Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 2298: Tin tức lớn (1)

Bạch Tiểu Thăng thấy Lorna thành công được cứu ra, anh xoay người cảm ơn cục trưởng Hank bên cạnh.

- Tù trưởng Bạch Tiểu Thăng, ngài nói vậy thì quá khách sáo rồi!

Cục trưởng Hank tươi cười nói với Bạch Tiểu Thăng:

- Có thể được cống hiến sức lực cho ngài là vinh dự của tôi. Thật ra tôi cũng nhận được lời mời tham dự nghi lễ lên ngôi của ngài, tôi còn nghe nói, đến lúc đó đại tù trưởng Ogad và ngài Awakwalakra của chúng ta đều sẽ tới tham dự.

Bạch Tiểu Thăng nghe vậy cười:

- Awakwalakra là bạn của tôi, sau này tôi sẽ giới thiệu cho ngài.

Cục trưởng Hank nghe vậy lập tức vui mừng.

Ngài Awakwalakra chính là con trai đại tù trưởng Ogad, là người được chọn làm đại tù trưởng tối cao sau này!

Nếu có thể xuất hiện ở trước mặt cậu ta cho quen mặt, vậy thật sự là chuyện khiến người ta kích động! Nó cũng có ý nghĩa chính trị rất lớn!

Cục trưởng Hank lập tức vui vẻ giao lưu cùng Bạch Tiểu Thăng.

Khi hai người này nói chuyện, Robert đã che chở Lorna đi tới.

Bạch Tiểu Thăng thấy thế bèn nói với cục trưởng Hank:

- Ngài Hank, tôi muốn dẫn bọn họ đi trước, ngài xem chuyện sau đó...

- Ngài yên tâm đi, chuyện tiếp theo cứ giao cho tôi!

Cục trưởng Hank vỗ ngực bảo đảm.

- Thật là làm phiền ngài rồi, phương diện bên ngoài liên quan đến chuyện này, vẫn mong ngài xử trí ổn thoả một chút.

Bạch Tiểu Thăng đặc biệt dặn dò.

- Tôi hiểu, tôi hiểu rõ!

Cục trưởng Hank không ngừng mỉm cười nói.

Bạch Tiểu Thăng chắc chắn không hy vọng trước khi mình lên ngôi sẽ bị cuốn vào trong phong ba, trong lòng cục trưởng Hank biết rõ, tất nhiên sẽ sắp xếp ổn thỏa.

Sau khi Bạch Tiểu Thăng lại cảm ơn cục trưởng Hank liền dẫn theo Lâm Vi Vi và Lôi Nghênh, đánh tiếng với Robert và Lorna rời đi.

Thấy xung quanh đều là cảnh sát vũ trang, xe thiết giáp, trên trời có ít nhất bốn cái máy bay trực thăng đang bay xung quanh cảnh giới, Lorna cũng trợn tròn mắt, có cảm giác như mình đang nằm mơ, thật lâu mới bình tĩnh lại được.

Nhưng bây giờ cô ta vẫn tưởng đây là do Robert làm ra, dù sao anh ta đến từ một gia tộc rất lớn.

Robert tự mình lái xe tới, lúc mọi người tới là ngồi xe của anh ta. Lúc này rời đi cũng lên xe của anh ta. Lôi Nghênh chịu trách nhiệm lái xe.

Đám người Bạch Tiểu Thăng mới vừa đi, lão đại và cả một đám đàn em của bang Lửng Mật bên kia đều bị trói, áp giải đi ra, bên cạnh có ít nhất hai vòng thành viên của tiểu đội đặc chủng vây quanh.

Đám người bang Lửng Mật thấy bên ngoài đều là máy bay trực thăng, lại có xe thiết giáp và vô số cảnh sát vây quanh, bọn họ không nhịn được mà run rẩy.

- Chúng ta phạm phải tội gì vậy?

Có người kinh hoàng nói.

Nhìn thấy trận thế này, bọn họ sợ rằng bầu trời Eisenlag đã bị chọc thủng một lỗ rồi. Đây là dấu hiệu chứng tỏ bọn họ sẽ phải ngồi tù mọt gông à?

Còn có, Osan không hủy bỏ phán xét tử hình.

Động tĩnh lớn tất nhiên sẽ có hậu quả nghiêm trọng...

Kết hợp với trận chiến trước mắt này, lại thêm ảo tưởng không ngừng, những người này không khỏi cảm thấy da đầu tê dại.

- Chẳng lẽ bọn họ muốn, bí mật xử lý chúng ta ở đây à...

Đã có người bắt đầu run tới mức răng va vào nhau lập cập và đưa ra suy đoán.

Lời này quá khủng khiếp!

Sự khủng hoảng lập tức làn truyền ra, đám người kia liền "sôi trào".

- Đừng mà!

- Tôi khai!

- Tôi biết gì cũng nói hết!

Thậm chí còn có người kêu lên:

- Tôi muốn tố cáo! Tôi có thể lập công!

Đại ca bang Lửng Mật thấy đám đàn em của mình như vậy liền nổi giận, ông ta vừa giãy giụa, vừa chửi ầm lên:

- Đám các ngươi đúng là không có khí phách, không có nghĩa khí!

Ông ta rõ ràng đã quên mất, vừa rồi ông ta ở bên trong bị nòng pháo chỉ vào đầu, tư thế nằm sát đất của ông ta thế nào...

- Chịu sám hối, muốn lập công chuộc tội, tất cả các người cặn bã này còn có thể cứu được.

Một tiếng nói đùa truyền đến.

Sau đó, cục trưởng Hank với vẻ mặt vô cảm đi tới, lạnh lùng nhìn tên đại ca:

- Tôi sẽ cho bọn họ một cơ hội. Về phần anh, xương anh cứng...

Tên đại ca này còn đang muốn tỏ vẻ ta đây trước mặt đám đàn em, lại nghe Hank hừ lạnh một tiếng, nói:

- Lôi ra đập chết.

- Dù sao tối nay khi bắt người gặp phải tên cướp ngoan cố chống đối thì phong thái cũng phải cứng rắn một chút, không sao cả.

Thành viên của hai đội vũ trang lập tức tiến lên, cứng rắn ấn tên đại ca bang Lửng Mật quỳ xuống:

Cạch một tiếng đã kéo cò súng.

Tuy tiếng động này nhỏ nhưng quá dọa người!

Hồn tên đại ca cũng bay mất, sự kiên cường vừa rồi đã sớm chạy lên chín tầng mây, ông ta liều mạng kêu lên:

- Không, không! Tôi bằng lòng phối hợp! Tôi bằng lòng khai!

Cục trưởng Hank mỉm cười đi tới, ra hiệu cho thành viên của hai tổ vũ trang lui ra.

Vừa rồi, ông ta cũng chỉ dọa tên khốn kiếp này một chút thôi, dù sao muốn giải quyết tốt hậu quả cũng cần bọn họ phối hợp.

- Anh thành thật một chút, tôi có thể cho anh một cơ hội ngồi tù. Bằng không, tôi chỉ có thể tiễn anh tới bên chúa để sám hối. Tên khốn kiếp nhà anh cố gắng đừng đi rắc rối cho lão già này.

Cục trưởng Hank vỗ vào vai của đối phương.

Người kia gật đầu như gà con mổ thóc, không dám cứng rắn nữa.

- Thu đội!

Cục trưởng Hank giơ tay vẫy một cái rồi xoay người rời đi.

Gây ra chiến trận lớn như vậy, ông ta trở lại cũng phải sớm chuẩn bị ứng phó với truyền thông và thăm hỏi của cấp trên.

Lúc này, đám người Bạch Tiểu Thăng đang ngồi trên xe rời đi, tạm thời sẽ đưa Lorna về nhà trước.

Lorna nghe Robert nói mới biết được, người làm ra cục diện lớn như vậy cứu mình là Bạch Tiểu Thăng.

Cô ta vừa giật mình vừa cảm kích, luôn miệng cảm ơn Bạch Tiểu Thăng.

Bạch Tiểu Thăng cũng an ủi Lorna một lúc, bảo cô ta không cần lo lắng.

Lorna mặc dù là một nữ trộm cắp, nhưng tính tình từ nhỏ đã yêu ghét rõ ràng, nhận ơn của người thì sẽ không quên. Lúc này cô ta thấy Bạch Tiểu Thăng nói vậy cũng không cảm ơn thêm nữa, chỉ lặng lẽ ghi nhớ ơn tình này trong lòng.

Robert vì chuyện của Lorna cũng rất biết ơn Bạch Tiểu Thăng.

Nhưng anh ta không nói nhiều, như vậy thật chẳng phải đàn ông.

- Ngài Tiểu Thăng, chuyện hợp tác mà chúng ta đã bàn trước đây, tôi sẽ mau chóng hành động, lâu thì nửa năm, chậm thì ba tháng, tôi nhất định sẽ trở về gia tộc.

Robert nói chắc chắn với Bạch Tiểu Thăng.

Anh ta thấy không thể nhanh hơn được.

Lúc trước, Lâm Vi Vi và Lôi Nghênh nghĩ cách cứu Lorna đã nghe Bạch Tiểu Thăng nói về giao hẹn giữa anh và Robert.

Lúc này nghe Robert nói vậy, Lâm Vi Vi không nhịn được lầm bầm:

- Phải lâu như vậy sao?

Robert nhìn Lâm Vi Vi. Anh ta hiểu rõ Bạch Tiểu Thăng đã nói cho cô biết, vậy thì không phải là người ngoài, có thể nói được.

Robert cười gượng nói:

- Cô Lâm Vi Vi, như vậy đã tính là nhanh rồi. Dù sao tôi cũng bị gia tộc ném tới bên này, nếu không có lý do thì không thể trở lại, ngay cả về thăm nhà cũng không được...

Khi Robert nói chuyện còn liếc nhìn Bạch Tiểu Thăng, hi vọng anh có thể hiểu được, đừng cho rằng là mình cố ý kéo dài thời gian.

Lâm Vi Vi tự biết nói sai nên vội vàng cười xin lỗi.

Bạch Tiểu Thăng ngồi bên cạnh mỉm cười nói:

- Có thể, mượn chuyện hôm nay, tôi có thể giúp ngài một tay đấy, ngài Robert.

Robert nghe vậy liền ngạc nhiên.

Mượn chuyện hôm nay à?

Giúp mình về gia tộc sao?

Vậy phải hành động thế nào chứ...

Bạch Tiểu Thăng mỉm cười cũng không nhiều nói, chỉ lấy ra điện thoại di động của mình và lật tìm một cái tên rồi bấm gọi đi.

Mọi người nín thở tập trung tinh thần, chờ đợi.

Bạn cần đăng nhập để bình luận