Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 281: Nam chính số một Lục Phạm Ngữ



Lâm Vi Vi nghe Bạch Tiểu Thăng nói sẽ có mặt ở buổi tiệc rượu của hoạt động, nên tất bật chuẩn bị mọi thứ cho hắn.

Ở truyền thông Trung Kinh, phòng hành chính cùng hậu cần sẽ cung cấp đồ vest cho nhân viên. Không cần thiết phải mặc đồ đồng phục của phòng mình, hằng năm công ty đều cấp cho phí tổn trang phục. Cấp Tổng thanh tra trở lên, thì được phân phối cho cả tủ quần áo, từ đồ vét đến cà vạt, quần áo lót bên trong, thậm chí vớ giày đều có nguyên bộ, kiểu dáng khác biệt. Tổng thanh tra được phát hai bộ, phó tổng, tổng giám đốc được phát năm bộ.

Bạch Tiểu Thăng tới đây đã được một đoạn thời gian, sớm đã có người tới lấy số đo của hắn, quần áo cũng đã được đưa đến, chỉ là không có một hoạt động cỡ lớn nào để mặc nó. Coi như hôm qua bản thân tổ chức hoạt động, Bạch Tiểu Thăng cũng chỉ là ở phía sau đài, căn bản không có lộ mặt, nên cũng không có mặc trang phục chính thức.

Bây giờ muốn tham gia tiệc rượu nhất định phải mặc vest đây cũng là phương thức để tôn trọng khách quý được mời tới.

Lâm Vi Vi chọn cho Bạch Tiểu Thăng một bộ đồ thích hợp. Khi Bạch Tiểu Thăng thay đồ xong đi ra, mắt nàng liền sáng lên.

Quả nhiên người đẹp vì lụa, phật đẹp vì mạ vàng mà.

Bạch Tiểu Thăng thay đổi trang phục xong liền suất khí bất phàm, Lâm Vi Vi nhìn thấy nhịn không được có chút đỏ mặt.

Bạch Tiểu Thăng nhìn mình qua tấm gương, cũng cảm giác rất tốt.

- Vi Vi, ban đêm cô cùng tôi đi nhé.

Bạch Tiểu Thăng nói. Mình tốt xấu gì cũng là phó tổng, mang theo phụ tá đi chắc cũng không sau.

- Vâng.

Lâm Vi Vi tự nhiên là vui lòng đáp ứng. Kết quả nàng vừa đồng ý xong, điện thoại liền vang lên.

Ra ngoài tiếp điện thoại xong, Lâm Vi Vi quay trở lại trên mặt có chút lo lắng.

- Mẹ của tôi bị choáng đã được đưa đến bệnh viện, tôi phải đi qua đó xem một chút.

Lâm Vi Vi có chút bất an nói.

- Anh Tiểu Thăng, chuyện tối nay. . .

- Cô gái ngốc này nhanh đi đi, chuyện ở nhà dù gì cũng quan trọng hơn!

Bạch Tiểu Thăng lập tức mở miệng, sau đó căn dặn nàng.

- Đi xem sau nếu có chuyện gì thì gọi điện cho tôi.

Lâm Vi Vi cảm kích cười một tiếng, vội vàng rời đi.

Bạch Tiểu Thăng khẽ thở dài một hơi, nhìn vào tấm gương ở tủ quần áo sửa sang lại cà vạt.

- Xem ra lần này, mình chỉ có thể một mình đi dự tiệc. Phòng truyền hình điện ảnh? Mình cũng không có giao tiếp qua, cũng không có quen biết ai...

. . .

Tiệc rượu được tổ chức tại phòng khách của tầng cao nhất Cao ốc Trung Kinh. Phía trên có một mái vòm pha le cao chứng tám mét phảng phất giống như rạp hát Opera Garnier ở Paris nước Pháp tinh mỹ, vàng son lộng lẫy.

Bạch Tiểu Thăng đi vào trong đó, cảm giác rung động sâu sắc.

Nếu đem nơi này so sánh với Minh Châu Tháp ở Thiên Nam thì nơi đó cũng phải phai màu không ít.

Bạch Tiểu Thăng phát hiện, thậm chí ngay cả nơi tầm thường hẻo lánh nhất thì những vật trang trí tinh mỹ kia đều là vật phẩm cao cấp.

Kỳ thật sau khi đến nơi này Bạch Tiểu Thăng mới biết mình đã phạm vào một cái sai lầm, lúc trước nói thời gian cho trợ lý của Tống Trường Không có chút sai lệch. . . Cho nên bây giờ hắn đã đến sớm ba mươi phút.

Đường đường là phó tổng của công ty lại hấp tấp tới thật sớm, còn phải đợi người khác tới, cái này liền có chút lúng túng. . .

- Chuyện này, ngàn vạn không thể để cho Vi Vi biết nếu không mình sẽ bị chế giễu mấy tháng trời mất.

Bạch Tiểu Thăng thở dài trong lòng.

Bây giờ thì đỡ hơn rồi đã có một số người đến. Các nhóm người đều là nam thanh nữ tú, nam suất khí bức người, nữ nhân gợi cảm trêu người. Đây đều là những người trẻ tuổi trong phòng truyền hình điện ảnh của công ty.

Tuy người thì nhiều nhưng Bạch Tiểu Thăng cũng không nhận ra ai cả, người biết hắn thì lại càng không có.

Mặc dù nói hắn là phó tổng giám đốc, nhưng từ ngày tới công ty cũng không có đi qua các phòng khác để chào hỏi. Mà chỉ ở bên trong phòng truyền thông internet mới vội vàng chình đốn và cải cách, sau đó thì đánh nhau với Trần Trường Khoảnh đến người sống ta chết đúng thật là không có thời gian.

- Ôi mình đã bỏ lỡ biết bao nhiêu mỹ nữ a.

Bạch Tiểu Thăng cảm khái một phen, ánh mắt quét quanh bốn phía thưởng thức mỹ nữ.

Đương nhiên, nơi này không chỉ có mỹ nữ.

Ở bốn phía vách tường trong phòng khách của tiệc rượu có treo một số bức tranh, tác phẩm có phẩm chất cao. Mặc dù không phải là bút tích của đại sư đẳng cấp Thế Giới, nhưng sau khi Bạch Tiểu Thăng điều tra qua tên của các tác phẩm thì biết tất cả đều là đồ sưu tầm có giá trị cũng không nhỏ.

Nội tình thật phong phú, không hổ danh là công ty lớn.

Bạch Tiểu Thăng cảm khái một phen, sau đó bưng một ly cocktail đi dạo xung quanh thưởng thức các bức tranh.

Mặc dù hắn không hiểu nhiều, nhưng có Hồng Liên nên chỉ cần trong lòng khẽ động là Bạch Tiểu Thăng đã biết rõ được giá trị của bức tranh thông qua tên tác giả, tác phẩm được ghi phía dưới.

Nhìn tới nhìn lui như vậy cũng rất thú vị.

Bạch Tiểu Thăng đắm chìm trong âm thanh như chuông bạc của Hồng Liên, cảm thụ vẻ đẹp của tác phẩm nghệ thuật.

. . .

Ở một góc bên trong đại sảnh của tiệc rượu có một nhóm nam, nữ đang vây quanh một người đàn ông.

Người đàn ông kia hơn hai mươi tuổi, làn da trắng nõn như tuyết, tươi non mềm mịm, thậm chí so với làn da của nữ nhân còn tốt hơn. Mặt âu phục bó sát làm lộ ra từng bắp thịt rắn chắc, giơ tay nhấc chân nắm đều rất có phong phạm.

Giờ phút này người đàn ông dẫn đầu đó đã thoát ra khỏi đám đông đi tới phía ngoài, mặt mày hớn hở giảng giải ý nghĩa bức tranh cho mọi người cùng nghe. Hắn ta giống như rất am hiểu nói đến đâu mọi người liền gật đầu đến đó.

Nhưng mà, trong đám người ở bên ngoài này có một cô gái vẫn luôn giữ thần sắc bình tĩnh, không có bao nhiêu biến hóa.

Cùng những nữ nhân ăn mặc lộ cả nữa bả vai thậm chí là nữa bầu ngực thì cô gái ăn ăn mặc rất ưu nhã, trang điểm rất nhẹ nhàng ít đi một phần yêu diễm nhưng lại nhiều hơn một phần mộc mạc.

- Anh Lục, anh hiểu biết thật nhiều!

- Anh Phạm Ngữ, anh thật lợi hại!

Có một số người không nhịn được hướng về người đàn ông kia kinh hô.

Người đàn ông tên Lục Phạm Ngữ kia nghe được như vậy cũng có mấy phần đắc ý, tuy là một minh tinh nhưng hắn đã từng chuyên môn tìm hiểu qua bức tranh, vì để khi tiếp xúc với giới thượng lưu, có đầy đủ học thức cùng đề tài để nói chuyện, đây là kỹ năng sống rất trọng yếu mà một minh tinh nên có. Ngoài ra, hắn còn chuyên môn học qua các loại thanh nhạc, trình diễn.

Lục Phạm Ngữ mặc dù làm người có hơi ngạo mạn một chút, nhưng cũng là người có tu dưỡng vô cùng tốt: Là một minh tinh có văn hóa, có hàm dưỡng.

Hắn nhờ vào điều đó và vẻ bề ngoài xuất sắc của mình nên ở phòng truyền hình điện ảnh của truyền thông Trung Kinh có danh tiếng rất lớn.

Tiệc rượu lần này, có mời nữ diễn viên truyền hình số một là Thương Uyển Uyển còn người đàn ông số một là Lục Phạm Ngữ hắn.

Có thể nói, lần này công ty bằng mọi giá nâng địa vị của hắn lên.

Lục Phạm Ngữ hiện tại đang rất đắc ý, hào hứng rất cao. Ở trước mặt mọi người giảng giải bức tranh, cũng là đang khoe khoang thực lực của mình.

Đám người trước mắt này, cũng đều là những nhân vật được đoàn làm phim tuyển chọn.

Lục Phạm Ngữ nhìn thấy ánh mắt kình nể của mọi người, cảm giác rất đắc ý. nhưng mà trong lúc lơ đãng, hắn nhìn thấy người phụ nữ kia luôn giữ nét mặt bình tĩnh, không khỏi nhíu mày.

Nữ nhân này gọi là Triệu Tiểu Huỳnh, hiện giờ đang cùng một vị nữ minh tinh khác tranh giành vị trí nữ số ba.

Lục Phạm Ngữ lúc trước cũng có ý tưởng muốn nếm thử loại người như Triệu Tiểu Huỳnh. Nên hắn cũng từng biểu lộ ý muốn.

Kết quả, không ngờ lại bị cự tuyệt.

Điều này làm cho hắn đối với Triệu Tiểu Huỳnh, có vài phần tức giận.

Thời khắc Lục Phạm Ngữ nhìn sang phía bên mình, Triệu Tiểu Huỳnh ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt hắn một chút.

Lục Phạm Ngữ vội vàng chuyển ánh mắt, nhanh chóng bước hai bước sang bên cạnh, chỉ vào một bức tranh khác trên tường nói.

- Đến đây, chúng ta tới nhìn này tấm một chút. . .

- Ai nha!

Còn chưa nói dứt lời, Lục Phạm Ngữ liền phát ra một tiếng kinh hô.

Mọi người nhìn thấy, hắn cùng một người bên cạnh chạm vào nhau, hơn phân nữa nước trong ly cocktail của đối phương đổ lên y phục của hắn.

- Anh bị mù sao!

Lục Phạm Ngữ kinh sợ nói.

Một lát hắn còn muốn nghênh đón Thương Uyển Uyển nữa!

Bạch Tiểu Thăng bị đụng trúng, vốn còn nghĩ sẽ nhận được một câu xin lỗi. Nhưng bây giờ nghe thấy câu này sắc mặt lập tức trầm xuống.

Người này không hiểu một chút gì gọi là lễ phép!

- Là anh đụng trúng tôi, khiến cho ly rượu trong tay tôi bị đổ, không lẽ một câu xin lỗi cũng không biết nói sao?

Bạch Tiểu Thăng sắc mặt không thay đổi nhìn anh ta, bình tĩnh hỏi.

- Xin lỗi anh?

Lục Phạm Ngữ cau mày, nhìn Bạch Tiểu Thăng, sau đó cười lạnh, gắt một cái

- Anh xứng sao? !

Bạn cần đăng nhập để bình luận