Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 1155: Từ biệt như vậy sao

Nói đến, Cung Song Vũ người này thân là Tổng giám đốc của công ty thanh cảng Vân Hợp, lúc Lâm Kha đến đây, khi tiếp xúc với hắn, liền có một cái ấn tượng. Đó chính là một người nhu nhược cùng vô năng.

Kết quả không nghĩ tới, Cung Song Vũ kia mới chân chính là nhân vật lừa đảo bịp bợm, ngay cả Lâm Kha cũng bị hắn lừa.

Ngay lúc này, Cung Song Vũ đang khiêu khích Lâm Kha.

Lâm Kha có thể giữ được sự bình tĩnh của mình đối với người nước ngoài như Bì Đại Lỗi (Pi Dalei) kia, nhưng mà đối mặt với tình huống bị người một nhà bán rẻ, ngay cả người bình thường cũng không thể kiềm chế được.

Chỉ cần Lâm Kha không khống chế được tâm tình vừa nổi đóa lên, thì những ống kính đã được lắp đặt ở xung quanh cùng rất nhiều phóng viên sẽ ghi lại toàn bộ, khiến cho nàng vạn kiếp bất phục.

Cung Song Vũ đang nỗ lực mở rộng thành quả của mình.

Thường ngày hắn trưng ra bộ mặt nhu nhược sợ hãi, nhưng giờ phút này lại lộ ra nụ cười, một bộ dáng đắc ý.

Lâm Kha xem hắn tựa như là một đống cứt chó không thèm để ý đến một chút nào, đối với những lời mà hắn nói đều làm bộ mắt điếc tai ngơ, nhìn cũng không thèm nhìn, nàng đứng lên đi ra phía ngoài.

Lúc này đi rồi sao?

Trong lòng của Cung Song Vũ có chút tiếc nuối.

Nào có thể đoán được, Lâm Kha muốn bước ra khỏi cửa, chợt quay đầu lại nhìn về phía Bì Đại Lỗi (Pi Dalei), đôi mắt đẹp của nàng bỗng nhiên trừng lớn lên như hai viên bi tròn xoe, trong ánh mắt hiện lên sư kinh ngạc không thể tưởng tượng nổi, lại còn có chút kinh hãi, như là thấy được chuyện gì đó đáng sợ.

Phóng viên đang ở bốn phía, cũng nhịn không được nhìn theo, bỗng nhiên nhìn thấy khuôn mặt của Lâm Kha lúc nào cũng nghiêm túc không có biểu tình gì, nhưng bây giờ lại biểu hiện sự kinh hãi như thế.

Mọi người vội vàng quay đầu nhìn lại.

Ngay cả Bì Đại Lỗi (Pi Dalei) bỗng dưng bị nhiều người nhìn chằm chằm như vậy, cũng ngây ngẩn cả người, vội vàng cúi đầu nhìn xem bản thân mình đồng thời đưa mắt kiểm tra xung quanh một lượt, có phải xuất hiện chỗ nào không ổn hay không.

Thời gian ngắn ngủi chỉ có mấy giây, một tiếng kêu thảm vô cùng thê lương truyền đến.

- A aaaaaa.

To rõ mà vô cùng thống khổ, đồng thời còn kèm theo một âm thanh va chạm trầm muộn vang lên, tựa hồ như có thứ gì bị đá một phát thật mạnh. . .

Đám người đang nhìn về phía Bì Đại Lỗi (Pi Dalei) vội vàng quay đầu trở về.

Mặt mũi của Cung Song Vũ tràn đầy dữ tợn, khuôn mặt vặn vẹo vô cùng thống khổ, hai tay bưng lấy háng. Hai chân chậm rãi quỳ xuống dưới đất run rẩy.

Mọi người nghi hoặc nhìn nhau, nhưng sau giây phút mờ mịt tựa như bừng tỉnh, tranh thủ thời gian giơ máy chụp hình lên tác nghiệp liên tục.

Về phần Lâm Kha, nàng nghênh ngang rời đi, bóng lưng nhỏ bé đoan trang và thong dong vẫn như cũ bước đi tiêu sái.

Tựa như chuyện phát sinh bên này, không có quan hệ gì với nàng. . .

- Cậu có được chụp hình khúc đầu không?

- Không kịp, còn cậu thì sao?

- Aizzz, rất tiếc, tôi cũng không có.

Một đám phóng viên không nhịn được tiếc nuối lắc đầu, mở cửa lần lượt rời đi.

Chỉ có người bị "Bạo trứng" Cung Song Vũ vẫn còn quỳ ở nơi đó, được một lát liền nằm lăn ra trên sàn, cong cả người lại tựa như con tôm.

Ánh mắt của Bì Đại Lỗi (Pi Dalei) vô cùng phức tạp nhìn hắn, đồng thời liếc ra ngoài cửa nhìn bóng dáng của tiểu nha đầu đã đi xa kia, nhịn không được dùng bàn tay béo mập chà chà mồ hôi đang rịn ra sau ót.

Ngoại trừ sự đồng cảm giữa nam nhân với nam nhân, hắn còn cảm thấy mình rất may mắn.

Cũng còn tốt, mình không tính là người khiến cho nàng hận nhất trong phòng này. Tiểu nha đầu kia, cũng đủ tàn nhẫn. . .

- Bì tổng, tập bản thảo này có gửi đi không?

Một tên phóng viên chạy đến trước mặt của Bì Đại Lỗi (Pi Dalei), khom người hỏi thăm.

Tin tức trong tập bản thảo này, đã sớm tổ chức tốt, chỉ có phần hình ảnh, video là hơi kém một chút, còn có một số nguồn cung cấp tư liệu chưa rõ ràng.

- Gửi đi.

Bì Đại Lỗi (Pi Dalei) ra lệnh.

Sau đó, hắn gọi điện thoại cho Ngô Đại Tôn bên kia, thông báo qua một lượt.

Tất cả mọi chuyện tiến triển thuận lợi. Ngô Đại Tôn cũng vô cùng hài lòng, không tiếc lời động viên vài câu.

Sau khi cúp máy điện thoại, Ngô Đại Tôn liền gọi điện thoại cho Trình Lưu.

Tất cả mọi chuyện đều nằm trong lòng bàn tay, nên Ngô Đại Tôn có loại cảm giác vui sướng cực độ.

Trầm Bồi Sinh một phương bày ra mưu, nhà họ Ngô chỉ việc xuất lực, sau đó có thể thu hoạch đầy bát đầy bồn.

Thật sự là một vụ kinh doanh có lời.

Nhưng Ngô Đại Tôn lại không biết, đứa con trai Ngô Dương Uy của mình đang dẫn một đám người đến phụ cận dịch trạm Đại Ngư.

Mười vạn đồng, tìm tới đây được bốn mươi người, đều là hạng người giang hồ bặm trợn vô cùng dũng mãnh.

Ngô Dương Uy là người không thiếu tiền, nhưng trong lòng hắn cũng cảm thấy đây là một vụ trao đổi có lời, hơn nữa có lẽ là đã chiếm tiện nghi hơi nhiều. . .

Nhiều người tới cùng một lúc lại vô cùng phức tạp, bọn hắn chia ra từng nhóm tiếp cận về phía bên này, án theo tin tức mà người theo dõi đã gửi về, từng bước từng bước tiếp cận đến gần vị trí của mấy người Bạch Tiểu Thăng.

Dịch trạm Đại Ngư.

Bên kia bờ hồ, là một khu Công Viên lớn với rất nhiều cây xanh, phong cảnh ưu nhã hợp lòng người.

Ngay lúc này, Bạch Tiểu Thăng đang dạo chơi công viên cùng với Ngụy Tuyết Liên, còn ba người Lâm Vi Vi, Lôi Nghênh và Lưu Văn Đao bọn họ thì đi theo xa xa phía sau.

- Tiểu thư, còn hai tiếng mười lăm phút nữa thì tới giờ máy bay cất cánh, chúng ta phải sớm qua đó làm thủ tục.

Khuôn mặt của Lưu Văn Đao không chút biểu tình, bỗng nhiên mở miệng nhắc nhở.

- Biết rồi.

Ngụy Tuyết Liên cũng không quay đầu lại, chỉ trả lời một câu, liền tiếp tục nói cười ngắm cảnh cùng với Bạch Tiểu Thăng.

Ba người Lâm Vi Vi cùng Lôi Nghênh và Lưu Văn Đao cách đó khoảng mười bước chân.

Được chứng kiến dung nhan tuyệt mỹ của Ngụy Tuyết Liên, khí chất thanh thuần thoát tục, lại còn bình dị gần gũi.

Lâm Vi Vi một chút cũng không cảm thấy ghen ghét, mà ngược lại, nàng cảm thấy rằng chỉ có dạng người con gái như thế này, mới xứng với anh Tiểu Thăng của nàng.

Hiện tại, nhìn thấy Lưu Văn Đao lại cất tiếng nói quấy rầy hai người hàn huyên tâm sự.

- Tôi nói, anh là cái đồng hồ báo thức sao?

Lâm Vi Vi lập tức nhíu hai hàng lông mày thanh tú lại đè thấp âm thanh tức giận nói.

- Hả?

Lưu Văn Đao.

- Có cần phải mười phút đồng hồ lại nhắc nhở một lần như thế không?

- Nếu như cô không thích, vậy tôi đổi thành năm phút đồng hồ nhé.

Lưu Văn Đao uể oải nở nụ cười.

Lâm Vi Vi thật sự mặc kệ hắn, chỉ trừng mắt một cái rồi thôi.

Bên kia.

Hai người Bạch Tiểu Thăng và Ngụy Tuyết Liên đi song song với nhau cất bước rời xa mọi người, cứ yên lặng mà bước tới.

Một ngày này chuẩn bị cách xa nhau, nói chuyện mấy tiếng đồng hồ, tựa như nói không đủ, cũng nhìn không đủ, hắn hy vọng cứ đi như vầy mãi.

Nhưng sự thực và hy vọng trái ngược với nhau, Ngụy Tuyết Liên phải rời đi.

Vì có thể gặp nhau lần này, nhất định Ngụy Tuyết Liên đã hao tốn không ít tâm tư vào đó.

Bạch Tiểu Thăng biết tất cả.

- Thời gian còn bốn năm tháng nữa, đến lúc đó anh sẽ đi tìm em.

Đi đến bên trong một cái cái đình nhỏ, Bạch Tiểu Thăng kéo tay của Ngụy Tuyết Liên lại, nhìn nàng bằng đôi mắt âu yếm không nỡ rời xa chân thành nói.

- Vậy em cần phải từ chối tất cả sự vụ bên ngoài, một mực ở trong nhà. Em chờ anh.

Khuôn mặt của Ngụy Tuyết Liên khẽ đỏ lên có chút ngượng ngùng, nhưng lời nói vô cùng kiên định nhìn vào đôi mắt của Bạch Tiểu Thăng,

- Được.

Đối với lời này, Bạch Tiểu Thăng chỉ nở một nụ cười vô cùng ôn nhu, chỉ ngây ngô nói một chữ.

Không có mạnh mẽ quyết liệt, không có đau khổ triền miên.

Có, nhưng lại vô cùng đơn giản, chỉ là lời tâm tình của nhau cũng không tính là ước định, nhưng lại giống như khẳng định.

Mười ngón tay đan xen với nhau, ánh mắt nhìn nhau trìu mến.

Lâm Vi Vi đứng ở xa xa nhìn thấy, trong lòng rất là xúc động, rất vui vẻ nhưng đồng thời cũng có lại chút chua xót.

Lôi Nghênh thì mỉm cười.

Ở bên cạnh, Lưu Văn Đao hừ một tiếng, đôi lông mày khẽ nhíu lại, lộ ra vẻ không hài lòng.

Ở một phương hướng khác, bên ngoài cách nơi này mấy chục mét.

Ngô Dương Uy đang cầm một cái ống nhòm nhìn qua, thấy được cảnh này, tuy rằng không nghe thấy đối phương nói chuyện gì, nhưng lại hận đến ngứa răng, cũng có chút ghen ghét.

- Thiếu gia, hiện tại chúng ta có quá nhiều người, hơn mấy chục người, tràng diện này quá lớn, hành động có chút bất tiện.

Vương Nam Bắc ở bên cạnh nói.

- Người ở chỗ này theo dõi có nói, thời điểm hắn tới gần, trong lúc vô tình nghe được thông tin, cái cô gái xinh đẹp tuyệt trần kia một chút nữa sẽ lên máy bay rời đi.

Vương Nam Bắc càng không ngừng thúc giục.

- Không bằng chúng ta chia ra hai đường, một đường tìm cái tên Bạch Tiểu Thăng kia báo thù, một đường chặn bắt cô gái kia.

- Chúng ta phái hai mươi lăm người đi thu thập cái tên Bạch Tiểu Thăng kia, còn lại mười lăm người thì đi theo ngài chặn bắt cô gái xinh đẹp kia, bên người nàng chỉ có một tên bảo tiêu mặt hoa da phấn. Tuy rằng rất lợi hại, nhưng nhìn cái bộ dáng gầy gò ốm o kia, khẳng định là đánh không lại mười người, bọn hắn đều là mấy tay đấm có hạng trong thế giới ngầm đường phố a.

Ngô Dương Uy quẳng ống nhòm xuống, im lặng suy nghĩ, khuôn mặt âm trầm liền gật gật đầu đồng ý.

- Được, vậy làm theo cách xử lý mà ngươi nói đi.

Bọn hắn bên này vừa có tính toán xong, ở bên kia, điện thoại di động của Bạch Tiểu Thăng liền vang lên.

Bạch Tiểu Thăng nhẹ nhàng buông nắm tay của Ngụy Tuyết Liên ra, áy náy cười một tiếng, sau đó nhấn nút kết nối điện thoại di động.

Trên màn hình điện thoại hiện lên người gọi chính là Lâm Kha.

Chỉ ngắn ngủi mười mấy câu nói, Lâm Kha liền miêu tả tình cảnh của mình gặp phải.

Nụ cười của Bạch Tiểu Thăng liền ngưng ở trên mặt, thần sắc xuất hiện một tia ngưng trọng.

Ngụy Tuyết Liên nhìn thấy biểu hiện của hắn, cũng cảm thấy vô cùng ngạc nhiên.

Trong điện thoại.

- Bạch Tiểu Thăng, hiện tại em khó đảm bảo bản thân mình, anh cần phải cẩn thận, chuyện này là nhằm vào anh.

Nói xong Lâm Kha hơi yên lặng một chút, sau đó nói bằng giọng có chút bất lực cùng áy náy,

- Thật xin lỗi, đã tìm phiền toái đến cho anh rồi.

Ở đầu dây điện thoại bên này, Bạch Tiểu Thăng chỉ cười.

- Nha đầu ngốc này, nói cái gì đó, là bởi vì anh, mới khiến cho em bị liên luỵ mà.

- Chờ anh chút, hiện tại anh sẽ đi qua xử lý chuyện này, em cứ nghỉ ngơi một chút đi, tất cả mọi chuyện còn có anh đây.

m thanh của Bạch Tiểu Thăng vô cùng bình thản, lại trấn định, thưa thớt chỉ hai câu nói, lại làm cho Lâm Kha ở đầu dây điện thoại bên kia cảm động muốn khóc.

Nàng cũng là nữ nhân, hiện tại thể xác và tinh thần đều mệt mỏi vô cùng, cũng muốn tìm chỗ dựa vào.

- Bạch Tiểu Thăng, em chờ anh.

Trong điện thoại, âm thanh của Lâm Kha có chút nghẹn ngào. Sau đó cúp máy điện thoại.

- Muốn đi làm anh hùng cứu mỹ nhân sao?

Ngụy Tuyết Liên nhìn Bạch Tiểu Thăng nở nụ cười.

- Một vị bằng hữu tốt của anh gặp chút phiền phức, anh phải đi xử lý một chút. Về sau nếu như có cơ hội, anh đem cô ấy giới thiệu cho em biết a, là một tiểu nha đầu rất đáng yêu.

Bạch Tiểu Thăng thản nhiên cười một tiếng.

- Được.

Ngụy Tuyết Liên cười khanh khách lộ ra hàm răng đều và trắng như tuyết.

Căn bản là nàng không có hoài nghi Bạch Tiểu Thăng cùng với một nữ nhân khác có gút mắc tình cảm gì, nàng tin Bạch Tiểu Thăng.

- Bây giờ em phải đi ngay rồi, thật đáng tiếc, anh không thể tiễn em lên máy bay được. Chỉ có điều, rất nhanh thôi chúng ta sẽ gặp lại nhau. Chờ anh nhé.

Bạch Tiểu Thăng lớn mật kéo Ngụy Tuyết Liên qua, hôn lên trán nàng một cái.

Khuôn mặt của Ngụy Tuyết Liên ửng đỏ như ráng trời chiều, nghiêm túc gật đầu.

Ở bên kia, Lưu Văn Đao nhìn thấy cảnh này, sau khi khí tức hơi trì trệ một chút, quả thật muốn động thủ đánh Bạch Tiểu Thăng.

Nhưng mà, ngay sau đó hắn nhìn thấy Ngụy Tuyết Liên rời khỏi cái đình nhỏ kia, đi hướng bên này, sau khi đến gần còn nở nụ cười cùng với hai người Lâm Vi Vi và Lôi Nghênh, chào hỏi một chút rồi rời đi.

Mà Bạch Tiểu Thăng ở bên kia vẫy vẫy tay với hai người Lâm Vi Vi và Lôi Nghênh.

Hai bên lại muốn từ biệt như thế sao.

Không tiễn lên máy bay à?

Trong lòng của hai người Lâm Vi Vi và Lôi Nghênh cảm thấy hiếu kỳ không thôi, nhưng vẫn cùng Ngụy Tuyết Liên nói lời từ biệt, sau đó đi qua tìm Bạch Tiểu Thăng.

Bạch Tiểu Thăng giơ tay lên vẫy chào tạm biệt với Ngụy Tuyết Liên một lần nữa, sau đó quay đầu lại nói tóm tắt đại khái tình huống hiện tại của Lâm Kha cho hai người Lâm Vi Vi và Lôi Nghênh biết.

Nghe được câu chuyện, sắc mặt của hai người biến đổi.

Ở nơi xa, Ngô Dương Uy cầm ống nhòm quan sát tất cả, mặt mũi tràn đầy hưng phấn.

- Ngô thiếu, bọn hắn tách ra rồi.

Vương Nam Bắc hưng phấn kêu to.

- Cơ hội tới rồi, nhanh chóng chia nhau động thủ, Lão Vương ngươi dẫn người đi tìm cái tên Bạch Tiểu Thăng kia báo thù cho ta.

Trên mặt của Ngô Dương Uy lộ ra nụ cười hưng phấn tràn đầy dục vọng.

- Những người khác theo ta chặn bắt cô gái xinh đẹp kia.

Bạn cần đăng nhập để bình luận