Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 98: Người phụ nữ cố chấp

Cô gái người Đức tên Rolla đó bước ra một bước, ngăn cản bác sĩ Triệu, bày ra tư thế chiến đấu.

Mặc dù nàng không hiểu ngôn ngữ đó, nhưng ngữ khí lăng lệ và âm điệu quen thuộc kia làm cho nàng vô thức phản ứng như thế.

Nhưng sau đó, Rolla đột nhiên lâm vào hoàn cảnh dở khóc dở cười.

Không chỉ riêng mình nàng, những người xung quanh cũng vậy.

Bạch Tiểu Thăng nhìn thấy một con vật màu xám loạng choạng bay lên bay xuống, cuối cùng đậu xuống đầu vai Rolla.

Đó là một con vẹt, toàn thân màu xám, lông đuôi đỏ tươi như máu.

- Chim gì vậy? Vẹt à?

Bạch Tiểu Thăng rất hiếu kỳ.

Âm thanh đó là do nó phát ra sao?

Nhưng mà, một con vẹt làm sao có thể nói là “Người tốt, cảm ơn, thời tiết tốt.”

Lúc nãy rõ ràng là tiếng người nói mà.

Đã kiểm tra xong: Vẹt bụi Châu Phi, khả năng ngôn ngữ cực tốt, rất thông minh, nếu được huấn luyện có thể thông minh như đứa bé năm, sáu tuổi, giỏi bắt chước tiếng người, cũng có thể bắt chước tiếng của động vật khác, nếu chăm sóc tốt có thể sống được đến 50 năm.

Bạch Tiểu Thăng nghe mà líu cả lưỡi.

Đây mà là chim à? Điểu nhân mới đúng.

- Bori, không được làm ồn!

Rolla đưa tay, nhanh chóng bắt lấy con vẹt kia ôm vào ngực.

- Nhẹ thôi. Tôi đau!

Con vẹt bất mãn hét lên.

Đây mà là vẹt sao? Quá trâu bò rồi.

Bạch Tiểu Thăng nhịn không được đưa tay sờ mũi.

Rolla ôm con vẹt bước sang một bên. Lúc này, bác sĩ triệu mới đi đến.

Bạch Tiểu Thăng cũng bước lên hai bước.

Một người trung niên hơn năm mươi tuổi nằm trên một cái ghế sô pha rộng. Người này mặt chữ điền, da cực kì đẹp.

Thế nhưng giờ phút này gương mặt ông ta trắng bệch, hai mắt nhắm nghiền, lông mày khẽ run lên, trên trán lấm tấm mồ hôi.

Trần Minh nhìn khuôn mặt đó, ánh mắt bỗng nhiên biến đổi, anh ta biết đây là ai rồi!

Người này đã từng gặp chút phiền toái ở tháp Minh Châu!

Bác cĩ Triệu kiểm tra một phen, sau đó nói:

- Bị sốc do dị ứng.

Bị sốc do dị ứng?

Làm sao biết được ông ta bị ngộ độc thức ăn gì? Trần Minh thở dài một hơi, nói:

- Tranh thủ thời gian cứu người đi!

Sau đó, anh ta quay người, nói với một nhân viên:

- Cậu gọi cấp cứu đi, lúc nữa đưa ông ta xuống bằng thang máy cho khách quý!

Nhân viên kia gật gật đầu, vội vàng chạy đi.

Bạch Tiểu Thăng nhìn Trần Minh có hơi khẩn trương, đáy lòng xao động.

Xem ra người đang nằm ở kia cũng không phải là một nhân vật đơn giản.

Ngay lúc hắn đang miên man suy nghĩ, bác sĩ Triệu đột nhiên kêu thét lên.

Bạch Tiểu Thăng vội vàng nhìn sang, chỉ thấy bác sĩ Triệu nhe răng trợn mắt, vẻ mặt đau đớn, trong tay vẫn cầm một cái ông tiêm nhưng cổ tay đã bị Rolla bắt được từ bao giờ.

Vẻ mặt Rolla tràn đầy sát khí:

- Anh gạt tôi! Rốt cuộc ông ta muốn tiêm cái gì!

Rolla xông lên chất vấn Bạch Tiểu Thăng.

- Đây là axit clohidric adrenalin, thuốc khẩn cấp cho người bị sốc.

Bác sĩ Triệu đau đớn vô cùng nhưng vẫn phải cố giải thích.

Bạch Tiểu Thăng không hiểu tiếng Đức những hắn cũng có thể hiểu đại khái Rolla đang hỏi gì.

Bạch Tiểu Thăng nhanh chóng giải thích, Rolla trừng mắt, không phải bảo Bác sĩ Triệu đầu tiên phải cho mình tiêm vào sao.

- Nói đùa đấy à?

Bạch Tiểu Thăng vừa tức vừa buồn cười.

Xem ra lần sau không thể thuê người phương Tây làm vệ sĩ được. Bọn họ kinh nghiệm đầy mình, toàn thần hồn nát thần tính.

Bạch Tiểu Thăng có nói thế nào Rolla cũng không đồng ý.

Hắn nổi giận:

- Mạng người quan trọng hơn. Cô muốn đồng ý hay không cũng phải đồng ý.

Hai người trợn mắt, không ai nhường ai.

- Ba ba!

Bạch Tiểu Thăng quay đầu, hắn nhìn thấy một bé gái mập mạp đáng yêu đang đứng bên mép cửa.

- Tiểu thư!

Rolla kinh ngạc hô một tiếng, đẩy bác sĩ Triệu ra.

- Cô chờ chút!

Bạch Tiểu Thăng sải bước ra phía cửa, ngăn cô bé kia lại, nói qua mọi chuyện với nàng.

Cô bé kia nén lòng, nhìn Bạch Tiểu Thăng gật đầu cảm kích. Cô bé nhìn bác sĩ Triệu, lại nói rõ với Rolla. Tiếng Đức của cô bé mặc dù không tốt như Bạch Tiểu Thăng nhưng cũng đủ để giao tiếp rồi.

Lúc cô bé lên tiếng, Rolla mới lùi về phía sau.

Bạch Tiểu Thăng thở phào một hơi.

Cô bé kia nhìn Bạch Tiểu Thăng, một lần nữa gật đầu cám ơn rồi mới chạy về phía cha mình.

Quả nhiên là con nhà có giáo dục, rất biết cư xử.

Bạch Tiểu Thăng không ngừng cảm khái.

Vừa nghiêng đầu nhìn qua, Bạch Tiểu Thăng ngạc nhiên thấy, ở bên cạnh mình, Trịnh Đông Tỉnh đang trừng mắt nhìn cô bé kia, khuôn mặt béo núng ửng đỏ, trên trán hắn cũng ướt mồ hôi.

- Nhạy cảm thế?

Bạch Tiểu Thăng giật mình.

- Tôi… tôi…

Trịnh Đông Tỉnh lắp bắp nhìn Bạch Tiểu Thăng

- Lão Bạch, tôi động lòng rồi!

Hả?

Bạch Tiểu Thăng sững sờ.

Sau đó, Bạch Tiểu Thăng thấy Trịnh Đông Tỉnh chạy đến cạnh cô bé kia an ủi mãi, hắn còn cố ý nói to là bạn bè hoạn nạn có nhau.

Bạch Tiểu Thăng líu lưỡi. Nội công nịnh nọt thật thâm hậu.

Ngoài cửa chợt có tiếng ầm ĩ.

Bạch Tiểu Thăng thấy nhân viên y tế cầm cáng chạy vội đến.

Trịnh Đông Tỉnh lại chạy ra nghênh đón, ra sức chào hỏi, bộ dạng như đã quen từ lâu.

Bạch Tiểu Thăng không còn gì để nói. Hắn cảm thấy rất khâm phục người này.

Người bình thường nếu gặp phải trường hợp vừa thấy đã yêu này thì ít nhiều cũng sẽ tỏ vẻ ngượng ngùng xíu.

Nhưng sao tên mập này lại k biết xấu hổ như vậy chứ!

Nhân viên y tế nhanh chóng sơ cứu, một bác sĩ trao đổi với bác sĩ Triệu một chút, sau đó chợt nói

- Vị tiên sinh này cuối cùng là bị dị ứng với cái gì, có ai biết rõ, chúng ta nhất định phải tìm được nguyên nhân dị ứng mang về!

Nguyên nhân dị ứng?

- Đồ ăn! Lúc ăn cơm Lục tiên sinh đã có triệu chứng rồi.

Có người lập tức nói.

Cả đám người nhanh chóng vây quanh bàn ăn.

Thế nhưng, rốt cuộc cũng chẳng ai biết ông ấy bị dị ứng vì món nào.

Nếu mang hết đồ ăn trên bàn đi xét nghiệm thì quá trễ rồi, bọn họ chỉ muốn xác định một số món có khả năng nhất.

Những người dự tiệc bắt đầu xì xào.

Thời gian có hạn. Phải mau cứu người.

Bạch Tiểu Thăng đứng bên ngoài đoàn người, lúc này, hắn chợt nghe thấy có tiếng kêu kỳ quái.

- Kiểm tra đến nhu cầu của chủ kí sinh, mở ra công năng phụ trợ thứ hai —— Ngôn ngữ chuyển đổi.

- Kiểm tra đến ngôn ngữ loài chim, vẹt Châu Phi, khởi động chuyển đổi.

Bạch Tiểu Thăng nghe thấy vẹt Bori đang kêu

- Là vòng vòng xác xác, tôi tại bả vai lão đầu tử thấy được, hắn chỉ ăn một lần liền ngã xuống.

Vòng vòng xác xác, thứ gì?

Bạch Tiểu Thăng đi qua chỗ bàn ăn, chợt nhìn thấy trên mặt bàn có một con ốc sên.

Hóa ra là vậy.

Vị Lục tiên sinh này cũng không phải là dị ứng đối với ốc sên, bằng không thì sẽ không gọi đồ ăn này. Nhưng mà, ốc sên tại các nhà có cách làm khác biệt rất lớn , như là đem ốc sên thịt cùng một chút nguyên liệu nấu ăn hỗn hợp đánh nát, cho trở về vỏ bọc rồi chưng lên, các nguyên liệu nấu ăn phụ trợ sẽ có khác biệt, rất có thể có nguyên liệu nấu ăn phụ trợ là nguyên nhân vị tiên sinh này bị dị ứng.

- Tôi nghĩ là, nguyên liệu làm nên mấy món ăn này chúng ta đều có thể phân biệt được, không thể vì nó mà bị dị ứng được. Nhất định là do con ốc sên trên bàn kia.

Bạch Tiểu Thăng hô to.

Kỳ thật, người bình thường nếu như có dị ứng với loại đồ ăn nào thì cũng sẽ nói với phòng bếp, phòng bếp nhất định sẽ cẩn thận. Lần này, rất có thể là do ngay cả bệnh nhân cũng không biết mình dị ứng với cái gì rồi.

- Bạch Tiểu Thăng bất đắc dĩ nói như vậy. Kỳ thực, cũng không thể nói với mọi người là con vẹt kia chỉ cho hắn được.

Mọi người sáng mắt lên, đưa ánh mắt tán thưởng nhìn Bạch Tiểu Thăng.

Người này mặc dù trẻ tuổi nhưng tính tình trầm ổn, gặp chuyện cũng không sợ hãi, trí nhớ lại linh hoạt, là một nhân tài!

Hai con ngươi Trần Minh sáng tỏ.

Đến bây giờ hắn mới hiểu tại sao đại sư lại coi trọng Bạch Tiểu Thăng như vậy, lúc nào cũng nhắc đi nhắc lại chuyện hắn nên kết giao với Bạch Tiểu Thăng.

- Lão Bạch, tôi phải đi viện với bọn họ, không giúp cậu được rồi.

Trịnh Đông Tỉnh chạy tới chào một tiếng rồi đi ngay.

Bạch Tiểu Thăng lờ mờ nghe được tiếng hắn hưng phấn lẩm bẩm.

- Lục Văn Thiến. Tên hay quá! Nàng chính là nữ thần của đời ta!
Bạn cần đăng nhập để bình luận