái gì, các người dựa vào đâu mà làm giáo viên của chúng tôi? Các người bộc lộ tài năng, làm cho tôi phục, nếu không tôi sẽ không phục!

Bạch Tiểu Thăng bị Tây Nhã chọc cười, mỉm cười nói:

- Không phục à, vậy cô đi nói với Vân lão không cho chúng ta dạy, không phải được rồi sao?

- Anh!

Vẻ mặt Tây Nhã thoáng biến đổi, lại không biết phải nói gì.

Doanh nhân Trung Quốc đúng là giỏi miệng lưỡi!

Tây Nhã tức giận tới nghiến răng nghiến lợi, lại càng khinh thường Bạch Tiểu Thăng hơn.

Phía xa, Adam và Just cũng nghe được một ít, không nhịn được khẽ nói chuyện với nhau.

- Người Trung Quốc này mồm mép thật trơn tru nhỉ!

- Hừ, có lẽ học viện muốn cho chúng ta học kỹ năng đàm phán thôi. Những phương diện khác, những người này biết cái rắm à!

- Không sai, chúng ta đều đạt tiêu chuẩn cao nhất trong lĩnh vực của mình, thậm chí một ít giáo viên cũng không bằng! Nếu như bọn họ dám múa rìu qua mắt thợ thì chính là tự tìm mất mặt!

Hai người này cũng giống như Tây Nhã, đều vô cùng tự phụ về sở trường của mình nên rất khinh thường Bạch Tiểu Thăng và Lôi Nghênh.

Bạch Tiểu Thăng ngẩng đầu, liếc nhìn hai người bọn họ, lại nhìn về phía Tây Nhã, cười nhạt nói:

- Chắc chắn cô cho rằng các người rất lợi hại, lợi hại đến mức không có người nào có thể dạy các người, đặc biệt là ở phương diện nào đó đúng không?

Tây Nhã hừ lạnh một tiếng, biểu thị chính là ý đó.

Bạch Tiểu Thăng bình tĩnh nhìn cô, lên mặt cụ non nói:

- Người trẻ tuổi thì đừng quá tự phụ! Các người tự tin, Lôi giáo viên chơi thôi cũng có thể ném các người lại tám con phố.

Sau đó anh mỉm cười và nói tiếp:

- Vậy giáo viên Bạch có thể phải cho các người nhận thức lại chính mình thôi! Các người có dám đánh cược không?

Bạn cần đăng nhập để bình luận