Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 2019: Là một phiền toái lớn

Bạch Tiểu Thăng vẫn luôn nghe Hạ Hầu Khải phân tích, cuối cùng mới chen vào một câu, lại nói là bên phía bọn họ có một tình thế bất lợi lớn. Điều này làm cho Hạ Hầu Khải cảm giác bất ngờ, cũng hơi tò mò. Bởi vì ông gần như đã nghĩ đến gần hết các vấn đề.

Bạch Tiểu Thăng úp mở nữa, nói thẳng:

- Chính tôi tiếp nhận lời mời của Hầu Doãn Thành, sẽ lên đường cùng với rất nhiều chủ doanh nghiệp. Những chủ doanh nghiệp đi cùng lại nhất định phải bảo đảm xí nghiệp của mình không xuất hiện vấn đề lớn trong thời gian này. Như là một nhà này và một nhà khác, không thể rơi vào trong cạnh tranh kinh doanh quá lớn.

Hạ Hầu Khải nghe vậy liền bừng tỉnh hiểu ra, đồng thời đồng tử hơi co lại, trầm giọng nói một tiếng:

- Không sai!

- Hàn Nghiệp Vạn Hạp là lớn doanh nghiệp như vậy, Hàn Hạp nhất định sẽ nhận được lời mời. Mà tôi làm giám đốc điều hành của tập đoàn Chấn Bắc ở khu Đại Trung Hoa, cũng sẽ nhận được mời. Cho nên tôi sợ là Hàn Hạp cũng nghĩ tới cả điểm này!

Bạch Tiểu Thăng bình tĩnh nói:

- Một tuần lễ sau, chúng tôi sẽ cùng xuất hành. Nói cách khác, thời gian thực tế chúng ta và bọn họ xung đột chỉ có một tuần. Sau đó bất kể là từ địa phương hay là tầng cao hơn đều sẽ không hy vọng chúng ta lại tồn tại xung đột. Khi đó, chúng ta sợ rằng phải ngừng hẳn cạnh tranh, ngay cả khai thác rộng thị trường bên kia cũng phải cẩn thận.

Điểm này, đúng là một vấn đề rất lớn.

Hạ Hầu Khải vỗ trán, trong ánh mắt có vài phần chán nản:

- Tôi không ngờ lại quên mất vấn đề này, người đã già đúng là vô dụng! Điểm này thật đáng chết! Một tuần căn bản không đủ dùng!

Tuy rằng bọn họ có sẵn dự án phản công, nhưng hoạt động này cần thời gian, đặc biệt còn ở dưới "khuôn sáo" bên kia, vậy thì rõ ràng rắc rối đã tăng lên gấp trăm ngàn lần, thời gian cần thiết cũng sẽ tăng lên gấp bội.

Tính toán tốt nhưng thời gian không đủ!

Điều này làm cho Hạ Hầu Khải càng căm tức hơn.

Bạch Tiểu Thăng lại bình tĩnh không nói, ánh mắt thoáng nghiêm trọng, hình như đang suy ngẫm một vài chuyện.

Hạ Hầu Khải thấy thế thì trong lòng lập tức thoáng động, không nhịn được ngồi xuống trước người của Bạch Tiểu Thăng, khẽ dò hỏi:

- Tiểu Thăng, có phải cậu đã có ý nghĩ nào đó không?

Trong mắt Hạ Hầu Khải, cho dù Bạch Tiểu Thăng trẻ tuổi, nhưng bất kể là tầm mắt, cái nhìn đại cục, hay là các loại thủ đoạn trong tối ngoài sáng, đều không kém hơn những nhân vật đã trải qua mấy chục năm trong giới kinh doanh.

Có đôi khi Hạ Hầu Khải cũng không khỏi xúc động, chuyện kinh doanh vẫn thật sự phải dựa vào thiên phú.

Bạch Tiểu Thăng có thể chính là loại người có thiên phú trời cho.

Bạch Tiểu Thăng nghe Hạ Hầu Khải nói vậy, bỗng nhiên cười.

Nụ cười này làm cho Hạ Hầu Khải thấy yên lòng hơn.

- Tôi đã nói, Hàn Hạp muốn tranh đấu thì tôi liền đấu với hắn!

Trong lúc mỉm cười Bạch Tiểu Thăng lại có cảm giác lạnh lẽo:

- Tôi làm cho hắn hiểu được cảm giác thua chúng ta trong vòng một tuần.

Hạ Hầu Khải nghe vậy không khỏi kinh ngạc và vui mừng:

- Cậu đã nghĩ ra kế rồi?!

Bạch Tiểu Thăng mỉm cười nhìn về phía Hạ Hầu Khải, nhẹ nhàng đặt phần dự án trong tay xuống mặt bàn, mỉm cười nói:

- Ông Hạ, ngài và Hàn Hạp còn có mọi người đặt bàn cờ ở trong phạm vi bên kia, ép lại trong vài ngành sản xuất. Nhưng ai quy định chúng ta lại nhất định phải buông tha ưu thế bên đó, lấy tình thế bất lợi đánh cược với ưu thế của bọn họ chứ?

Nhìn Bạch Tiểu Thăng tươi cười, Hạ Hầu Khải đầu tiên ngẩn người, sau đó nhíu mày, tiếp theo dường như nhận được dẫn dắt mà ánh mắt lập tức sáng ngời, khẽ nhếch miệng.

- Cậu đấy! Ngay cả binh pháp cũng dùng được trong cạnh tranh kinh doanh!

Hạ Hầu Khải hình như đã hiểu rõ.

Bạch Tiểu Thăng hé miệng cười.

...

Cùng lúc đó.

Ở trong gian phòng tổng thống của Hàn Hạp, Hàn Hạp đang vung bút như bay ở phòng sách, viết bốn chữ lớn trên tấm giấy tuyên chỉ đắt tiền: “Đường quan rộng mở".

- Chữ tốt! Đường quan rộng mở, móng ngựa lao nhanh!

Hàn Tử Trí hết lời khen ngợi.

Thuận miệng thêm mấy chữ đã sắp thành một câu thơ.

Hàn Hạp cầm bút, mỉm cười nhìn bức tranh chữ đẹp của mình, cũng thật sự thỏa mãn.

Nếu muốn viết tốt chữ này cần có ý cảnh phù hợp, tâm cảnh phù hợp, chú ý lưu loát.

- Ba, lần này chúng ta truyền tin tức ra, con nghe nói đã làm rối loạn bố trí của đám người tập đoàn Chấn Bắc bên kia. Bạch Tiểu Thăng mới từ nước ngoài trở về, nghe nói còn khiến cho người nước ngoài chịu thua thiệt, không nghĩ tới bây giờ lại chịu thiệt trong tay ba, con thật sự muốn xem thử nét mặt của hắn bây giờ.

Hàn Tử Trí không chịu nổi nói:

- Tên khốn kiếp kia trước đây đúng là kiêu căng!

Khi nói những điều này, ánh mắt Hàn Tử Trí sáng ngời đầy sảng khoái còn có hả hê, cười trên nỗi đau của người khác.

Lúc đó Bạch Tiểu Thăng từ chối hắn, không nể mặt hắn, chuyện này tất nhiên đã truyền ra ngoài, hại hắn mất mặt ở trong giới kinh doanh và ở trước mặt bạn bè.

Bây giờ, Bạch Tiểu Thăng cuối cùng cũng tự mình ăn quả báo!

Thật là đáng sống!

Chỉ là không ngờ cha mình báo thù cho mình mà không tiếc xung đột với tập đoàn Chấn Bắc.

Nói thật lòng, Hàn Tử Trí vẫn rất cảm động.

- Lúc này ba gọi con sang đây, không phải là muốn nhìn con ở đây đắc ý, chê cười người khác.

Hàn Hạp bình thản nói:

- Con biết trong tình trạng hiện nay, mọi người vô hình giao phong có bao nhiêu căng thẳng không? Thậm chí hai bên còn chưa gặp mặt. Ngươi biết tiếp theo sẽ che giấu bao nhiêu tình thế nguy hiểm, bước sai một bước sẽ thế nào không?

Hàn Tử Trí sửng sốt.

Hắn cũng tính là một "thương nhân thành công", tại sao không hề cảm thấy những lời ba hắn nói là ánh đao bóng kiếm.

Cảm giác đầu tiên của Hàn Tử Trí chính là cha hắn nói quá lên.

Hàn Hạp liếc nhìn con của mình, thấy bộ dạng mờ mịt kia thì lập tức hừ lạnh một tiếng.

Có thể nói, bây giờ trên dưới Hàn gia, người duy nhất làm cho Hàn Hạp không hài lòng chính là đứa con trai này của mình.

Theo Hàn Hạp thấy, con trai căn bản không nên thân, không có đẳng cấp.

- Bạch Tiểu Thăng kia cũng lo lắng lớn nhất của con.

Hàn Hạp miễn cưỡng nói, bất chợt suy nghĩ một lát lại nói tiếp:

- Một người đàn ông có thể khiến cho giới kinh doanh ở Nam Mỹ, Bắc Mỹ phải nổi sóng lớn, nếu ngu ngốc như con thì làm sao có thể làm được chứ!

Hàn Tử Trí tốt xấu gì nói chuyện vẫn có thể nghe được, vẻ tươi cười cứng đờ.

Hắn không rõ, mình ở chỗ làm cho cha mình nhìn không vừa mắt, không ngờ lại thành kẻ bị ăn mắng.

- Bạch Tiểu Thăng kia có gì đặc biệt hơn người đâu!

Hàn Tử Trí vẫn không phục.

Hắn thấy, nếu như cha có thể cho hắn nửa Hàn Nghiệp Vạn Hạp, hắn cũng có thể khiến cho cất một tiếng khiến ai nấy đều kinh ngạc. Cho hắn tất cả, hắn lại không hề kém hơn họ Bạch kia.

Hàn Hạp nhíu mày liếc nhìn Hàn Tử Trí.

Hàn Tử Trí vội vàng nói thêm một câu:

- Tôi nói là hắn có giỏi hơn nữa, lần này cũng đừng mong chiếm lợi ích trong tay của cha.

Những lời này mặc dù là tâng bốc, nhưng cũng làm cho Hàn Hạp cười.

Theo Hàn Hạp thấy, tình hình cũng đúng là như vậy.

- Cha chiếm thiên thời địa lợi nhân hoà, ván này Bạch Tiểu Thăng quả thật hết cách xoay chuyển rồi!

Hàn Hạp nói rất chắc chắn.

Bản thân ông ta đối mặt với cục diện này, cũng nghĩ không ra được phương pháp nào thoả đáng.

Hàn Tử Trí thấy cha cười, vội vàng cười theo:

- Vậy cha có thể cho bên con chút đầu tư không?

- Không cần quá nhiều, thuận tiện lại chọn cho chút nhân mạch trợ giúp là được.

Hàn Tử Trí muối mặt nói.

Hàn Hạp đang tươi cười chợt nghiêm lại nhìn con trai nói:

- Vừa rồi không phải cha đã nói là cố ý tìm con về vì muốn nói chuyện với con sao?

Hàn Tử Trí vội vàng gật đầu.

- Vậy con lại nghe cho kỹ đây.

Hàn Hạp lạnh lùng nói:

- Từ giờ trở đi, con từ chức tất cả công việc bên con cho đến khi cha từ Châu Phi trở về. Còn nữa, con hoàn toàn rút khỏi mấy thứ ngổn ngang của con đi, không cho phép treo tên, có nghe thấy không! Trong thời gian cha đi Châu Phi, con thành thật chờ cho cha!

Hàn Tử Trí nghe vậy lập tức sửng sốt, há hốc miệng, còn muốn nói gì nữa.

Hàn Hạp không cho hắn nói thêm:

- Nếu như con không nghe lời, sau này cha sẽ quyên góp toàn bộ sản nghiệp, cũng không để lại cho thằng nhóc khốn kiếp nhà con!

Bạn cần đăng nhập để bình luận