Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 1075: Tổng bộ chấn động



Bạch Tiểu Thăng và Trần Vũ Thành còn chưa đến tổng bộ mà toàn bộ tổng bộ đã ồn ào náo động đến mức lật trời.

Giống như một trăm viên sủi cảo lăn lộn trong chảo dầu sôi.

Bất luận một chút tin tức nào liên quan tới Bạch Tiểu Thăng đều có thể dẫn bạo cả một phương, bị vô số ánh mắt nóng rực của đám người truyền ra bốn phương.

Bất luận một chút thông tin nào có thể được xem là nội dung tin tức đều sẽ phát sinh ra hàng trăm phiên phản sai lệch.

Cảnh tượng náo nhiệt như thế, trong gần hai mươi năm nay đều là loại hiếm thấy.

Đám người càng là không ngừng nghị luận.

Các loại nghị luận vang lên không ngừng.

- Đại sự vụ quan Bạch Tiểu Thăng kia thật là lợi hại! Tôi trước kia cho đến bây giờ đều chờ mong, xem hắn làm quan mới sẽ đốt ra ba đống lửa kinh người như thế nào. Không nghĩ tới, hắn một mực không hiện núi, không lộ nước, thậm chí còn không có ngồi chờ lâu ở tổng bộ. Tôi đang thất vọng, thì liền xuất hiện một màn rung động như thế này. Chỉ một mồi lửa như thế này, vậy mà đốt lên cháy đỏ cả nửa bầu trời.

- Đúng vậy a, ba người phụ trách sản nghiệp tỉnh vực, hai vị sự vụ quan, tổng giám đốc cấp dưới của công ty trọng điểm còn nhiều đến hơn hai mươi lăm người. Một lần xét xử, chỉ trong một lần! Còn có chứng cứ vô cùng xác thực! Thật sự là không còn có người nào như thế nữa!

- Đại sự vụ quan ra tay! Khủng bố như vậy!

- Đại sự vụ quan Bạch Tiểu Thăng lúc còn ở giai đoạn sự vụ quan, đã không ai có thể sánh bằng, thời gian hơn một năm thì càng là vượt lên làm mờ nhạt tiêu điểm của bộ sự vụ là sự vụ quan Lâm Ngọc. Thật sự là quá hoành tráng.

- Lúc vừa đảm nhiệm sự vụ quan, thậm chí hắn còn điều tra những việc liên quan đến anh em nhà Trần Cửu Thiên tạo ra tác dụng vô cùng trọng yếu.

- Tôi xem như là phục rồi! Tuổi tác của đại sự vụ quan Bạch Tiểu Thăng còn rất trẻ nhưng mà công tích lại vô cùng lớn lao, thật đúng là yêu nghiệt nha!

- Yêu nghiệt!

….

Dưới sự điên cuồng nghị luận như thủy triều, đến cả các vị đại sự vụ quan cũng bắt đầu có động tác biểu thị, đối với Bạch Tiểu Thăng lần này là bừng bừng cảm giác phấn chấn, sợ hãi thán phục, còn có rung động.

Mà phần đông trong các loại nghị luận, lại mơ hồ có một chút lời bàn luận đáng sợ, lời đồn lặng lẽ tản ra.

Có người thì nói, những người phạm vào vấn đề lần này đều là những người có quan hệ rất gần với đại sự vụ quan Trầm Bồi Sinh.

Có người thì nói, vấn đề là do những người kia quá tham. Mục nát, căn bản là lấy ra danh tiếng của đại sự vụ quan Trầm Bồi Sinh mà làm việc. Mà đại sự vụ quan Trầm Bồi Sinh lại không biết rõ.

Có người thì nói, trong những người được điều tra, hơn phân nửa là những người có tham dự vào vụ việc hãm Trần Vũ Thành, có lẽ, có khả năng đúng là do đại sự vụ quan Trầm Bồi Sinh bày mưu tính kế ở phía sau.

Những lời bàn tán này, nếu như truyền đến miệng, đến tai hắn thì liền hù dọa cho một mảng biến sắc, cấp tốc chôn vùi ở trong biển âm thanh.

Có mấy lời là không thể nói, càng là không thể nói lung tung được.

Sẽ gây ra chuyện chết người đấy!

Bất quá, đối với nhân tính mà nói, có một ít gì đó thủy chung sẽ không bao giờ thay đổi.

Ví dụ nói như là lòng hiếu kỳ.

Dù là nói chuyện có thể chết người nhưng mà khi lòng hiếu kỳ đã được gợi lên thì những âm thanh kia thỉnh thoảng vẫn xuất hiện.

Thời khắc huyên náo, ở trong văn phòng của đại sự vụ quan Trầm Bồi Sinh.

Lâm Ngọc vội vàng đi đến, đem hết thảy tất cả những gì mình nghe được báo cáo lại cho thầy.

Kỳ thật, không cần hắn phải tới báo cáo.

Lâm Ngọc tới chỉ muốn hỏi rõ một việc:

- Lão sư, bọn người Quách Vân Tâm cùng với ngài, ngài cùng với bọn họ đến tột cùng…

Thời điểm Lâm Ngọc nói ra những lời này, vô cùng cẩn thận từng ly từng tý, sợ lão sư sẽ không thích.

Kỳ thực, trước mắt Lâm Ngọc đã có rất nhiều thay đổi, không còn một mực thật thà chất phác theo đuổi công chính, không còn một mực để ý đến ánh mắt của người khác nữa.

Tin tưởng đợi một thời gian nữa, trên người hắn sẽ còn xuất hiện nhiều biến hóa hơn nữa.

Đột nhiên xuất hiện tin đồn như thế này, sẽ có thể hay không mà kích thích đến hắn, ai cũng không thể đoán trước được.

Trầm Bồi Sinh ngồi ở chỗ đó, thản nhiên thưởng thức đại hồng bào.

Đại hồng bào núi Vũ Di, hương thơm ngào ngạt có mùi hương hoa lan.

Phẩm cấp uống "Đại hồng bào" cần theo "công phu trà đạo", bình nhỏ chén nhỏ rót thật chậm, chầm chậm uống, mới có thể chân chính thưởng thức được mùi vị trà ở trên đỉnh núi.

Tinh thần Trầm Bồi Sinh thản nhiên, hoàn toàn không có một tia tâm tình nào tiết lộ ra ngoài.

Lâm Ngọc cứ thế mà chờ đợi.

Một hồi lâu sau, Trầm Bồi Sinh đặt một chén trà xuống, cười với Lâm Ngọc một tiếng:

- Những lời đồn ở bên ngoài, tôi nghe được không ít. Tôi với bọn người Quách Vân Tâm xác thực là rất thân cận.

- Như vậy thì, Lâm Ngọc, cậu định làm như thế nào?

Trầm Bồi Sinh rất chân thành hỏi:

- Có muốn hay không là đi điều tra một chút về tôi, điều tra một chút về những người đi lại gần với tôi?

- Lâm Ngọc không dám!

Lâm Ngọc lập tức trả lời.

Câu nói này, không chút do dự.

- Là không dám, thật đúng là không dám?

Trầm Bồi Sinh cười hỏi.

Chợt nghe xong, không có chút nào phân biệt được.

Lâm Ngọc chân thành nói:

- Lão sư, ân tình dìu dắt của ngài đối với tôi, tôi đều nhìn thấy ở trong mắt, nhớ ở trong lòng. Lâm Ngọc tôi, càng là không phải loại người tâm tính nông nổi. Tôi nói không dám! Đúng vậy, nếu để cho tôi rời đi khỏi cái tập đoàn này, từ bỏ tất cả mọi thứ ở hiện tại, kiếm đường mưu sinh ở nơi khác, bắt đầu mọi thứ lại từ đầu. Thì tôi cũng không dám đối với ngài có một hành động gì mà gọi là điều tra.

Tốt cho một câu "không dám".

- Bất luận như thế nào thì ngài cũng là người thân nhất của tôi. Điều này tất nhiên là tiền cũng không mua được!

Lâm Ngọc nghiêm túc mà kiên quyết:

- Bất luận một ai muốn công kích ngài, tôi tất nhiên là chiến đấu đến chết cũng không ngưng nghỉ.

Lâm Ngọc nói lời từ trong lòng, tâm ý kiên định.

Trầm Bồi Sinh nghe được thì gương mặt cũng vui vẻ hẳn lên.

Kỳ thực, Trầm Bồi Sinh hắn có thể tính là đào lý đầy thiên hạ, bản thân mình có nhiều học sinh như thế, thiên phú có thể sánh ngang với Lâm Ngọc không phải là không có.

Nhưng mà người với người rất là khác biệt.

Có người có thiên phú thì lại không có tâm tính, có người có tâm tính thì lại không có thiên phú.

Trầm Bồi Sinh nhìn tới.

Thiên phú chính là năng lực, mà tâm tính lại là dục vọng, hoặc là dã tâm.

Những nhân tài có năng lực kiệt xuất có dã tâm kia, quá sớm hiển lộ rõ ràng dục vọng, để cho người ta cảm thấy đáng sợ.

Cái gọi là nhân tâm khó dò, ai có thể cam đoan được chính bản thân mình cảm mến dốc sức tài bồi, cuối cùng thì nuôi ra không phải là một đầu rắn độc.

Trầm Bồi Sinh không nguyện ý đem một con rắn độc dốc lòng bồi dưỡng thành tinh rồi phản bội lại chính mình.

Hắn thà rằng bồi dưỡng một người có tình có nghĩa, sau đó lại nghĩ trăm phương ngàn kế để bớt đi một chút ngu ngốc của nó, rèn luyện đầy đủ mọi tư lợi nhưng mà lại không quên nguồn gốc.

Như vậy thì cũng giống như tạo hình một khối ngọc thạch tốt, chợt nhìn thì rất khó, rất phí tinh thần, phí sức lực.

Nhưng mà thành quả lại có thể khiến cho người ta hài lòng.

Tối thiểu nhất vào thời khắc này,Trầm Bồi Sinh nhìn Lâm Ngọc có một loại cảm giác như đang nhìn một kiện tác phẩm đắc ý.

Thư thái hài lòng.

Còn có một loại vui mừng tưởng niệm.

- Đi thôi, không cần để ý đến những tin đồn kia, cũng không cần quá mức để ý đến miệng lưỡi của bọn họ nói đúng hay sai, chỗ làm việc khủng bố, nhân tâm hiểm ác.

Trầm Bồi Sinh nhẹ lời nói:

- Vấn đề còn lại, tôi từ từ sẽ xử lý thật tốt.

Trầm Bồi Sinh đối với Lâm Ngọc thật sự là trút xuống một cảm giác hài lòng, Diệc sư Diệc phụ.

Lâm Ngọc gật gật đầu, quay người rời đi.

Trầm Bồi Sinh nhìn qua bóng lưng của Lâm Ngọc biến mất ở ngoài cửa.

Sau đó, ánh mắt của hắn lại chuyển hướng sang chỗ khác.

Sau đó, ánh mắt dịu dàng của Trầm Bồi Sinh tan đi một chút, rồi vừa thưởng thức trà một cách thản nhiên, cùng từng chút từng chút một hóa thành hàn ý.

- Trần Vũ Thành, tốt!

- Bạch Tiểu Thăng, tốt!

Trầm Bồi Sinh nhàn nhạt lại có chút lành lạnh lẩm bẩm hai tiếng.

Thời điểm nhắc đến Bạch Tiểu Thăng, hắn ngừng lại một chút.

- Trình Lưu.

- Ngài tìm tôi!

Một người đàn ông có gương mặt chữ điền, thần tình âm lãnh bước nhanh đến, thần sắc cung kính, lời nói thì ngắn gọn.

Hắn là một trong những trợ lý thân cận bên người của Trầm Bồi Sinh, là một người có thể tin tưởng được.

- Thế nào?

- Công việc đã kết thúc một cách thỏa đáng.

Trình Lưu yên lặng nói.

- Tốt, Bạch Tiểu Thăng có về tới không?

- Đã về đến tổng bộ, hẳn là đi gặp Hạ Hầu Khải.

Sau lưng, Trình Lưu gọi thẳng tổng giám đốc Hạ Hầu Khải bằng tục danh, không thèm để ý một chút nào.

Trầm Bồi Sinh gật gật đầu.

- Ban đêm mời hắn ăn một bữa cơm, cơm rau dưa, đừng để cho người khác biết được.

- Được.

Trình Lưu gật đầu một cái, không nói nhiều, cấp tốc rời đi.

Trầm Bồi Sinh ung dung đi lấy bình nhỏ chén nhỏ, rồi ngồi thưởng thức đại hồng bào của mình.

- Thằng nhóc Bạch, nếu như là cho cậu một cái lựa chọn thì cậu sẽ lựa chọn con đường nào!

- Đi theo lão già này!

- Hay là, đối địch với tôi!

Thời điểm Trầm Bồi Sinh lại uống trà, hoàn toàn không phải là dáng vẻ tiên phong đạo cốt, mà là ánh mắt sắc bén, hàn mang nổi lên bốn phía.

Bạch Tiểu Thăng, Trần Vũ Thành đi về tổng bộ, một đường đi tới văn phòng của Hạ Hầu Khải. Trên đường phát hiện ra rõ ràng có rất nhiều người, hơn nữa mọi người tràn đầy phấn khởi, bên trong ánh mắt lộ ra vẻ hưng phấn ngạc nhiên, tựa hồ như là chuyên môn chạy tới hành lang để nhìn bọn họ đi tới.

- Ghê thật, lần này thật giống như là làm nổ cả con mắt rồi.

Bạch Tiểu Thăng nhịn không được mà cảm thán cùng với Trần Vũ Thành.

- May mắn là có ngài đứng ra hấp dẫn hỏa lực, tôi không bị chú ý lắm.

Trần Vũ Thành mỉm cười, hạ thấp giọng nói, dùng âm thanh bé như con muỗi mà trả lời.

Bạch Tiểu Thăng vừa bực mình vừa buồn cười mà lườm hắn một cái.

Một đường đi qua đám người, bên trong đám người có một đôi mắt đẹp nhìn theo Bạch Tiểu Thăng. Phía dưới đôi mắt đẹp là cái mũi vểnh lên, đôi môi đỏ thắm, còn có nụ cười lộ ra hàm răng trắng như tuyết ở trong.

- Không thể nghĩ tới tên này vẫn rất có thể giày vò mà!

Dư Doanh khoanh tay đang cười, trong ánh mắt nhiều hơn mấy phần tham tiền.

- Nói đến cũng thật là, từ khi đại sự vụ quan Bạch Tiểu Thăng thăng chức đến nay, mình cũng đều không có cơ hội đến cửa liên lạc, chậc chậc.

- Thế nhưng mà, đừng tưởng rằng đại sự vụ quan, thì sẽ có thể hành sự không có một chút cản trở nào. Thậm chí là nhất thời hăng hái, đều tính không ra được cái gì. Đừng để đến lúc đó, chết cũng không biết rõ là chết như thế nào.

- Người như thế, cũng không biết là có thể hay không phát triển trở thành khách hàng.

Bạn cần đăng nhập để bình luận