Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 263: Tôi là người chơi quỷ kế sao



Trung Kinh truyền thông, là công ty chỉnh hợp nhiều cái công ty nhỏ dưới cờ tập đoàn để hình thanh nên, mỗi một phòng đều từng là một công ty nhỏ. Vì vậy, bên dưới có được phòng trò chơi, cũng không ly kỳ.

Phòng Vận Doanh Game online, lợi nhuận so với các phòng khác, cũng không phải là cao nhất, nhưng y nguyên mạnh hơn phòng truyền thông internet mới.

Phải nói Lâm Bắc Thần đem một cái phòng tốt làm cho nát.

Bây giờ, Trần Trường Khoảnh ngồi trên vị trí tổng thanh tra của phòng game online Vận Doanh, liếc nhìn bảng chấm công hàng tháng của phòng, nhịn không được gật đầu.

Cái phòng này, thời gian gần đây công trạng đang ở trạng thái tăng lên, cũng không tệ lắm.

Có thể nói, hắn dù không hề làm gì, tuần này cũng so với dĩ vãng cao hơn, chỉ không có tăng trưởng quá nhiều mà thôi.

- Trần tổng, tôi đã trở về!

Lâm Bắc Thần có chút xiêu vẹo chạy vào văn phòng, hưng phấn từ trong ngực xuất ra một xấp đồ vật đưa cho Trần Trường Khoảnh.

Trần Trường Khoảnh nữ trợ lý Mộ Dung Yến, nhận lấy, mắt nhìn lên, trên mặt lập tức có mấy phần kinh ngạc.

Đây là công trạng thống kê của phòng truyền thông internet mới trong tháng này!

Mặc dù chỉ là trước ba ngày, nhưng có thể nhìn thấy rõ ràng tình huống tăng trưởng công trạng.

- Ngài nhìn xem, Bạch Tiểu Thăng chưởng quản phòng truyền thông internet mới đến nay, công trạng vậy mà rơi vào trạng thái trượt! Từ tổng thể nhìn, hắn tháng này dự định tăng lên đều sẽ không thành!

Trong lời nói của Lâm Bắc Thần, nhịn không được lộ ra một tia khoái ý.

Bạch Tiểu Thăng, cậu đúng là biết giày vò a!

Đuổi việc người khác, cải biến chế độ, thế nào, giờ căn bản là chơi đùa lung tung đi, công ty nhìn cái gì, là công trạng a!

Cậu nói đoàn đội tăng cường, chế độ ưu hóa, thì có cái rắm dùng à!

Lâm Bắc Thần cười lạnh trong lòng.

Hắn mặc dù rời đi phòng truyền thông internet mới, thủ hạ còn bị Bạch Tiểu Thăng dọn dẹp một lần, nhưng không trở ngại vẫn có một bộ phận người tử trung còn ở lại, chỉ cần mình mở miệng, cầm tới số liệu công trạng dễ như trở bàn tay!

Trần Trường Khoảnh cầm lấy phần sao chép số liệu thống kê này, tinh tế nhìn xem, khóe miệng cũng nổi lên một tia cười lạnh nhàn nhạt.

- Vu Thanh, đem công trạng nửa năm của phòng truyền thông internet mới tìm đến cho tôi, tính ra công trạng bình quân giá trị trong một tuần.

Mộ Dung Yến, cô đi đem kế hoạch chấp hành tiến độ của bọn họ ở tháng này, sửa sang lại cho tôi, tôi muốn biểu đồ trực quan.

Trần Trường Khoảnh phân phó, đem phần đồ vật này đưa cho nữ trợ lý Mộ Dung Yến.

- Vâng, Trần tổng.

Hai vị trợ lý nói.

Một góc phòng tổng thanh tra, tăng thêm một bộ bàn công tác cùng ghế dựa, là Trần Trường Khoảnh phân phó, chuyên cung cấp cho trợ lý của hắn dùng.

Vu Thanh, Mộ Dung Yến ngồi ở chỗ này, yên tĩnh nhanh chóng làm việc.

Đều là lôi lệ phong hành a!

Lâm Bắc Thần nhìn hai trợ lý kia, trong lòng thầm than.

]

- Bắc Thần, cậu làm rất tốt!

Trần Trường Khoảnh mỉm cười nhìn Lâm Bắc Thần. Hắn rõ ràng tuổi nhỏ hơn so với Lâm Bắc Thần, nhưng một tiếng "Bắc Thần " này, ngữ khí giống như trưởng bối.

Lâm Bắc Thần không có chút dị sắc nào, ngược lại vẻ mặt cung kính hưởng thụ,

- Tạ ơn Trần tổng khích lệ, Bắc Thần đã ở chỗ ngài để hỗ trợ, thì sẽ nhất định đem dốc toàn lực!

Trần Trường Khoảnh mỉm cười gật đầu.

- Rất tốt, những ngày này làm phiền cậu chú ý động tĩnh bên kia một chút, phương diện này. . . Cậu có ưu thế. Chờ tôi cùng Bạch tổng phân ra thắng bại, tự nhiên sẽ làm cho hắn rời đi phòng truyền thông internet mới, đến lúc đó, cậu vẫn là tổng thanh tra.

Lâm Bắc Thần hai mắt lộ ra mừng rỡ.

- Nếu như, cậu làm cho tôi nhìn thấy năng lực của cậu. . . Còn có sự trung tâm. Chờ tôi rời đi Trung Kinh truyền thông này, chưa hẳn không thể để cho cậu tiến thêm một bước.

Trần Trường Khoảnh mỉm cười nhìn Lâm Bắc Thần, hạ giọng nói ra.

Hắn vẻ mặt tự tin, cao ngạo, giống như trong mắt hắn Trung Kinh truyền thông chỉ là cái địa phương nhỏ.

Trần Trường Khoảnh, quả nhiên là đến mạ vàng!

Sau lưng của hắn, tuyệt đối có chỗ dựa thật to!

Lâm Bắc Thần nhịn không được nuốt ngụm nước miếng.

- Trần tổng yên tâm, Bắc Thần nhất định tận tâm tận lực!

Trần Trường Khoảnh hài lòng cười,

- Đi thôi, làm tốt chuyện cậu nên làm, làm cho tôi nhìn thấy thành tích của cậu đi!

- Vâng!

Lâm Bắc Thần cung kính lui ra ngoài.

Đứng ở bên ngoài cửa phòng làm việc, đóng cửa lại, Lâm Bắc Thần ánh mắt nóng bỏng.

Hắn cùng Tống Trường Không làm nhiều năm như vậy, vẫn là một cái tổng thanh tra nho nhỏ, mà hiện nay, cơ hội ở ngay trước mắt của hắn.

- Lần này, thời vận của mình đã đến!

Lâm Bắc Thần ánh mắt hưng phấn, lúc rời đi, chạy như bay, phát ra tiếng vang.

Trong văn phòng.

Mộ Dung Yến bỗng nhiên ngẩng đầu, nghiêng tai nghe thanh âm bên ngoài, nhẹ giọng cùng Trần Trường Khoảnh nói,

- Thiếu gia, cái người Lâm Bắc Thần kia, ngài thật muốn. . .

Mộ Dung Yến nói ra.

- Lâm Bắc Thần người này có xu thế trục lợi, nhưng làm việc cũng coi như tốt. Tôi phải cho hắn một chút ngon ngọt, hắn mới chịu xuất toàn lực, huống hồ tôi chỉ là nói 'Chưa hẳn là không thể', cũng không có đồng ý với hắn cái gì a.

Trần Trường Khoảnh nhàn nhạt cười.

- Kỳ thật, lấy bối cảnh của ngài, cùng Bạch Tiểu Thăng còn cần so sao? Chỉ cần nói ra, Tống Trường Không đều phải cung kính đối với ngài!

Vu Thanh nhịn không được nói.

Hắn cũng không nghĩ là Trần Trường Khoảnh sẽ thất bại, nhưng mà cuộc đấu này, hắn thấy không cần thiết.

- Ngài chỉ cần thoáng động tài nguyên một chút, thắng, còn không phải dễ như trở bàn tay sao?

Vu Thanh bổ sung một câu.

Trần Trường Khoảnh cười một tiếng, khẽ lắc đầu.

- Tôi hỏi cậu, cậu có thể đi cửa hàng tùy ý mua một trăm con cá to đẹp, vì cái gì còn muốn mang một chiếc cần câu đắt đỏ, tốn rất nhiều thời gian, đi câu hả.

- Đây là niềm vui thú!

Trần Trường Khoảnh cười nói,

- Thấy một người đồng lứa xuất sắc như thế, nghiền ép hắn, cũng là niềm vui thú của Trần Trường Khoảnh tôi!

Trong lời nói của Trần Trường Khoảnh, ý tứ rất ngạo nghễ.

Hắn ba mươi tuổi thì đã là thương nghiệp kỳ tài được người trong nhà công nhận, thuộc danh sách nhân vậy thiên tài.

Nếu là vì một cuộc đánh cược nho nhỏ, liền vận dụng quan hệ, thì không phải là làm trò hề cho thiên hạ sao.

- Huống hồ loại nhân tình này, dùng một chút, cậu sẽ phải thiếu nợ hai điểm! Quan hệ thân thích, thì càng phải nỗ lực càng nhiều!

Trần Trường Khoảnh cười lạnh nói.

Hai tên trợ lý gật gật đầu, không còn nói nhiều, bận rộn chỉnh lý đồ vật Trần Trường Khoảnh muốn.

Trần Trường Khoảnh ánh mắt lấp lóe.

Hắn có đầy đủ lòng tin, bằng vào năng lực của mình, thắng Bạch Tiểu Thăng.

Cuộc đánh cược này, trong mắt hắn, chỉ là trò chơi mà thôi.

Giờ phút này.

Bạch Tiểu Thăng ở trong phòng làm việc của mình, vẻ mặt thản nhiên nằm ở bàn lên, cầm một trang giấy vẽ vẽ viết viết, chữ như gà bới, cho dù có người đứng ở bên cạnh nhìn, đều không nhất định có thể hiểu.

Cửa phòng làm việc bị gõ, Lâm Vi Vi đẩy cửa vào, sau lưng còn đi theo một người quản lý.

Người quản lý này là người cũ, thời điểm Lâm Bắc Thần tại vị, hắn đã ở.

- Theo ý của ngài, bảng báo cáo tôi đã cho Lâm tổng giám.

Quản lý nói.

Lâm Bắc Thần nằm mơ cũng không nghĩ tới, mình chỉ nửa tháng không đến, những người còn lại, đã bị Bạch Tiểu Thăng thu hết.

- Hừ, đến vụng trộm làm việc, đúng là không biết xấu hổ.

Lâm Vi Vi xì nói, lập tức cười cười,

- Vẫn là Bạch tổng cơ trí, nghĩ tới điểm đó, làm cái giả cho bọn hắn!

- Không có a, tôi cho là đồ thật.

Bạch Tiểu Thăng ngẩng đầu, đối với Lâm Vi Vi cười một tiếng.

- A?

Lâm Vi Vi lập tức sững sờ,

- Thật?

Bạch Tiểu Thăng đứng người dậy, đem tờ giấy kia vò nát ném đi.

- Trần tổng kia thật không đơn giản, hai người trợ lý kia cũng rất chuyên nghiệp. Giả? Vài phút sẽ bị nhìn thấu, huống hồ tôi là loại người chơi quỷ kế kia sao?

Bạch Tiểu Thăng cười một tiếng.

Lâm Vi Vi tâm trong long lặng lẽ nói,

- Vâng.

- Tốt, triệu tập mọi người, chúng ta triển khai cuộc họp!

Bạch Tiểu Thăng vung tay lên.

Bạn cần đăng nhập để bình luận