Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 2005: Có khách tới chơi

Mã Tiêu Tiêu bị A Cam bắt, anh trai và mấy đồng bọn của cô ta cũng bị khống chế. Nguy cơ của đám người Trần Phi Tù xem như đã có thể được giải quyết dưới sự giúp đỡ của ba người Bạch Tiểu Thăng.

Sau khi Trần Phi Tù được cởi dây trói liền nhe răng trợn mắt xoa nắn cổ tay của mình, hoạt động mắt cá chân của mình.

- Tôi nói này, lần tới các người trói con tin, có thể nhẹ một chút không, trói chặt như vậy thật không nhân đạo!

Trần Phi Tù phẫn nộ, khiển trách Mã Tiêu Tiêu.

Bọn họ còn có lần tiếp theo sao...

Đưa ra ý kiến với người ta như vậy, thật sự tốt sao...

Ba người Bạch Tiểu Thăng nghe cũng thấy buồn cười.

Mã Tiêu Tiêu bị A Cam nắm chặt lấy cổ tay, người đàn ông vạm vỡ đầu trọc A Cam này đúng là tích cực biểu hiện, không hết biết thương hoa tiếc ngọc gì cả.

Mã Tiêu Tiêu bị đau, không ngừng giãy giụa, cố làm cho mình thoải mái hơ.

Nghe Trần Phi Tù vừa nói vậy, Mã Tiêu Tiêu vội vàng nặn ra vẻ tươi cười, nịnh nọt Trần Phi Tù nói:

- Anh Tù, không phải như anh nghĩ đâu, trong này có hiểu nhầm! Chúng em chỉ... chỉ... Muốn mượn của anh ít tiền để giải quyết rắc rối trước mắt của mình thôi, chúng em thật sự không có ý muốn hại anh đâu.

Đôi mắt to tuyệt đẹp của Mã Tiêu Tiêu chớp chớp nhìn Trần Phi Tù, vẫn cố gắng giải thích cho mình.

Bạch Tiểu Thăng cũng không nhịn được cười, ánh mắt giễu cợt nói:

- Các người đã bắt người đến đây trói lại, còn nói không có ý xấu. Đây cũng là lần đầu tiên tôi nghe nói còn có thể tìm người vay tiền như vậy đấy.

Mã Tiêu Tiêu tự biết không thể nào nói được nữa, vội vàng nói:

- Là anh tôi... tất cả đều là do bọn họ, bọn họ nói muốn gặp anh Tù, tôi mới dẫn người đến. Ai ngờ được bọn họ muốn bắt cóc tống tiền chứ! Trong chuyện này thật sự không liên quan đến tôi! Tôi cũng không có cách nào ngăn cản, nhưng tôi chắc chắn sẽ không để cho anh Tù bị chút tổn thương nào!

Cô gái này không ngờ đã bắt đầu phủi sạch quan hệ, đẩy vấn đề tới cho người khác.

Cho dù là đám người anh trai của Mã Tiêu Tiêu cũng choáng váng. Không nghe được những lời này nữa, nếu không bọn họ thật sự sẽ bị tức chết mất.

Bạch Tiểu Thăng mỉm cười nhưng không tranh cãi với cô ta, chỉ nhìn về phía Trần Phi Tù.

- Nếu như cô trực tiếp nhờ tôi giúp đỡ, tôi cũng không phải không cho cô mượn tiền, cho dù không cần cô cũng không hẳn không thể làm. Nhưng cô trói tôi qua đây, cái này có thể nhịn…

Trần Phi Tù tức giận nói với Mã Tiêu Tiêu:

- Cô còn giải thích với tôi như vậy, rõ ràng là sỉ nhục chỉ số thông minh của tôi! Không ai có thể nhịn được!

Vẻ mặt Mã Tiêu Tiêu lập tức buồn bã giống như đưa đám, còn muốn nói gì nữa nhưng Trần Phi Tù đã không để cho cô ta có cơ hội, reo lên:

- Không cần phải nói nữa, A Cam, báo cảnh sát!

Cuối cùng, đám người Bạch Tiểu Thăng báo cảnh sát giúp Trần Phi Tù, nói tỉ mỉ địa chỉ cho biết cảnh sát.

Trần Phi Tù và A Cam phải ở chỗ này chờ cảnh sát đến.

Mã Tiêu Tiêu thấy kết cục đã định, vẻ mặt lập tức trắng bệch, ngã ngồi xuống đất khóc nức nở, nhưng cô ta khóc thật hay đang diễn thì khó có thể nói được.

Đơn giản là chẳng ai để ý tới cô ta.

Bạch Tiểu Thăng kéo Trần Phi Tù đến bên cạnh, nói với cậu ta:

- Trong nhà tôi còn có chút việc gấp, tôi phải nhanh chóng đi xử lý. Như vậy đi, tôi để bạn tôi ở lại giúp các người, cũng tránh xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn. Tôi đi trước đây, sẽ liên lạc lại sau.

Nói thật, Bạch Tiểu Thăng sợ rắc rối nên mới phải rời đi trước.

Dù sao, anh là giám đốc điều hành khu Đại Trung Hoa ở tập đoàn Chấn Bắc, thân phận đặc biệt, nếu như vì chuyện này mà bị một đám phóng viên phỏng vấn, anh cảm thấy không đáng.

Đương nhiên, Bạch Tiểu Thăng không nói rõ với Trần Phi Tù về chuyện liên quan tới thân phận của mình và lý do không tiện ở lại, cũng là sợ đám người Mã Tiêu Tiêu nghe được sẽ nhiều lời.

- Được, anh cứ đi làm việc của anh đi, có bạn anh ở đây, chúng tôi có thể bảo đảm tuyệt đối không xảy ra sai sót.

Trần Phi Tù không nghi ngờ anh, tất nhiên liền gật đầu.

Cứ như vậy, Bạch Tiểu Thăng lại căn dặn Lôi Nghênh một lát, mới có thể dẫn theo Lâm Vi Vi rời đi trước.

Bạch Tiểu Thăng và Lâm Vi Vi tất nhiên không phải có chuyện khẩn cấp cần quay về công ty, mà tốn nửa giờ tìm được cửa hàng điểm tâm muốn tới lúc đầu.

Khi tới đó, hai người mới phát hiện bên kia không ngờ đã có một đoàn người xếp thành hàng dài, hơn nữa, những người xếp hàng đều trẻ tuổi, vừa hỏi mới biết được, lúc này quán kia đang là cửa hàng được yêu thích trên mạng, tất cả mọi người nghe tiếng mà tới.

Hai người Bạch Tiểu Thăng xếp hạng, còn chờ một tiếng rưỡi mới đến lượt bọn họ, nhưng điểm tâm đã bán hết, món mới còn chưa ra lò.

Đã tới đây, xếp hàng lâu như vậy, hai người cũng chỉ đành kiên nhẫn chờ. Cuối cùng bọn họ mất hai giờ mới mua được ba phần điểm tâm ngon nhất của quán, quay trở về.

Chờ tới khi bọn họ trở lại trụ sở chính cửa, vừa vặn thấy Lôi Nghênh xuống xe taxi. Mọi người không ngờ lại cùng đến trụ sở chính.

- Các người đi mua điểm tâm... mới về sao?

- Anh đã lấy xong lời khai rồi à?

Ba người gặp mặt, đều sửng sốt.

Ba người đi vào trong, Lôi Nghênh còn chuyển lại lời cảm ơn của Trần Phi Tù tới Bạch Tiểu Thăng:

- Cậu bạn kia nói muốn mời anh ăn một bữa cơm trước khi rời khỏi Lâm Thâm để biểu đạt lòng biết ơn. Dù sao anh cũng đã cứu cậu ấy, nếu không cậu ấy có thể sẽ nguy hiểm đến tính mạng.

- Anh không nói với cậu ấy, chúng ta chỉ thuận tiện làm thôi sao.

Bạch Tiểu Thăng mỉm cười nói:

- Thật ra người thật sự ra tay chính là anh, nói một cách khắc thì anh mới là ân nhân cứu mạng của cậu ấy.

Lôi Nghênh cười:

- Vậy tôi không phải là nghe theo lệnh của anh sao? Công lao vẫn là anh.

- Đây chính là lời mời đến từ một vị tù trưởng lớn tương lai, chúng ta phải nể tình.

Lâm Vi Vi cũng trêu đùa:

- Được, vậy bảo cậu ta mời một bữa đi.

Cách gọi “tù trưởng lớn” tương lai trong miệng Lâm Vi Vi có chút khoa trương.

Cái gọi là tù trưởng chính là thủ lĩnh của một bộ lạc, những bộ lạc thế nào cũng phân chia ra các trường hợp khác nhau, cho nên thực lực địa vị cũng chênh lệch cách xa.

Mà lấy tài sản, thế lực, địa vị của Bạch Tiểu Thăng trước mắt cũng sẽ không thật sự mong đợi Trần Phi Tù sẽ cho anh tài nguyên gì.

Bạch Tiểu Thăng, Lôi Nghênh cũng biết đây chỉ là câu vui đùa, lập tức mỉm cười nói:

- Nghe cô vừa nói vậy thì phải đi thôi.

- Đúng vậy, vì tình hữu nghị quốc tế.

Ba người vừa nói vừa cười, đi lên tầng.

Kết quả trên đường đi, bọn họ lại gặp phải Phùng Ly đang đi rất nhanh, trong tay còn cầm điện thoại, hình như muốn gửi tin đi.

- Tổng giám đốc Bạch, tôi đang muốn gọi điện thoại cho anh, không ngờ các người đã trở về!

Phùng Ly vừa thấy Bạch Tiểu Thăng lập tức cười, cất điện thoại đi, bước nhanh qua đón, lại lên tiếng chào Lâm Vi Vi, Lôi Nghênh.

Phùng Ly làm việc cẩn thận, ở trụ sở chính chào hỏi rất nghiêm túc, nhưng khi nói chuyện với ba người Bạch Tiểu Thăng thì giọng điệu thái độ lại hoàn toàn không có cảm giác gò bó.

Dù sao, cô cũng là bạn của ba người Bạch Tiểu Thăng này.

- Cô tìm tôi có chuyện gì sao?

Bạch Tiểu Thăng thấy Phùng Ly nói vậy, lập tức hỏi.

- Là như vậy, có khách tới thăm anh nhưng ông Hạ không ở đây, tổng giám đốc Lý Hạo Phong đang tiếp đón đối phương.

Phùng Ly nói.

Có khách tới chơi?

Bạch Tiểu Thăng lập tức kinh ngạc, dò hỏi:

- Cô có biết là ai không?

Lấy thân phận của Bạch Tiểu Thăng là giám đốc điều hành khu Đại Trung Hoa ở tập đoàn Chấn Bắc, người có thể tới thăm hỏi anh, đồng thời làm cho Lý Hạo Phong phải tiếp đón, chắc chắn không phải là hạng người tầm thường, tối thiểu cũng là tồn tại có uy tín và nổi tiếng trong giới kinh doanh.

- Là chủ Hàn Tử Trí của truyền hình trực tiếp Sơn Chi.

Phùng Ly nói.

Thấy ánh mắt nghi ngờ của Bạch Tiểu Thăng, Phùng Ly lập tức bổ sung thêm:

- Đó là một công ty khoa học kỹ thuật, kinh doanh chủ yếu là các video cộng đồng ngắn trên trang web xã hội. Anh có thể chưa từng nghe qua ông chủ Hàn Tử Trí, nhưng chắc hẳn đã nghe nói về cha anh ta Hàn Hạp, người cần phải từng nghe nói.

Hàn Hạp?

Bạch Tiểu Thăng thật sự không xa lạ gì cái tên này, thậm chí không chỉ nghe nói tới một lần, nhưng trước mắt chưa từng gặp mặt mà thôi.

Phải biết rằng, ở trên bảng xếp hạng tài sản Forbuff, tập đoàn Hàn Nghiệp Vạn Hạp của Hàn Hạp lại không thua kém gì Lục Vân, thậm chí còn vượt qua đám người Lục Vân, Đổng Thiên Lộ. Đương nhiên, chênh lệch giữa bọn họ cũng không quá lớn.

Con trai của Hàn Hạp sao...

Trong đầu Bạch Tiểu Thăng suy nghĩ, tìm kiếm các dữ liệu có liên quan tới Hàn Tử Trí kia.

Bạch Tiểu Thăng chỉ cần một ý nghĩ, xem như đã có hiểu biết về anh ta.

Đó là một người đàn ông gần bằng mình, thật sự rất có năng lực, ở trong mắt của đám người truyền thông tài chính và kinh tế thì quả thật chính là tồn tại thiên tài hiếm có trong giới kinh doanh.

Hàn Tử Trí dựa vào tài sản và thế lực cùng mạng lưới quan hệ của Hàn gia, tạo ra một trang web livestream và video ngắn cực tốt, chiếm một góc giang sơn trong ngành này.

Không chỉ vậy, anh ta còn gióng trống khua chiêng mở rộng phát triển, mở rộng nghiệp vụ đến chế tạo thiết bị điện, đồ chơi, trang phục, cổng thông tin, thương mại điện tử... lên hơn mấy chục loại, thậm chí có tin tức nói anh ta đang ra sức triển khai hợp tác với ngành sản xuất ô tô, hình như trong năm nay sẽ cho ra mắt ô tô chạy bằng điện.

Người này mưu cầu danh lợi theo phong trào, theo đuổi đầu trào lưu, là một người dám nghĩ dám làm.

Nhưng buôn bán lớn như vậy sẽ không có vấn đề gì chứ...

Trong lúc Bạch Tiểu Thăng trầm ngâm, cũng không thể không công nhận.

Hàn Tử Trí kinh doanh một ít lĩnh vực đã vượt qua phạm vi của hai chữ "hợp lý".

- Anh có muốn gặp không? Nếu không, tôi sẽ đi nói với tổng giám đốc Lý, bảo anh ấy tìm cách tiễn đối phương đi?

Phùng Ly hỏi ý kiến, thấy Bạch Tiểu Thăng trầm ngâm không nói rất lâu, còn tưởng rằng Bạch Tiểu Thăng không muốn tiếp xúc với đối phương nên lập tức hỏi dò.

Lâm Vi Vi và Lôi Nghênh cũng nhìn về phía Bạch Tiểu Thăng.

- Vẫn gặp một lần đi.

Bạch Tiểu Thăng lấy lại tinh thần, cười nói với đám người Phùng Ly.

- Thật ra tôi cũng rất tò mò, một nhân vật chưa từng qua lại như vậy tới tìm tôi rốt cuộc là vì chuyện gì?

Bạn cần đăng nhập để bình luận