Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 1664: Tôi muốn xin nghỉ dài hạn!

Sau khi Bạch Tiểu Thăng trở lại trụ sở chính Lâm Thâm, liền mở cuộc họp với các cấp lãnh đạo, tiếp hết người này tới người khác, mãi tới chín giờ tối mới được nghỉ.

Trở lại chỗ ở, Bạch Tiểu Thăng ngã xuống giường và cảm giác rất mệt mỏi.

Sau đó, anh lại nhận được một cuộc điện thoại.

Đó là do Ngụy Tuyết Liên gọi điện thoại tới.

Nghe được nội dung Ngụy Tuyết Liên nói trong điện thoại, Bạch Tiểu Thăng đang mệt mỏi không có sức, ánh mắt lập tức sáng lên và nhảy dựng dậy, trở nên sinh long hoạt hổ.

- Em muốn tới tìm anh à?

- Em có “kỳ nghỉ” bảy ngày sao?

- Đây là nhờ anh Tuyết Kỳ tranh thủ được à?

- Là ông Ngụy thưởng cho anh sao!

Bạch Tiểu Thăng liên tục kêu lên ngạc nhiên, khó có thể kìm chế được, khi nghe những điều này, vất vả cực nhọc mệt mỏi cả ngày đều bị quét sạch sẽ, làm cho anh có cảm giác cả người đầy sức lực!

Đây chính là sức mạnh của tình yêu.

Biết được Ngụy Tuyết Kỳ ở chỗ ông nội Ngụy là vì mình, lần này vì lấy lại bảy năm cho Ngụy Tuyết Liên. Bạch Tiểu Thăng vẫn có chút cảm động.

Chính là anh cũng biết, tập đoàn tài chính cấp thế giới của nhà họ Ngụy lấy được lợi ích còn nhiều hơn anh tưởng, chỉ có thể nói anh vợ thật đúng là anh vợ!

- Anh sẽ lập tức qua sân bay đón em!

Ở trong điện thoại, Bạch Tiểu Thăng không kìm chế được, hưng phấn nói.

Nói đi liền đi.

Cho đến nay thật sự không có nhiều điểm có thể khiến cho Bạch Tiểu Thăng thiếu kiên nhẫn như vậy.

- Không cần, em tính qua rồi, phải mười giờ sáng mai em mới đến đó. Anh ngủ lại đi, ngày mai có thể gặp mặt rồi!

Giọng nói của Ngụy Tuyết Liên cũng đầy yêu thương và nhung nhớ.

- Anh làm sao có thể ngủ được chứ!

Bạch Tiểu Thăng mỉm cười và nói.

Địa vị cao tới đâu, tâm cảnh có rèn luyện mạnh hơn nữa, Bạch Tiểu Thăng cuối cùng vẫn còn "Non nớt", cũng nóng bỏng trên phương diện tình cảm.

- Vậy anh nhớ tới em để đi vào giấc ngủ đi.

Ở trong điện thoại, Ngụy Tuyết Liên có vẻ hơi ngượng ngùng, thì thầm nói:

- Em cũng nhớ anh! Rất nhớ, rất nhớ anh!

Nói xong, hình như quá mức xấu hổ, Ngụy Tuyết Liên cúp điện thoại.

Một đầu khác, Ngụy Tuyết Liên thật đúng là xấu hổ đỏ mặt, hai tay nắm điện thoại, nói không nên lời.

Bên cạnh cô, Lưu Văn Đao vệ sĩ trông giống như cô gái cũng không nhịn được cười.

Cô chủ yêu rồi, thật sự rất đáng yêu!

Lúc này, Bạch Tiểu Thăng cầm điện thoại di động của mình, ngồi ở trên giường và toét miệng nhìn màn hình đã tối đen, không thể khép miệng lại được.

Anh làm gì còn hình tượng tổng giám đốc Bạch oai phong một cõi, ngang dọc Châu Á - Châu u, ngừng cuộc chiến Đằng Vân - Dược Mã, hoàn toàn chỉ là một cậu trai trẻ ngốc nghếch si tình.

Cười khúc khích mấy phút, Bạch Tiểu Thăng bỗng nhiên nghĩ đến điều gì, trực tiếp bấm số.

Anh gọi cho Hạ Hầu Khải.

Hạ Hầu Khải vừa ngáp liên tục vừa nhận điện thoại:

- Tiểu Thăng, cậu xem bây giờ là mấy giờ rồi mà còn gọi điện thoại cho tôi, tôi còn phải ngủ nữa, hôm nay mệt mỏi quá rồi. Cậu có chuyện gì à?

- Ông Hạ, tôi xin nghỉ ngày mai!

Bạch Tiểu Thăng đi thẳng vào vấn đề.

- Hả?

Bên đầu điện thoại kia, Hạ Hầu Khải rõ ràng hơi sửng sốt.

Lúc này đang cục diện khắp nơi chờ được phát động với khí thế hừng hực, Bạch Tiểu Thăng là người ở tầng cao nhất lại muốn xin nghỉ?

Giở trò quỷ gì vậy? !

- Có lẽ phải xin nghỉ một tuần!

Hạ Hầu Khải còn chưa lên tiếng, Bạch Tiểu Thăng nói tiếp.

- Hả!

Hạ Hầu Khải hoàn toàn bị dọa rồi.

Bình thường nhân viên không tới cuối năm, không tới ngày lễ, không có chuyện lớn thì cũng không thể nghỉ một tuần.

Trước mắt, Bạch Tiểu Thăng muốn xin nghỉ một tuần sao? !

Đây là dự định bỏ gánh à!

- Có thể nói cho tôi biết tại sao không?

Hạ Hầu Khải cố nén sửng sốt, lên tiếng hỏi.

Bạch Tiểu Thăng không phải là một người không có trách nhiệm, nhất định phải có nguyên nhân!

- Bạn gái của tôi sắp tới!

Bạch Tiểu Thăng nói ra lý do rất khí thế, không có gì đáng trách, hình như không có gì quan trọng hơn thế.

- Bạn gái cậu...

Hạ Hầu Khải thoáng ngẩn người ra rồi cũng hiểu:

- Là gia chủ tương lai của nhà họ Ngụy kia? Ngụy Tuyết Liên!

Lần này, Bạch Tiểu Thăng kéo nhà họ Ngụy vào, chia sẻ lợi ích tràn ra ngoài, thành lập liên hệ giữa hai bên, Hạ Hầu Khải cũng vô cùng tán thành!

Làm người phải biết đúng mực, lấy được bỏ được, làm chuyện buôn bán cũng như vậy!

Làm chuyện buôn bán nếu quá tham ăn, không biết kìm chế, thường sẽ được một mất mười, khó có thể tiêu hóa, thậm chí bị no vỡ bụng!

Bạch Tiểu Thăng tuổi còn trẻ mà biết được lấy hay bỏ, thật sự đáng quý!

Hơn nữa, nhà họ Ngụy chính là tổng công ty sánh vai với quái vật khổng lồ, hợp tác với bọn họ, nhìn về lâu dài thì có lợi không có hại!

Hạ Hầu Khải cũng biết chuyện liên quan tới Ngụy Tuyết Liên.

Tình yêu này nhất định là vô cùng gian nan!

Bạch Tiểu Thăng có thể dựa vào cố gắng của mình đi từng bước một tranh thủ được hạnh phúc của mình, Hạ Hầu Khải vừa chúc phúc lại kính phục.

Phải biết rằng, Ngụy Tuyết Liên người ta là gia chủ tương lai của nhà họ Ngụy, có thể nói không có thời gian riêng, lúc này có thể có thời gian một tuần tới ở cùng Bạch Tiểu Thăng, nói vậy cũng phải trải qua vô số gian khổ mới tranh thủ tới!

- Như vậy, sáng sớm ngày mai, tôi lại gọi đám người Lý Hạo Phong, Trịnh Hồng Hộc, Hứa Du Nhược, Trần Vũ Thành vào văn phòng của tôi, nói rõ tình hình với bọn họ! Chúng tôi sẽ tranh thủ cho cậu một tuần! Để cho hai người trẻ tuổi các cậu có thể hưởng thụ thời gian hạnh phúc riêng!

Hạ Hầu Khải cũng từng trải qua thời tuổi trẻ, biết tình yêu có nghĩa như thế nào với người trẻ tuổi.

Đồng thời, ông cũng vui khi Bạch Tiểu Thăng có thể làm ra lựa chọn này.

Người sống cả đời, theo đuổi danh lợi không có giới hạn, tình yêu đích thực lại chỉ có một, nhất định phải nắm chắc!

- Cảm ơn ông Hạ, cảm ơn!

Bạch Tiểu Thăng cảm kích nói.

- Cậu còn khách sáo với tôi làm gì.

Hạ Hầu Khải cười mắng một tiếng:

- Dù sao con bé kia tới, cậu cũng không có tâm trạng nào để làm việc.

Bạch Tiểu Thăng cười hì hì, bị nói vậy cũng có chút ngượng ngùng.

- Nhưng hội nghị đặc biệt quan trọng, cậu vẫn phải lộ mặt, cho dù tham dự mấy phút cũng phải đi.

Hạ Hầu Khải căn dặn.

Đối với điều này, Bạch Tiểu Thăng tất nhiên đồng ý.

Ném điện thoại xuống, Bạch Tiểu Thăng di chuyển ở trong phòng, nhìn chỗ nào cũng thấy không ổn.

- Liệu chỗ này có quá bừa bộn không nhỉ?

- Nơi đây quá bẩn rồi!

- A, chậu hoa này có hai cái lá nhìn không được tươi, phải đổi thôi!

Bạch Tiểu Thăng bỗng nhiên nổi thói nghiện sạch, xoi mói, hận không thể lập tức sửa lại, thay đổi toàn bộ nơi này.

Chờ bận rộn dọn tất cả, Bạch Tiểu Thăng mới thấy hài lòng, nhìn đồng hồ thì cũng đã mười hai giờ khuya, mà mình căn bản không hề buồn ngủ.

Bạch Tiểu Thăng khó khăn lắm mới nằm ở trên giường, tắt đèn, anh còn "Trằn trọc", trong đầu đều là hình bóng của Ngụy Tuyết Liên, ngủ không yên.

Nghĩ tới gương mặt của cô, nghĩ tới mắt cô, nghĩ tới từng cái nhăn mặt, mỉm cười của cô, còn có mái tóc đen dài như thác nước...

Bạch Tiểu Thăng thật sự cảm giác vui vẻ chưa từng có.

Dù sao, hai người xa nhau đã quá lâu, thường chỉ trao đổi qua điện thoại, ở trên mạng, cũng khó có thể tận hứng.

Cuối cùng, mãi đến hai giờ sáng Bạch Tiểu Thăng vẫn ngủ không được, để không ảnh hưởng tới sáng sớm hôm sau đi tới sân bay, anh mới bảo Hồng Liên điều chỉnh kích thích tố trong cơ thể mình, tiến vào giấc ngủ.

Suốt đêm yên tĩnh, Bạch Tiểu Thăng đã có nhiều giấc mơ đẹp, loại giấc mơ tỉnh lại cũng cười.

Ngày hôm sau, mãi đến khi Lâm Vi Vi, Lôi Nghênh tới gõ cửa, Bạch Tiểu Thăng mới rời khỏi giường.

Mở cửa cho hai người bước vào, Bạch Tiểu Thăng vừa rửa mặt vừa nói cho bọn họ biết chuyện liên quan tới Ngụy Tuyết Liên.

Biết được Ngụy Tuyết Liên sắp tới, còn tới một tuần, hai người này đều kinh ngạc.

- Hiếm khi chị Tuyết Liên mới có thời gian qua, anh Tiểu Thăng nhất định phải đón tiếp chị ấy cho tốt. Nếu như sợ em và Lôi Nghênh làm ảnh hưởng tới hai người, bọn em… bọn em đi tới công ty giúp đỡ cũng được.

Lâm Vi Vi cố mỉm cười và nói.

Bạch Tiểu Thăng ở trong phòng vệ sinh, chỉ nói được.

Lôi Nghênh không nhịn được nhìn Lâm Vi Vi, cô có chút hài lòng, lại có phần buồn bã vô cớ, thật không thể nói rõ được...

Chuyện tình cảm là như vậy đấy! Lôi Nghênh âm thầm than thở. Trước đây anh ta không hiểu, nhưng từ khi có Tử Nguyệt, ăn tủy biết vị, gỗ mục nở hoa.

Nhưng chuyện như vậy phải tự mình nghĩ thoáng ra, người bên ngoài có khuyên cũng không được.

Lôi Nghênh không nói gì với Lâm Vi Vi.

Chờ Bạch Tiểu Thăng đi ra, tâm trạng của Lâm Vi Vi đã bình phục lại, nhưng anh vẫn có thể nhìn ra một chút.

Bạch Tiểu Thăng không phải là đầu gỗ, sẽ không thể nào không hiểu chuyện tình cảm, chỉ có điều anh không nói gì.

Sắp xếp cho Lâm Vi Vi, Lôi Nghênh đi tới công ty giúp đỡ, Bạch Tiểu Thăng tự mình lái xe tới sân bay.

Đoạn đường này đều là trời xanh gió nhẹ, ngay cả tiếng chim hót cũng vui vẻ.

Ở trong mắt Bạch Tiểu Thăng, tất cả đơn giản là chưa bao giờ tốt đẹp tới như vậy.

Bạch Tiểu Thăng thầm nói một câu:

- Tuyết Liên, tôi tới đón em đây!

Bạn cần đăng nhập để bình luận