Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 1768: Hi vọng anh có thể là người cười cuối cùng (2)

Thấy Ngụy Tuyết Liên đến, Lâm Vi Vi vội vàng nhận lấy hành lý trong tay cô, mời cô và vợ chồng Lưu Văn Đao vào trong.

Ngụy Tuyết Liên tất nhiên cũng nhận ra Lâm Vi Vi, cô mỉm cười gật đầu. Lưu Văn Đao cũng cười với Vi Vi, chỉ Nguyệt Phi Yến – vợ của Lưu Văn Đao không khỏi chú ý tới Lâm Vi Vi nhiều hơn.

Bất kỳ người phụ nữ nào đi theo bên cạnh chồng tương lai của cô chủ, Nguyệt Phi Yến đều không nhịn được mà “để ý” thay cho cô chủ của mình, đặc biệt Lâm Vi Vi còn xuất sắc như vậy.

Bạch Tiểu Thăng kéo tay Ngụy Tuyết Liên tới sô pha ngồi, quả thật cười không khép miệng, chỉ muốn nhìn cô chằm chằm. Đây là dưới tình cảnh mọi người còn có mặt đấy. Ngụy Tuyết Liên thấy bộ dạng anh như vậy thì tươi cười nửa giận nửa không, trong lòng ngọt như ăn mật vậy.

- Tôi đi rót trà cho các người.

Lâm Vi Vi thấy thế vội nói rồi rời đi.

Thấy cô đi rồi, lại thấy Bạch Tiểu Thăng, Ngụy Tuyết Liên ngọt ngào ngồi ở chỗ đó, Nguyệt Phi Yến không nhịn được cười.

- Ngài Tiểu Thăng, ngài cũng đừng trách cô Tuyết Liên không qua sớm, cô ấy biết được chuyện của ngài, một ngày ít nhất phải lướt xem tin tức mấy trăm lần, quan tâm chặt chẽ tới tình hình diễn ra, còn vận dụng tất cả quan hệ của nhà họ Ngụy để quan tâm tới từng biến động nhỏ ở đây, càng giục gia tộc ra sức trợ giúp ngài. Nếu không phải công việc trong gia tộc thật sự quá bận rộn, cô ấy không rời đi được, cô ấy thật sự chỉ hận không thể sớm bay tới tìm ngài.

Nguyệt Phi Yến mắt thấy trai tài gái sắc bọn họ gặp nhau thì không nhịn được cười, lên tiếng nói giúp Ngụy Tuyết Liên:

- Lần này, cô Tuyết Liên còn trực tiếp trở mặt với mấy người lớn trong nhà, thật sự bỏ sạch gánh nặng mà trực tiếp bay qua. Ngài không biết chứ, chúng tôi bay qua nửa bán cầu, hết ngồi xe đến ngồi máy bay lại ngồi xe hơn hai mươi giờ, căn bản chưa từng nghỉ ngơi đâu!

Ngụy Tuyết Liên yêu thương, vất vả cực nhọc như vậy, Bạch Tiểu Thăng nghe được cũng không nhịn được đau lòng, ánh mắt trìu mến.

- Phi Yến!

Ngụy Tuyết Liên không nhịn được lên ngăn Nguyệt Phi Yến nói tiếp, sẵng giọng nói:

- Cô nói chuyện này làm gì!

- Cô chủ, cô còn ngại làm gì. Nếu tôi không nói, ngài Tiểu Thăng làm sao biết được cô yêu ngài ấy như vậy.

Nguyệt Phi Yến mỉm cười và nói.

Mặt Ngụy Tuyết Liên đỏ lên.

Lưu Văn Đao không hé răng, vợ anh có đôi khi miệng lưỡi không tha người.

- Phi Yến không nói, tôi cũng biết!

Bạch Tiểu Thăng nhìn Ngụy Tuyết Liên có hơi đau lòng, trên mặt cô cũng có phần tiều tụy, vành mắt cũng đen cả lại, hai mươi mấy giờ không nghỉ chạy tới đây, thật làm cho anh hết sức đau lòng.

- Anh xảy ra chuyện lớn như vậy, đáng lẽ em nên qua sớm một chút.

Ngụy Tuyết Liên cầm lấy tay của Bạch Tiểu Thăng, nhìn anh và nói rất chắc chắn:

- Em nhất định sẽ dùng hết sức lực để bảo vệ anh, nếu anh thật sự có chuyện gì, cho dù có phải cướp ngục, em cũng đưa anh đi!

Trong mắt Ngụy Tuyết Liên, Bạch Tiểu Thăng chính là tất cả của cô!

Vì anh, cô cũng sẽ bất chấp tất cả!

- Lời này thật không giống như em sẽ nói đâu!

Bạch Tiểu Thăng cười, an ủi:

- Em yên tâm đi, anh tuyệt đối không có việc gì đâu! Anh đã chuẩn bị tốt tất cả rồi, ngày mai đối mặt với liên kết điều tra, anh nhất định có thể bình yên vô sự!

Bạch Tiểu Thăng ánh mắt như nhau lúc trước, bình tĩnh, tự tin, bình tĩnh, Ngụy Tuyết Liên đặc biệt thích hắn như vậy, lúc này mỉm cười gật đầu.

Lâm Vi Vi đưa hoa quả và trà tới, mọi người uống trà và nói chuyện phiếm vài câu.

Bạch Tiểu Thăng lại bảo Lâm Vi Vi dẫn theo vợ chồng Lưu Văn Đao đi nghỉ ngơi, mà anh cũng có thể ở riêng với Ngụy Tuyết Liên.

Mọi người tất nhiên biết nên liền rời đi.

Người ngoài vừa đi, Bạch Tiểu Thăng và Ngụy Tuyết Liên lại dính lại với nhau.

Bạch Tiểu Thăng không muốn nói nhiều về liên kết điều tra ngày hôm sau, chỉ nói Ngụy Tuyết Liên không cần lo lắng, tất cả đều có sắp xếp.

Ngụy Tuyết Liên cũng không muốn hai người mới gặp lại nhắc tới chuyện không vui nên không nhắc tới nữa.

Đôi tình nhân nhỏ gặp lại liền tình nồng mật ý, tất nhiên không phải nói.

Sáng sớm hôm sau, mọi người ăn sáng xong thì người đoàn luật sư của nhà họ Tần liền tới, đi cùng còn có Tần Tiểu Yêu và một số người của Liên minh cảnh sát của mười hai nước.

Tần Tiểu Yêu dù sao cũng còn trẻ con, không biết tình hình nghiêm trọng thế nào, chỉ thấy Bạch Tiểu Thăng thì rất vui vẻ, gặp Ngụy Tuyết Liên liền gọi thẳng tiên nữ xinh đẹp và nắm tay không chịu buông, ngược lại còn làm cho mọi người thấy buồn cười.

Cuối cùng, mọi người lên xe xuất phát, chạy tới thủ đô Kedia.

Nơi đó cách đây hai giờ đi đường.

Trên đường đi Bạch Tiểu Thăng và Ngụy Tuyết Liên ngồi ghế sau của ở một chiếc xe, tay nắm tay, mỉm cười nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ, so với nói đi tiếp nhận liên kết điều tra, bọn họ càng giống như đi hưởng tuần trăng mật hơn.

Trên đường đi nhàn nhã, hai người nhìn nhau đầy ý cười, cảm giác vui vẻ.

Lần này, Ngụy Tuyết Liên cũng không phải qua một mình mà dẫn theo hai đoàn luật sư giỏi nhất trong cả Bắc Mỹ, lại thêm người do nhà họ Tần mời tới cũng đến mấy chục người, chỉ riêng những luật sư hàng đầu cũng có tới năm vị!

Nếu như thật sự kiện ra tòa, cho dù có thế nào, bọn họ cũng có thể xoay chuyển cục diện!

Nhưng Bạch Tiểu Thăng nói không cần, anh đã tính kế sẵn rồi.

Ngụy Tuyết Liên không cho phép Bạch Tiểu Thăng an ủi mình, vẫn phải có thủ đoạn nắm chắc phần thắng, nhưng đã Bạch Tiểu Thăng bảo cô yên tâm, vậy cô lại tạm thời yên tâm.

Hai giờ chờ đợi, đoàn xe lái vào Domory nhưng không vào trong thành phố, mà đi từ dọc theo ranh giới của thành phố tới vùng ngoại ô, ở đây tương đối yên tĩnh lại nhiều cây xanh, phong cảnh đẹp như tranh vẽ, có thể thấp thoáng thấy được học viện trinh sát điều tra ở phía xa.

Bạch Tiểu Thăng cũng vô cùng tò mò về nơi này.

Bởi vì theo anh tìm hiểu được, tất cả nhân tài trinh sát điều ca trên toàn thế giới đều cảm thấy vinh dự khi được so tài tranh đấu với người ở đây.

Hôm nay vừa gặp, chỉ riêng quy mô kiến trúc và khí thế của học viện cũng thấy tin đồn quả không sai.

Xe của đám người Bạch Tiểu Thăng đi qua cửa học viện, thấy ở đó đã có rất nhiều phóng viên chờ sẵn, khi thấy đoàn xe tới, tất cả đều chạy theo chụp ảnh.

Những nhân viên đi theo xe nói rõ, các phóng viên không được phép tiến vào trong, chỉ có thể tham dự buổi họp báo sau đó.

Cho nên, các phóng viên đến từ các nước mới tích cực như vậy.

Nhưng xe của đám người Bạch Tiểu Thăng đều có kính đen, còn nhiều chiếc xe giống nhau như vậy, bọn họ có thể có tin tức hữu dụng mới là lạ.

Cuối cùng, chiếc xe của đám người Bạch Tiểu Thăng dừng lại trước một tòa nhà lớn. Sau khi bọn họ xuống xe lại phát hiện ở lối vào có rất nhiều người đang đứng, tất cả đều đang nhìn về phía bên này.

Những người này có người mặc đồng phục, già trẻ nam nữ đều có. Tất cả đều tò mò nhìn bên này.

Nhân viên liên minh cảnh sát mười hai nước, người trong học viện, nhân chứng liên quan, bảo vệ, người dự thính nhiều vô số, ít nhất phải hơn hai trăm người.

- Lúc này, anh thật sự là nổi danh trên toàn thế giới rồi, không ngờ người đàn ông em thích còn là một người nổi tiếng đấy.

Ngụy Tuyết Liên không nhịn được nghịch ngợm nói.

Nếu không phải tai vách mạch rừng, Bạch Tiểu Thăng nhất định sẽ mỉm cười quẹt qua mũi cô và hôn một cái rồi.

Lúc này, Bạch Tiểu Thăng lại chỉ có thể thu lại tâm tư, lầm bầm một tiếng:

- Quay về anh nhất định phải trị em một trận mới được!

Hai người nghiêm túc đi theo người dẫn đường.

Lúc này bỗng nhiên có một chiếc xe lái qua, thật không khéo đỗ lại phía trước đám người Bạch Tiểu Thăng.

Cửa xe phía sau được mở ra, từ bên trong có đôi nam nữ bước xuống.

Đó chính là vợ chồng Landvo, Kathleen.

- Đây không phải là ngài Bạch Tiểu Thăng sao?

Landvo gặp mặt Bạch Tiểu Thăng, không ngờ lại tươi cười vui vẻ, còn nhìn trời nói:

- Thời tiết hôm nay không tệ, đúng là một ngày lành. Thích hợp nhất... để trừng phạt kẻ ác, nâng cao cái thiện!

Kathleen cũng đang mỉm cười.

Đây rõ ràng chính là khiêu khích!

Ánh mắt Ngụy Tuyết Liên lạnh lùng.

- Đúng vậy, ngài Landvo cười thật vui vẻ nhỉ!

Mặt Bạch Tiểu Thăng không lộ cảm xúc, dẫn theo Ngụy Tuyết Liên đi vào trong, thuận miệng ném một câu.

- Hy vọng ngài có thể là người cười cuối cùng!

Bạn cần đăng nhập để bình luận