Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 420: Chuyện này, anh đáp ứng!



-Chuyện gì a, Vi Vi, em làm sao lại thành ra như vậy?

Bạch Tiểu Thăng nhịn không được cười lên.

Hắn đã được chứng kiến Lâm Vi Vi ôn nhu động lòng người, đã được chứng kiến Lâm Vi Vi bá khí bốn phía, duy chỉ có chưa từng gặp qua Lâm Vi Vi dạng này. Mấy phần e lệ, mấy phần khó xử, muốn nói lại thôi, bộ dáng xấu hổ.

-Em, em...

Lâm Vi Vi cố lấy dũng khí mấy lần, nhưng giọng nói vẫn nghẹn trong cổ họng.

Bạch Tiểu Thăng không thúc giục, cũng không khuyên giải an ủi, tay sờ lên cằm tỏ ra hứng thú, thưởng thức tư thái tiểu nữ nhi này của cô.

Lâm Vi Vi nhìn thấy bộ dạng này của Bạch Tiểu Thăng thì đè xấu hổ xuống hít sâu mấy cái rốt cục có thể nói ra khỏi miệng.

- Em, em muốn cầu anh giúp em làm một chuyện!

- Em cứ nói đi, anh đang nghe đây.

Bạch Tiểu Thăng cười mỉm.

Hai tay Lâm Vi Vi xoắn lại với nhau.

- Trực tiếp nói, em nói không nên lời...

- Không thì, em nói qua một chuyện tương tự với chuyện này, anh nghe trước một chút.

Lâm Vi Vi thấp thỏm nói.

Bạch Tiểu Thăng mỉm cười đứng dậy, đi rót cho nàng một chén nước ấm, đưa tới sau đó một chỉ một bên ghế sô pha.

- Nào đến đây ngồi đi. Em từ từ mà nói, anh sẽ chậm rãi lắng nghe.

Bạch Tiểu Thăng nói.

Lâm Vi Vi gật gật đầu, tay nâng ly nước ấm áp đi qua ngồi xuống ghế sô pha.

Bạch Tiểu Thăng cũng an vị đối diện với nàng.

Lâm Vi Vi cúi đầu, uống hai ngụm nước ấm, cảm giác lòng cũng vững vàng hôn rất nhiều.

- Em đưa Thương tiểu thư đi về, trên đường trở về em nhận được điện thoại của cô em.

Lâm Vi Vi đặt ly nước xuống sau đó kể cho Bạch Tiểu Thăng nghe.

Ánh mắt của nàng rốt cục cũng khôi phục mấy phần bình tĩnh của ngày xưa, giọng nói cũng không còn lấp bấp nữa.

Bạch Tiểu Thăng gật gật đầu, bình tĩnh nhìn nàng.

- Nhà của em ở một huyện xa xôi, ngoại ô Trung Kinh, nhà ở nông thôn cha mẹ em cũng là nông dân trung thực.

Chủ đề của Lâm Vi Vi tựa hồ càng ngày càng đi xa.

Bất quá Bạch Tiểu Thăng một chút cũng không có thúc giục nàng, ngược lại vô cùng kiên nhẫn nghe nàng kể chuyện.

- Khi em còn bé, trong nhà rất nghèo hết lần này tới lần khác khi đó em thân thể đặc biệt không tốt, thường thường sinh bệnh.

Lâm Vi Vi nhớ lại chuyện cũ, nhếch miệng hiện lên một vòng cười khổ

- Khi đó, rất nhiều thân thích xa lánh, không vui khi cùng nhà em lui tới, sợ chúng em vay tiền. Duy chỉ có một người chịu qua lại, cho nên nhiều năm như vậy, cha em cũng dạy em, về sau phải đối xử thật tốt với cô của em và người nhà bọn họ... Không, là phải tốt hơn so với những gì bọn họ đã cho mình!

Bạch Tiểu Thăng gật gật đầu.

Xem ra Lâm Vi Vi khi còn bé chịu khổ không ít, con cái của người nghèo thường sớm trưởng thành, bây giờ bền bỉ bất khuất như vậy, tính cách không dễ dàng cúi đầu trước khó khăn, hẳn là khi đó dưỡng thành.

Còn có, Lâm Vi Vi có một người cha tốt có ơn tất báo, tự thân dạy dỗ, nàng hiện tại tự nhiên cũng là trọng ân trọng nghĩa.

Bạch Tiểu Thăng lại nghĩ tới, Lâm Vi Vi bá khí ngay trước mặt cao tầng toàn công ty, ngay trước mặt Vương Tân Thành, lên án mạnh mẽ Tống Trường Không, Trần Trường Khoảnh, cái cá tính hiệp nữ kia để cho hắn cũng âm thầm lớn tiếng khen hay!

- Từ nhỏ đến lớn, cô của em có thể nói là đối với nhà chúng em, đối với em đặc biệt tốt, em cũng kính yêu cô ấy.

Lâm Vi Vi nói đến chỗ này, nhịn không được khẽ thở dài một cái.

- Bất quá, chồng của cô đối với nhà chúng em, một mực rất là xem thường. Thậm chí năm đó, đối với nha đầu đã trải qua nhiều chuyện như em, cũng là lời nói lạnh nhạt. Cho nên, em từ nhỏ đã không thích ông ấy. Còn có người chị họ kia của em, bị ảnh hưởng bởi chú ấy, đối với chúng em cũng là phi thường khinh thị... Khi còn bé, em có ở nhờ nhà họ một thời gian, cùng chị ấy học chung một trường, thành tích so với chị ấy tốt hơn, nhưng bị chị ấy khi dễ không ít. Thậm chí, lúc ấy các bạn học cũng được nàng dẫn đầu chế giễu em, xa lánh em.

Lâm Vi Vi nói xong, trên trán cũng nhịn không được có hai điểm oán niệm.

Bạch Tiểu Thăng nhìn thấy trong lòng hơi động.

Vi Vi không phải là một cô nương thù dai, nếu như nàng cũng nói như thế, thì có thể thấy được lúc trước hai cha con kia em thường nàng như thế nào rồi.

Bạch Tiểu Thăng âm thầm nhíu mày.

Chị họ của Lâm Vi Vi làm như thế, Bạch Tiểu Thăng tạm thời có thể coi là tiểu nữ hài không hiểu chuyện, nhưng chú của nàng cũng như thế thật là quá đáng!

Lâm Vi Vi hẳn là một hài tử sớm hiểu chuyện, không giống như những hài tử bây giờ, đối với một tiểu nha đầu có thái độ như vậy mà bị đối xử tệ tâm lý của Bạch Tiểu Thăng có chút tức giận.

- Trong gia tộc của anh, cũng không thiếu dạng người này!

Bạch Tiểu Thăng cảm thán một câu.

Khi còn bé hắn cũng bị những người họ hàng có tiền ở trước mặt khinh thường, coi rẻ. Hắn có thể tưởng tượng được, vị chú của Lâm Vi Vi lúc đó có vẻ mặt như thế nào.

Cái gọi là nhân tính...

- Lần này, em nhận được điện thoại của cô, bảo ngày mai là sinh nhật của chú, buồi tối vị chị họ Mạnh Băng kia của em muốn dẫn bạn trai về nhà, còn muốn làm một buổi tụ hội, cô em muốn em bên đó qua.

Lâm Vi Vi cảm thán nói.

- Nói thật, em cũng thật lâu rồi không có gặp qua cô em.

Bạch Tiểu Thăng gật gật đầu, cười.

- Đã như vậy thì em đi gặp cô ấy đi.

- Có thể, có thể là...

Sắc mặt Lâm Vi Vi lại là đỏ lên, giọng nói lại có chút lấp bấp.

- Nhưng mà cái gì?

Bạch Tiểu Thăng hiếu kì hỏi.

Hắn không rõ, Lâm Vi Vi một mực đang xoắn xuýt cái gì.

- Thế nhưng, cô em nói em nhất định phải, nhất định phải mang bạn trai trở về!

Lâm Vi Vi cúi đầu, gương mặt thẹn đỏ, tăng thêm mấy phần quyến rũ.

- Em một tâm dốc lòng làm việc, trước kia như vậy, hiện nay cũng thế, nào có cái gì bạn trai...

Lâm Vi Vi thấp giọng lầm bầm.

- Bất quá, cô em lại nói nếu như không có cô ấy sẽ tìm cho em. Em thật sự không muốn xem mắt, không muốn mỗi tuần đều bị cô ấy gọi tới. Cho nên, cho nên...

Bạch Tiểu Thăng sững sờ, giật mình liền hiểu rõ Lâm Vi Vi vì sao xoắn xuýt như vậy.

- Cho nên, anh Tiểu Thăng, anh có thể hay không làm bạn trai của em một ngày!

Lâm Vi Vi rốt cục cũng nói ra những lời này.

Ngay khi nói ra được, nàng như trút được gánh nặng, lại cúi đầu thật sâu.

Nàng thậm chí nàng không dám ngẩng đầu, không dám nhìn biểu lộ của Bạch Tiểu Thăng lúc này.

Đôi tay nhỏ của nàng cũng run nhè nhẹ, sợ nghe được lời cự tuyệt của Bạch Tiểu Thăng.

Trầm mặc một lúc mà Lâm Vi Vi có cảm giác tựa như trải qua một thế kỷ.

Anh Tiểu Thăng sẽ đồng ý sao, hay là cự tuyệt...

Yêu cầu này có phải là quá phận hay không...

Chị Thiến Nhi có thể là đối tượng hẹn hò của anh Tiểu Thăng, nếu để nàng biết được, làm sao bây giờ...

Anh Tiểu Thăng có thể hay không lại tìm một người để làm bạn trai của mình...

Da mặt mình làm sao lại dày như vậy, có thể nói một yêu cầu vô lễ như thế...

...

Lâm Vi Vi đơn giản tâm loạn như ma, vô số suy nghĩ cùng hiện lên trong đầu của nàng, để nàng chờ mong cùng lo lắng, để nàng ngượng ngùng, bối rối...

Ngay cả khi đối mặt với Tống Trường Không, Vương Tân Thành, Trần Trường Khoảnh, đối mặt hơn 100 vị cao tầng trong công ty, nàng đều không có khiếp đảm, mà hiện tại nàng lại cảm giác bối rối cảm thấy sợ sệt.

- Chuyện này...

Bạch Tiểu Thăng rốt cục cũng mở miệng.

Mỗi một chữ, cũng giống như là hồng chung đại lữ, đánh vào trong lòng nàng, để cho đáy lòng nàng rung động.

- Anh đáp ứng.

Bạch Tiểu Thăng bình tĩnh nói.

Một câu đó Lâm Vi Vi nghe giống như là tiếng trời, chợt cảm thấy tay chân bủn rủn.

Anh ấy đã đáp ứng!

Bạn cần đăng nhập để bình luận