Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 1912: Một cảnh tượng bất ngờ

Tây Nhã xem như đã mang đến một tin tức tốt bất ngờ cho Bạch Tiểu Thăng. Các học sinh lớp Kèn Lệnh của học viện có nhà ở Bắc Mỹ mời hai người bọn họ tới tham dự buổi họp mặt, đồng thời tuyên công muốn bàn bạc chuyện hợp tác.

Chỉ cần một gia tộc Taylor đã làm cho đám người Bạch Tiểu Thăng cảm thấy thu hoạch khá phong phú, thấy chuyến đi này không tệ.

Vậy nếu như có thêm mấy gia tộc tương tự với nhà Taylor đều thành lập hợp tác, vậy hành trình của đám người Bạch Tiểu Thăng tới Bắc Mỹ lần này thật sự là buôn bán có lời rồi!

Bạch Tiểu Thăng cúp điện thoại rồi nói tin tức này cho Lâm Vi Vi và Lôi Nghênh biết.

Hai người này cũng rất mừng rỡ.

- Bởi vậy, cho dù Caroline không hợp tác với chúng ta, lần này chúng ta tới đây cũng không thiệt, vẫn có thể mở rộng thị trường lớn ở bên Bắc Mỹ này!

Lâm Vi Vi hưng phấn nói.

- Đúng vậy, giới kinh doanh trên thế giới cũng không chỉ có một mình tập đoàn Chấn Bắc, còn có rất nhiều tồn tại khác có thể hợp tác.

Lôi Nghênh cũng cười nói:

- Hợp tác trong tập đoàn không thành, chúng ta có thể mở rộng tài nguyên bên ngoài.

Bạch Tiểu Thăng mỉm cười gật đầu.

Tâm trạng đang vui, Bạch Tiểu Thăng mới phát hiện đã không còn sớm, đến hai giờ chiều rồi. Bọn họ cũng nên ăn cơm trưa.

- Đi, chúng ta đi ăn cơm thôi.

Bạch Tiểu Thăng đứng dậy mỉm cười nói.

- Đã muộn như vậy rồi sao?

Lâm Vi Vi liếc nhìn đồng hồ và rất kinh ngạc nói:

- Tôi còn tưởng chưa tới một giờ chứ! Xem ra, chuyện tốt liên tiếp tới cửa cũng làm cho người ta bận đến quên cả thời gian rồi.

Lôi Nghênh cười ha hả nói:

- Yên tâm đi, các người đều quên nhưng tôi vẫn nhớ kỹ đấy. Các người không cảm thấy đói, chứ bụng tôi đã kêu ọc ọc từ lâu rồi.

Bạch Tiểu Thăng và Lâm Vi Vi lập tức cười to.

Sau đó, ba người thu dọn sơ qua rồi lập tức lên đường đi ăn cơm.

Nhắc đến thì mấy ngày nay, ba người bọn họ làm việc và nghỉ ngơi vẫn rất có quy luật, một giờ rưỡi đến hai giờ đều sẽ đi ăn cơm trưa.

Mặc dù thức ăn trong khách sạn bọn họ đang ở không tệ, nhưng dù sao cũng chỉ có mấy món như vậy, thỉnh thoảng ăn còn được chứ ăn mãi lại không quen.

May là cuối con đường này có một quán ăn Trung Quốc.

Thật ra, Bạch Tiểu Thăng vốn không thích những món ăn quê hương được nấu ở trên nước M. Vì để hợp khẩu vị với người của nước M và mở ra thị trường mà phần lớn món ăn quê hương ở đây trở nên ngọt ngấy, mùi vị cũng trở nên kỳ quái.

Nhưng sau khi đám người Bạch Tiểu Thăng bất ngờ đến thăm quán cuối đường kia lại kinh ngạc phát hiện món ăn tương đối chính tông, hơn nữa ăn còn đặc biệt ngon. Ở trong nước tay nghề này cũng có thể làm đầu bếp lớn rồi.

Đám người Bạch Tiểu Thăng qua hỏi thăm mới biết được đầu bếp của quán kia cũng là ông chủ, quả nhiên còn là đầu bếp đứng đầu ở trong nước lúc trước. Ông ta đồng thời còn luyện được các món ăn nam bắc trong từ điển, tay nghề nấu cực ngon.

Cho nên ba người Bạch Tiểu Thăng quả thật giống như nhặt được bảo bật, mỗi ngày đều sẽ đến vào đúng giờ này.

Bởi vì có quán ăn Trung Quốc kia, bọn họ vẫn rất chờ mong vào chuyện ăn uống này.

Trên đường đi, Lâm Vi Vi còn nói:

- Hôm nay có tin vui, chúng ta cần phải gọi thêm vài món ăn, vịt nướng, gà hấp tiêu, cá chua ngọt, mấy món đó em đều rất muốn ăn đấy.

- Khẩu vị của Vi Vi đúng là nam bắc đều nhận, chỉ cần thức ăn ngon là được.

Lôi Nghênh đùa:

- May mà bây giờ em là một cô giàu có, nếu không chẳng ai nuôi được đâu.

- Em có người lo cơm rồi, ai cần anh lo nữa chứ!

Lâm Vi Vi bĩu môi mỉm cười nói.

Thấy hai người sắp cãi nhau, Bạch Tiểu Thăng cũng cười nói:

- Hôm nay vui vẻ cũng nên ăn nhiều một chút. Tôi cũng có rất nhiều món muốn ăn đây.

Ba người cười cười nói nói không xem nhau là người ngoài, chẳng khác nào anh em ruột thịt vậy.

Bọn họ ra khỏi khách sạn và đi dọc theo con phố khoảng mười lăm phút liền đến nơi - nhà hàng kia tên là "Hạ Nhớ".

Lúc này đang ủng hộ món ăn chính tông nên càng lúc càng được người Trung Quốc địa phương và người nước ngoài yêu thích. Có rất nhiều người tới đây ăn cơm đúng giờ, nhưng bởi vì đám người Bạch Tiểu Thăng tới muộn nên không còn mấy bàn trống.

Đám người Bạch Tiểu Thăng đi vào trong tìm kiếm.

- Ở đó có bàn trống kìa!

Lâm Vi Vi vừa phát hiện ra có bàn trống liền mừng rỡ nhưng vẫn hạ thấp giọng để tránh quấy rầy người khác.

Bạch Tiểu Thăng cũng nhìn thấy và mỉm cười.

Khi hai người muốn đi qua, Bạch Tiểu Thăng lại bị Lôi Nghênh kéo lại.

- Sao vậy?

Bạch Tiểu Thăng cảm thấy kỳ lạ nhìn về phía Lôi Nghênh.

Lâm Vi Vi cũng phát hiện ra cảnh tượng như vậy nên lập tức dừng lại, tò mò nhìn về phía Lôi Nghênh.

Ánh mắt Lôi Nghênh thoáng nghiêm trọng nhìn về phía một hướng và bĩu môi ra hiệu.

Bạch Tiểu Thăng và Lâm Vi Vi nhìn theo hướng của Lôi Nghênh chỉ, lập tức sửng sốt.

Ở bên kia, chỗ bàn gần cửa sổ có hai người đang ngồi, bọn họ gồm một nam một nữ.

Tất cả đều là người đám người Bạch Tiểu Thăng quen biết.

Nữ chính là một thành viên "Đại tướng" dưới quyền của Caroline, Yelena – quản lý cao cấp nhất của công ty Khoa học kỹ thuật BL!

Mà người đàn ông kia là Cooper!

Không ngờ hai người này ngồi cùng nhau, thực sự làm người ta cảm thấy không thể tưởng tượng nổi.

Cho dù là ba người Bạch Tiểu Thăng cũng ngơ ngác nhìn nhau.

- Tôi nhớ ngày đó Cooper đối chọi gay gắt với Caroline, một bước cũng không nhường. Sao lúc này hắn lại ăn cơm với Yelena kia được. Trong này... có vấn đề rồi!

Lâm Vi Vi không nhịn được buôn chuyện:

- Hơn nữa, Yelena quản lý công ty Khoa học kỹ thuật BL là một doanh nghiệp khoa học kỹ thuật. Còn Cooper... trong nhà không phải kinh doanh y dược sao? hai người bọn họ ở cùng một chỗ là nói chuyện làm ăn hay là người yêu của nhau vậy?

- Hình như đều không liên quan gì đến chúng ta, chúng ta chỉ tới ăn cơm thôi.

Bạch Tiểu Thăng mỉm cười nói.

Một khi phụ nữ đã tò mò thì làm gì có chuyện dễ dàng bỏ qua như vậy, Lâm Vi Vi lập tức phản đôi:

- Không thể nói như vậy được. Anh Tiểu Thăng, anh nghĩ xem, nếu như Cooper và Yelena là người yêu còn theo đuổi Bạch Nguyệt Phong, vậy hắn có tính là một gã đàn ông tồi tệ không? Cô Bạch không đồng ý thì cũng thôi, nếu chẳng may một ngày kia bị Cooper tấn công mạnh lại chấp nhận, chẳng phải cô ấy sẽ bị thua thiệt sao? Trên đời này, ngọt ngào nhất không phải là mật mà là miệng lưỡi của những gã đàn ông tồi tệ. Độc nhất không phải là rắn rết mà là tim của đàn ông cặn bã.

Lâm Vi Vi nói lời nào ra lời đó làm cho Bạch Tiểu Thăng và Lôi Nghênh cũng không nói được lời nào.

Lâm Vi Vi lại khẽ nói:

- Nếu như là chuyện hợp tác thì càng kỳ lạ hơn, chắc chắn có vấn đề! Anh nghĩ xem, một doanh nghiệp khoa học kỹ thuật và một doanh nghiệp trong ngành y dược nói chuyện hợp tác thì có thể là hợp tác đứng đắn gì chứ? Lại thêm Caroline kia... Nói chung là có vấn đề! Anh Tiểu Thăng, anh là người đứng thứ hai trong Bộ giám sát của Tổng bộ, làm sao có thể mặc kệ chuyện này được!

Vừa nghe cô nói vậy, Bạch Tiểu Thăng cũng thấy xấu hổ.

- Vậy, nếu không để tôi đi hỏi xem bọn họ trò chuyện gì?

Bạch Tiểu Thăng lẩm bẩm nói.

- Không cần không cần, anh Tiểu Thăng, anh có thân phận gì chứ. Nếu vội vàng đi tìm hiểu tin tức sẽ rất mất mặt. Anh cứ để em đi cho.

Lúc này Lâm Vi Vi chủ động nhận việc.

Bạch Tiểu Thăng cảm thấy cô nhóc này đang bị tâm tư buôn chuyện quấy phá, anh còn có thể nói gì nữa, tất nhiên là gật đầu rồi.

Lâm Vi Vi lập tức kích động chạy qua bên kia.

Bạch Tiểu Thăng, Lôi Nghênh ở phía sau nhìn.

- Tôi thấy, nếu năm đó Vi Vi không vào làm việc cho anh, nói không chừng bây giờ đã là chuyên gia tình báo rồi cũng nên...

Lôi Nghênh lẩm bẩm.

Bạch Tiểu Thăng ngây người nhìn anh ta, vừa bực mình lại vừa buồn cười.

- Đi thôi, chúng ta qua bên kia ngồi. Nếu chậm sẽ bị người ta cướp mất bàn đấy.

Bạn cần đăng nhập để bình luận