Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 828: Sai sót ngẫu nhiên



- Cậu đừng nói linh tinh!

Tô Lăng Ngữ giật mình, không nhịn được đẩy vai Giang Nguyệt một cái, để cô ta đừng nói mấy lời không lên nói.

Giang Nguyệt ngạc nhiên một chút và phá lên cười,

- Nhìn anh ta kìa. Anh đã gặp kẻ buôn người nào có thể trước mặt mọi người nói mấy lời này không? Tôi chỉ là đùa một chút thôi!

Bạch Tiểu Thăng chỉ biết im lặng.

Đang ở giữa chốn đông người, kiểu trò đùa thế này cũng dám mở miệng! Cô nàng Giang Nguyệt này đúng là một cô gái điên rồ, không một chút kiêng kỵ!

Tô Lăng Ngữ oán trách Giang Nguyệt xong, ánh mắt thu về vô tình đối mặt với Bạch Tiểu Thăng, ngay lập tức cười làm lành và giải thích,

- Cô bạn của tôi nói bậy. . . Chỉ là em gái của anh rất đáng yêu.

Tô Lăng Ngữ nói với giọng hơi xấu hổ.

Cô gái này có tính cách hoàn toàn trái ngược với Giang Nguyệt, có đầy đủ ổn trọng, dịu dàng và người lớn.

- Không vấn đề gì.

Bạch Tiểu Thăng nhìn nàng cười một tiếng,

- Hơn nữa, cô ấy không phải em gái của tôi mà là bạn tôi.

Bạn? Tô Lăng Ngữ ngạc nhiên.

Một người trưởng thành cùng một cô bé Loli là bạn bè. . . Trong mắt nàng có chút khó tin.

Thật ra, Bạch Tiểu Thăng không hề quan tâm đối phương có phải là bọn buôn người hay không, coi như hai gã đàn ông cao lớn lực lưỡng muốn bắt trói Lâm Kha, vậy cũng chỉ có thể rơi vào một tình cảnh thê thảm.

Cô gái nhỏ này có công phu quyền cước khá hung ác đấy.

- Bạn của anh sao? Bạn bè giữa nam và nữ, như vậy anh đang vi phạm pháp luật, thuộc về hành vi dụ dỗ trẻ vị thành niên!

Giang Nguyệt thò đầu ra, lạnh nhạt nhìn về phía Bạch Tiểu Thăng.

Tô Lăng Ngữ xoay người lại nhanh chóng ấn đầu cô ta trở về, xấu hổ nhìn Bạch Tiểu Thăng cười làm lành,

- Anh đừng để ý.

- Đùa vui thôi!

Bạch Tiểu Thăng mỉm cười.

Lâm Kha nhìn thấy bọn họ đùa vui náo nhiệt như vậy, trong đôi mắt nàng ẩn hiện một tia âm hiểm, liền làm bộ gương mặt đáng yêu nhìn về phía hai người Tô Lăng Ngữ,

- Hai chị gái này, anh trai của tôi còn đang độc thân đấy. Ngoài ra, anh ấy có nhân phẩm rất xuất chúng, có sự nghiệp khá thành công, hai người có muốn tìm hiểu một chút về anh ấy hay không?

Cô nàng này thật lắm trò!

Bạch Tiểu Thăng không nhịn được trừng mắt với cô ấy một chút.

Lâm Kha lại không thèm quan tâm, còn cười đùa tí tửng với hắn.

- Thôi quên chuyện này đi, người anh trai này của em nhìn qua hình thức bề ngoài bình thường. Nhân phẩm con người? Điều này không nhìn thấy ngay được. Sự nghiệp thành đạt? Ở độ tuổi còn trẻ thế này, anh ta không dựa vào gia đình thì có thể có bao nhiêu tiền đồ. Đừng nói với tôi là xuất thân quý tộc, con em quý tộc phải di chuyển bằng tàu cao tốc, mà còn không phải là khu dành cho thương gia, đừng đùa chứ!

Giang Nguyệt bĩu môi cười lạnh.

- Đủ rồi!

Tô Lăng Ngữ không nhịn được hét lên.

- Bà chị này, chị bỏ lỡ cơ hội này sẽ hối tiếc cả đời đấy!

Lâm Kha hừ lạnh một tiếng, dường như khá khó chịu với việc Giang Nguyệt khinh thường Bạch Tiểu Thăng.

Nên biết rằng, Bạch Tiểu Thăng chỉ là dựa vào sức mạnh của chính mình, mạnh mẽ trở thành sự vụ quan, và mấy hôm trước còn hạ đổ cương vị của một người chưởng quản khu vực và một người lãnh đạo sản nghiệp tỉnh, loại con em quý tộc nào có thể so sánh được với hắn.

Lâm Kha sắn tay áo lên muốn tranh cãi cho bằng được.

Giang Nguyệt nhìn thấy điệu bộ của cô ấy, cũng muốn cùng cô gái nhỏ này đấu khẩu đến cùng, cho cô ta biết suy nghĩ của mình thực sự là ngu ngốc.

- Cô nói cũng đủ rồi!

Bạch Tiểu Thăng không kìm được hét lên.

Dường như Giang Nguyệt không có ý định nghe Tô Lăng Ngữ, Lâm Kha cơ bản cũng không có khả năng nghe lời Bạch Tiểu Thăng.

Thế là, hai cô nàng này cãi nhau ầm ĩ ở đây.

- Con bé miệng còn hôi sữa, cô thì hiểu nhân phẩm ra sao, hiểu sự nghiệp như thế nào!

- Cô là bà già có mắt không tròng, biết được cái gì!

- Được lắm, cô dám mắng tôi!

- Mắng cô thì sao? Huống hồ là cô mắng tôi trước!

Hai người này tranh nhau mỗi người một câu, la hét ầm ĩ.

Lâm Vi Vi và Lôi Nghênh ngồi ở hàng ghế phía sau, một người nhìn bên trái, một người nhìn bên phải, thưởng thức phong cảnh hàng cây bên ngoài cửa sổ tàu cao tốc phóng qua, không nhìn chuyện phía trước. Bọn họ không muốn bị ảnh hưởng, chỉ muốn nghe náo nhiệt.

Nhìn cảnh hai người không biết mệt mỏi "Mắng" nhau từ xa, Tô Lăng Ngữ đứng dậy, mỉm cười với Lâm Kha,

- Em gái nhỏ, tôi nghĩ chúng ta nên đổi vị trí với nhau một lát, hai người có thể thoải mái giao lưu.

Tô Lăng Ngữ hoàn toàn từ bỏ khuyên can Giang Nguyệt.

- Được thôi!

Lâm Kha đang tranh luận nhiệt tình, tất nhiên sẽ không bỏ qua cái cơ hội này, đứng dậy đổi chỗ ngồi với Tô Lăng Ngữ.

Bạch Tiểu Thăng đều không có ngăn cản, ngược lại, rất khen ngợi hành động của Tô Lăng Ngữ.

Đã không ngăn được thì cứ để hai cô nàng kiềm chế lẫn nhau thôi.

Tô Lăng Ngữ ngồi vào vị trí của Lâm Kha, dựa vào lưng ghế và cùng Bạch Tiểu Thăng nhìn nhau mỉm cười.

Sau đó, nàng lại cúi đầu xuống sử dụng điện thoại, không phải mua hàng qua Internet, không phải trò chuyện cùng bạn bè, mà là đọc cuốn sách điện tử.

Bạch Tiểu Thăng tò mò liếc nhìn thì thấy ghi là bộ sưu tập các bài thơ.

Tô Lăng Ngữ chăm chú đọc, trong đôi mắt của cô còn nhấp nháy chớp động.

Lại là một giọt nước mắt.

Vô tình Bạch Tiểu Thăng phát hiện ra và đột nhiên kinh ngạc.

Thật thú vị! Xem tập thơ có thể khóc, đây không phải một cô gái tầm thường!

Bạch Tiểu Thăng không quấy rầy Tô Lăng Ngữ.

Bên kia, Lâm Kha vẫn đang trò chuyện cùng Giang Nguyệt.

Không biết rõ hai người này làm sao lại không mắng nhau nữa, còn có vẻ đang nói chuyện với nhau rất vui vẻ.

Bạch Tiểu Thăng nhìn về phía xa xa, không nhịn được lắc đầu mỉm cười.

Tuyến đường sắt cao tốc này chạy một mạch cả quãng đường, lúc mười một giờ, trong xe phát ra tiếng thông báo.

- Phía trước là thành phố Lâm Châu, xin các vị hành khách chuẩn bị sẵn sàng, Do thay đổi thời gian chuyến tàu chạy, nên sẽ dừng lại ở trạm này một thời gian ngắn, xin mọi người chú ý!

Trong lòng Bạch Tiểu Thăng hơi động, chẳng lẽ Lâm Châu không phải điểm đến của hai cô nàng này?

Lâm Kha và Giang Nguyệt còn đang trò chuyện.

Trên xe, rất nhiều người bắt đầu thu dọn hành lý, xem ra có không ít người xuống ở trạm dừng này.

Bạch Tiểu Thăng nhân dịp này để Hồng Liên kiểm tra một lượt, Lâm Châu vẫn là thành phố hàng đầu trong số các thành phố cấp hai, được đặt tại An Giang, vậy có thể sánh vai với sự tồn tại của Trung Kinh.

- Ôi, đã đến nơi rồi!

Chuyến xe dừng lại hẳn, Tô Lăng Ngữ mới tỉnh lại từ trong văn bản và la to lên, nhìn thấy mọi người đang xuống xe liên vội vàng gọi Giang Nguyệt.

- Nào Giang Nguyệt, mang theo hành lý rồi đi thôi!

Tô Lăng Ngữ nói xong và cầm lấy hành lý bên này.

Giang Nguyệt cũng đứng dậy lấy hành lý.

Hai cô gái chào tạm biệt với Bạch Tiểu Thăng và Lâm Kha, rồi theo dòng người xuống xe.

Ánh mắt Lâm Kha nhìn hai người họ còn nhìn lưu luyến không rời.

- Sao thế? Bỗng gặp được đồng loại nên vẫn không bỏ được sao.

Bạch Tiểu Thăng trêu đùa.

Hiếm khi thấy Lâm Kha không có phản bác, mà là nói thuận theo,

- Xa quê nhà bỗng gặp được tri kỉ, chúng tôi có rất nhiều nhận thức chung, với lại cùng có sở thích tương tự, ngay cả vali cũng giống nhau, ngay cả con cá sấu nhỏ dùng để trang trí trên vali. . .

Nói đến đây, Lâm Kha sững sờ hét lên,

- Trang sức hình cá sấu nhỏ là hàng thủ công chế tạo đặc biệt, không có khả năng giống nhau.

Sau đó, nàng và Bạch Tiểu Thăng nhìn nhau, hai người đồng thanh hô,

- Các cô ấy cầm nhầm vali!

- Dừng lại!

Lâm Kha hét lớn một tiếng.

Trong xe ồn ào, hai người kia ở phía xa căn bản không nghe thấy.

- Để tôi giúp đưa các cô ấy quay trở về!

Bạch Tiểu Thăng nói.

Không kịp gọi Lâm Vi Vi và Lôi Nghênh hỗ trợ, nói chuyện với bọn họ sẽ mất thời gian phải giải thích.

Bạch Tiểu Thăng dứt khoát cầm lấy chiếc vali trên giá, xông vào đám người muốn đuổi theo để đổi lại.

Chạy xuống xe, ánh mắt Bạch Tiểu Thăng nhìn xung quanh thấy bóng lưng của Tô Lăng Ngữ và Giang Nguyệt ở phía xa xa, liền nhanh chóng chạy đến.

Đuổi tới cửa ra vào, hắn nhìn thấy hai cô gái đi ra.

Bạch Tiểu Thăng chợt ngừng lại.

Đi ra không vấn đề nhưng đi vào lại khó khăn.

- Này, Tô Lăng Ngữ, Giang Nguyệt!

Trong tình huống cấp bách, Bạch Tiểu Thăng gọi lớn tiếng.

Ngay cả hô to mấy tiếng, Tô Lăng Ngữ cuối cùng cũng dường như nghe được cái gì, nghi hoặc quay đầu lại thì thấy Bạch Tiểu Thăng ra sức vẫy tay.

Nàng trông rất ngạc nhiên, nói nhỏ với Giang Nguyệt hai câu, Giang Nguyệt cũng quay đầu lại, tò mò nhìn hắn.

Hai cô gái lề mề trong chốc lát và quay trở lại.

- Anh gọi chúng tôi lại làm gì?

Tô Lăng Ngữ tò mò hỏi.

Bạch Tiểu Thăng không kịp giải thích, chỉ nghe thấy sau lưng có tiếng động. Hắn vừa quay đầu lại, lập tức ngẩn người.

Xe chạy đi rồi!

Bạn cần đăng nhập để bình luận