Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 984: Tôi đến cứu Trương gia nhà các người



Ba người Bạch Tiểu Thăng được Trương Thiên Tắc ở trước quầy lễ tân mời đi, toàn bộ quá trình này làm cho những nhân viên lễ tân mỗi người đều như là phát mộng. Từng đôi mắt lớn trợn tròn xoe ngây ngốc nhìn theo.

Những cô gái ở bàn lễ tân khác thì vô cùng tha thiết chạy trước chạy sau, cung kính nghênh đón, ánh mắt nhìn đồng nghiệp có chút ít đồng tình.

- Cô đúng là không có mắt, cô có phải hay không là rất không lễ phép đối với mấy người Bạch tiên sinh!

Trương Thiên Tắc trao một ánh mắt giận dữ cho cô nhân viên lễ tân phạm sai lầm.

Vị này là Trương thiếu đổng, trước kia được gọi là hỗn thế ma vương, là người hung lệ như thế nào ai ai cũng biết, nhân viên lễ tân bị dọa cho sợ hãi.

- Tiểu Trương tổng, không cần phải làm khó cô ấy, cô ấy làm rất tốt, tôi đánh giá rất cao.

Bạch Tiểu Thăng cười nói một câu giải vây cho cô nhân viên lễ tân.

- Vậy à! Ngài đã không so đo thì tốt rồi, rất tốt!

Trương Thiên Tắc phút chốc đổi sang vẻ mặt vui cười tha thiết.

Sau cùng, nhân viên lễ tân kia dùng ánh mắt cảm kích, kính úy ( kính trọng + úy kỵ) mà nhìn Bạch Tiểu Thăng, Trương Thiên Tắc tự mình dẫn đường, dẫn đoàn người bọn Bạch Tiểu Thăng rời đi.

Một đoàn người sử dụng thang máy chuyên dụng đi thẳng lên tầng cao nhất.

Trong thang máy, Trương Thiên Tắc còn ở đấy rối rít xin lỗi:

- Chuyện này là tại tôi không có chuẩn bị kỹ càng, vừa mới nhận được điện thoại của ngài, tôi liền quá kích động. Muốn đích thân nghênh đón ngài ở cửa Tự Tại Môn. Nhưng mà ở nửa đường tôi có nhận một cuộc điện thoại, vì thế nên bị sai lệch vài phút đồng hồ, kết quả thì ngài đã thấy rồi đấy…

- Tôi cũng cần phải phân phó bên lễ tân chú ý một chút mới đúng!

- Nhờ có Bạch tiên sinh rộng lượng, không thèm để ý những chi tiết này.

Trương Thiên Tắc thật sự là càng ngày càng biết nói chuyện.

Bạch Tiểu Thăng rất khó mà đem hắn so sánh với Trương Thiên Tắc trong ấn tượng ngày xưa ngang ngược càn rỡ ép buộc Thương Uyển Uyển uống rượu tỏ vẻ thượng đẳng hào hoa.

Lúc mới tới Lâm Hải xảy ra xung đột cùng với Trương Thiên Tắc đến bây giờ tính toán thời gian đơn giản cũng đã hai năm.

Thời gian như thoi đưa. Bạch Tiểu Thăng một mặt cảm thán thời gian trôi qua nhanh chóng, một mặt cảm thán thời gian vậy mà có thể làm cho con người có thể đạt được sự thay đổi lớn như thế.

- Tiểu Trương tổng, cậu có đề cập chúng tôi với cha của cậu không?

Bạch Tiểu Thăng bỗng nhiên hỏi.

Trương Thiên Tắc khẽ giật mình, sau đó có chút ngượng ngùng mà cười một tiếng:

- Cái này thì, do trước đó ngài không có xác định có tới hay không cho nên tôi còn chưa dám nói…

- Hôm nay cha tôi cùng với Triệu Bắc Thanh tiên sinh một mực đang đàm luận công việc, tôi cũng không có cơ hội ở lại…

Trương Thiên Tắc lập tức vỗ ngực:

- Ngài cứ yên tâm, một hồi nữa gặp mặt tôi sẽ trịnh trọng giới thiệu ngài.

- Bất quá, ngài cùng với Triệu Bắc Thanh đều là đồng nghiệp sự vụ quan bộ sự vụ, hẳn là không cần tôi phải lắm miệng đi.

Trương Thiên Tắc thăm dò một chút.

Trương Thiên Tắc không có đề cập với Trương Hách về bọn họ sao?

Đối với kết quả này, Bạch Tiểu Thăng lại rất là hài lòng.

- Tiểu Trương tổng, cậu dẫn chúng tôi qua đó là được, những sự việc liên quan thì cứ để chính chúng tôi nói.

Bạch Tiểu Thăng cười nói:

- Quan hệ tới công tác, tôi cũng là dùng tên giả. Tên giả của tôi gọi là Lâm Thăng. Đến lúc đó mọi người đừng có giật mình là được rồi.

- Ồ, vậy sao!

Trương Thiên Tắc sững sờ, lại nhanh nhẹn gật đầu.

Chỉ bất quá, trong lòng hắn cũng lẩm bẩm.

Sự vụ quan bộ sự vụ khu Đại Trung Hoa của tập đoàn Chấn Bắc, cái cương vị này còn cần dùng tới tên giả sao?

Bất quá, hắn lại cảm thấy kỳ quái chuyện này có gì đó không được bình thường.

Có lẽ Bạch Tiểu Thăng là muốn xử lý công tác đặc biệt.

Thang máy rất nhanh đi lên tới tầng cao nhất của tòa cao ốc Thanh Bắc.

Tầng cao nhất của một tòa cao ốc, chỗ tốt không ít, tầm mắt rộng rãi, thoáng gió, ánh sáng cũng tốt, yên tĩnh, không khí trong lành.

Đương nhiên, vấn đề thiếu hụt cũng không phải là không có. Bất quá, nếu như có đủ tiền thì nó cũng không có vấn đề gì.

Trọn một tầng này là văn phòng tiếp khách thường ngày, khắp nơi tinh tế, trang trí với số tiền lớn.

Ba người Bạch Tiểu Thăng một đường đi qua, cũng thầm khen ngợi không thôi.

Sau cùng, Trương Thiên Tắc dẫn bọn họ đến một căn phòng yên tĩnh, sau khi đi vào, Bạch Tiểu Thăng bọn hắn mới phát hiện ra nơi này có chút giống với một quán bar loại nhỏ. Hiện trường đã có tới hơn mười người.

Nhân viên phục vụ đi giữa những người đó, cung cấp rượu phục vụ cho mỗi một vị khách mời.

Khách mời cứ ba người năm người tụ lại thành một nhóm trò chuyện riêng.

Bọn Bạch Tiểu Thăng tiến đến, rất nhiều người chỉ nhìn thoáng qua một cái rồi lại chú ý tới công việc của mình.

Đến cả vị thiếu đổng Trương Thiên Tắc này cũng không mảy may gây nên một gợn sóng.

Ánh mắt Bạch Tiểu Thăng quét qua, những người có khí độ siêu nhiên kia, đều không phải là những nhân vật nhỏ bé.

Xem ra đều là chủ những công ty lớn a!

Bạch Tiểu Thăng nói trong lòng.

- Triệu Bắc Thanh tiên sinh không tới sao?

Bạch Tiểu Thăng hỏi.

- Đã tới, ông ấy cùng với cha tôi ở trong phòng.

Trương Thiên Tắc một đường mời Bạch Tiểu Thăng đi đến ghế salon ngồi xuống, vừa bĩu môi nhìn về một hướng kia.

Bạch Tiểu Thăng nhìn thấy ở giữa nơi này còn không chỉ có một người.

- Đến mức như Lục Tri Tâm tiên sinh kia cũng trễ một chút sẽ có mặt, ngài biết đấy.

Trương Thiên Tắc cười nói.

Bạch Tiểu Thăng gật gật đầu, lịch thiệp ngồi xuống chỗ ngồi mà Trương Thiên Tắc chỉ.

- Những vị khách mời này, chỉ sợ tiểu Trương tổng cũng không nhận biết.

Bạch Tiểu Thăng cười nhìn Trương Thiên Tắc hỏi một tiếng.

Trương Thiên Tắc lập tức sững sờ cười cười.

Trương Thiên Tắc còn tưởng những vị khách mời này là bạn bè của Trương gia bọn hắn, chỉ là mình không biết rõ mà thôi.

Bạch Tiểu Thăng liếc hắn một cái thật sâu.

Lâm Vi Vi, Lôi Nghênh cũng âm thầm đối mặt, bên trong ánh mắt có chút đồng tình.

Những người này ở đây, là một đám sói đói linh cẩu, những năm này ăn thịt các công ty chỉ sợ không chỉ là một nhà.

Bạch Tiểu Thăng bọn hắn ngồi xuống, nhân viên phục vụ lập tức đưa ngay tới các loại rượu để họ lựa chọn. Có mặt Trương thiếu đổng, nhân viên phục vụ cũng càng thêm ân cần.

Bạch Tiểu Thăng lựa chọn một loại Cocktail nhẹ một chút, chậm rãi mà thưởng thức.

Trương Thiên Tắc tiếp khách.

Mới nhấp mấy nhấp ly cocktail vừa được đưa đến, Bạch Tiểu Thăng liền nhìn thấy cửa trong phòng mở ra, có một người đi tới.

- Cha tôi đi ra rồi!

Trương Thiên Tắc vội vã nói.

Bạch Tiểu Thăng nhìn về phía Trương Hách, dò xét một phen, cảm thấy thật sự là rất khó để nhận ra.

Trong những tư liệu ảnh chụp về Trương Hách, đều là một gương mặt chữ điền, tướng mạo đường đường, nhưng mà bây giờ hình dáng lại có chút mảnh mai nhỏ nhắn, sắc mặt trắng bệch, vành mắt thâm quầng, một vẻ mặt mệt mỏi tiều tụy.

Xem ra, Trương Hách đã biết rõ được một bộ phận chân tướng, tâm thần đã bị giày vò đến phát mệt.

Bạch Tiểu Thăng cảm khái.

Căn cứ vào điều tra của bọn hắn, Triệu Bắc Thanh bọn người kia lại ở trước đó mà ngả bài, bức bách bọn hắn phải thỏa hiệp nội dung nào đó. Mà lần « điều đình » ngày hôm nay có thể diễn ra, chỉ có thể chứng minh một điều : « Trương Hách đã phải làm ra một loại thỏa hiệp nào đó »

Chỉ là Trương Hách cũng không biết rằng, kết quả của thỏa hiệp không phải là nhịn đau cắt thịt mà là…

Bắt đầu bị chơi đùa đến chết!

Trương Thiên Tắc mắt nhìn thấy Trương Hách đi ra, bèn tranh thủ thời gian chạy qua.

Hai cha con kia nói thầm với nhau một phen, Trương Hách lại ngẩng đầu nhìn về phía Bạch Tiểu Thăng. Trong ánh mắt lộ ra một vẻ nghi hoặc, chân mày hơi nhíu lại.

Bất quá, hắn cùng với Trương Thiên Tắc đang cùng nhau đi tới.

- Lâm tiên sinh, chào ngài!

Trương Hách cười một tiếng với Bạch Tiểu Thăng vừa đứng dậy, chủ động đưa tay qua.

Trương Thiên Tắc nhất định là nói với cha hắn mình gọi là « Lâm Thăng ».

Bạch Tiểu Thăng nghĩ trong bụng.

Trương Thiên Tắc này ngược lại là học ngoan, muốn cho bản thân mình một cái ấn tượng tốt.

Mà tên thật của bản thân mình, Trương Thiên Tắc đại khái có thể tự mình nói cho cha hắn biết sau, cái đó cũng không vội vã cho lắm.

- Chào ngài, Trương tiên sinh.

Bạch Tiểu Thăng cười một tiếng.

Lúc Trương Hách nhìn thấy Bạch Tiểu Thăng, tựa hồ trong nháy mắt có chút suy tư.

Xem ra, hắn đối với Bạch Tiểu Thăng cũng có một chút ấn tượng, bất quá dù sao qua hai năm thời gian. Cái người trẻ tuổi trước kia cùng trò chuyện vui vẻ với Hạ Hầu Khải, tựa hồ cũng chỉ để lại ấn tượng mơ hồ trong lòng hắn.

- Nghe nói Lâm Thăng tiên sinh cũng là người trong bộ sự vụ ở tổng bộ khu Đại Trung Hoa của tập đoàn Chấn Bắc ?

Trương Hách nở nụ cười nhưng mà trong đôi mắt có vẻ khác lạ.

- Không sai !

Bạch Tiểu Thăng nhìn hắn cười một tiếng.

- Thế Lâm Thăng tiên sinh lần này tới là…

Trương Hách cẩn thận thăm dò hỏi.

Bạch Tiểu Thăng cười :

- Tôi đến cứu Trương gia nhà các người !

Bạn cần đăng nhập để bình luận