Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 942: Anh có nghĩ tới, mình đang tìm chết hay không?



Phòng 501, mười lăm vị đại biểu của các công ty con thuộc tập đoàn, cộng thêm Bạch Tiểu Thăng, Lâm Kha và Hàn Đống đang ngồi vây quanh một bàn.

Lâm Vi Vi và Lôi Nghênh cũng ngồi vào vị trí tiếp khách, vừa vặn đủ hai mươi người.

Trên mặt nhân số thì ít hơn so với sát vách nhưng bầu không khí lại tốt hơn nhiều.

Tiệc tùng trò chuyện giao thoa, nâng ly cạn chén. Dưới tác dụng của cồn, lại thêm Bạch Tiểu Thăng rất hiền hoà nên đám người cũng nói giỡn không ngừng, không còn câu nệ như lúc đầu.

- Những chuyện vừa rồi tôi nói cùng mọi người là phương hướng phát triển tương lai của Vân Hải. Có thể nói, tất cả công ty của mọi người ở bên trong đều có cơ hội, đồng thời rất có triển vọng!

- Những người quản lý như các vị chắc chắn đều có ánh mắt trác tuyệt. Tôi tin tưởng những năm gần đây các vị cũng phát hiện ra rất nhiều xu thế, cũng chuẩn bị nếm thử, chỉ có điều tổng bộ cảm thấy thời cơ bên trên chưa giáng lâm nên sẽ không đồng ý.

- Nhưng mà bây giờ thì khác, Vân Hải đang phát triển, kỳ ngộ cũng đang biến hóa, cơ hội thuộc về mọi người đến rồi!

- Các vị có thể tự do giao lưu, dẫn dắt lẫn nhau, cũng có thể thương lượng trước việc hợp tác như thế nào để cùng có lợi!

- Ở bữa tiệc này cũng không cần câu nệ, muốn cùng ai trò chuyện thì cứ trò chuyện cùng người đó, nếu cách xa nhau quá thì có thể đổi vị trí cùng người khác. Nhưng mà phải chú ý mang bộ đồ ăn của chính mình theo. Đừng dùng linh tinh đồ của người ta.

Bạch Tiểu Thăng nói một hồi làm cho đám người không nhịn được cười vang, cũng cảm thấy vô cùng dễ chịu.

Bọn hắn đều ném ra ánh mắt thật lòng kính nể đối với vị Bạch Tiểu Thăng sự vụ quan này, sau đó cũng thật sự làm theo lời Bạch Tiểu Thăng nói, rời chỗ ngồi đi nói chuyện.

Hàn Đống ngồi bên người Bạch Tiểu Thăng cũng không nhịn được phải chịu phục.

- Nếu là lúc trước, mình còn tưởng rằng vị Bạch Tiểu Thăng sự vụ quan này chỉ ỷ vào bối cảnh khủng bố mới có thể ngồi lên vị trí này. Nhưng mà bây giờ xem ra, năng lực của hắn hoàn toàn xứng đôi với nó!

Hàn Đống cảm thán trong lòng.

Để cho người ta e ngại thì rất dễ dàng, để cho người ta thật lòng kính nể.

Khó!

Huống chi, những người đang ngồi ở đây đều là tinh anh trong nghề nghiệp, ai cũng là "Kẻ già đời".

Bạch Tiểu Thăng lại làm được điều đó, trước sau tổng cộng cũng không mất bao nhiêu thời gian!

Khủng bố như thế!

- Lực khống chế này, lực ngưng tụ này! Tương lai của vị Bạch sự vụ quan, bất khả hạn lượng! Có lẽ, sự vụ quan cũng chỉ là điểm cất bước của hắn !

Thời điểm Hàn Đống nhìn Bạch Tiểu Thăng, trong lòng toát ra ý nghĩ đó.

Ở một bên khác của Bạch Tiểu Thăng, bên trong mắt Lâm Kha càng có thêm một chữ "Phục" thật to.

Thân là sự vụ quan, nàng cũng cảm thấy không bằng Bạch Tiểu Thăng.

- Tên gia hỏa này. . . Những thủ đoạn như thế! Thật sự là có phong phạm của đại sự vụ quan!

Lâm Kha thầm khen.

Ý tưởng này vừa toát ra làm nàng đều giật mình.

- Đáng chết, qua hai năm nữa thì hắn chẳng phải là cấp trên của mình sao!

Lâm Kha thấp thỏm.

Ở bên khác, Lâm Vi Vi và Lôi Nghênh cũng mỉm cười nhìn vào Bạch Tiểu Thăng.

Nhìn thấy một màn này, bọn họ cũng vì đó mà tự hào.

Bạch Tiểu Thăng là bạn, cũng là cấp trên của bọn họ. Hắn ưu tú đến mức làm cho người ta không nhịn được phải bái phục.

- Hàn lão tiên sinh.

Bạch Tiểu Thăng thấy Hàn Đống đang nhìn chính mình liền quay sang cười nói,

- Ngài cùng Hàn gia không thuộc sản nghiệp của tập đoàn chúng tôi, nhưng mà sản nghiệp của tập đoàn cùng ngài cũng coi như cùng chung một nhịp thở. Mà ngài lại là tiền bối, những kinh nghiệm ngài có được không phải người khác có thể so sánh. Cho nên trong tương lai còn cần ngài hỗ trợ nhiều hơn, hướng dẫn những công ty này phát triển, hướng dẫn Hội Liên Hợp các công ty Vân Hải phát triển mạnh hơn nữa!

Được Bạch Tiểu Thăng ở trước mặt mọi người mở miệng gọi một tiếng ngài, Hàn Đống cũng cảm giác mình rất có mặt mũi.

Hàn Đống cũng cười một tiếng,

- Điểm ấy, Bạch sự vụ quan có thể yên tâm. Cái cây đại thụ như tập đoàn các ngài, Hàn gia chúng tôi leo lên được mới có thể dài lâu! Bọn họ càng làm lớn mạnh thì Hàn gia tôi mới có thể đi theo dính càng nhiều ánh sáng. Lão già như tôi tất nhiên sẽ cố hết sức!

Nghe hắn nói như vậy, Bạch Tiểu Thăng cũng nở một nụ cười từ đáy lòng.

Một vị minh hữu như Hàn Đống, nếu đặt ở tầng cao cấp hơn thì xác thực rất nhỏ, căn bản không đáng để coi trọng.

Nhưng mà ở Vân Hải này, mặc kệ là Hàn Đống hay vẫn là Hàn gia, hiệu dụng của minh hữu như vậy tuyệt đối là tư nguyên khó có được.

Hơn nữa gần như sẽ không bị phản bội!

Bạch Tiểu Thăng thuận tay mà làm, khiến cho mối quan hệ này càng thêm kiên cố.

Bầu không khí trong phòng ấm áp như mùa xuân.

Nhưng sau đó, theo một tiếng vang lớn, cửa phòng bị đẩy ra một cách thô bạo.

Mọi người đang trò chuyện nhiệt tình thì giật nảy cả mình, đồng loạt nhìn về phía cửa.

Cửa phòng bị đẩy ra hai bên trái phải, sau đó tràn vào mấy chục người.

Cầm đầu chính là Dư Trung Thiên và Tống Dao.

Hàn Đống và Hàn Thừa Nhân nhận ra đầu tiên nên lập tức giật mình, cũng có chút kinh dị.

Bọn hắn làm sao lại tới đây!

Người mà Hàn gia, thậm chí mọi người ở đây đều không muốn thấy nhất!

Cha con Hàn Đống nhìn nhau, sau đó yên tĩnh lại.

Bây giờ không giống ngày xưa.

Bạch Tiểu Thăng đang ở đây!

Bạch sự vụ quan đại biểu cho khu Đại Trung Hoa của tập đoàn Chấn Bắc!

So sánh về thực lực thì một cái tập đoàn Thất Phong tính là gì!

Những người đang ngồi ở đây sau khi kinh dị một chút thì cũng nghĩ như thế.

Bạch Tiểu Thăng đang ở đây!

Còn chưa tới lượt một cái tiểu tập đoàn ở tỉnh ngoài làm bừa!

Bạch Tiểu Thăng nhìn Dư Trung Thiên, lại nhìn những người kia, trong ánh mắt ẩn chứa sự hiếu kỳ.

Lâm Kha lại gần thì thầm với hắn một chút.

- Người này là thiếu đổng gì đó của tập đoàn Thất Phong, Dư Trung Thiên sao.

Bạch Tiểu Thăng nhủ thầm.

Dư Trung Thiên sau khi vào trong thì vênh váo hung hăng, ánh mắt quét qua liền rơi vào trên người Bạch Tiểu Thăng, không nhịn được hơi nhíu mày lại, đánh giá trên dưới vài lần.

Ở trong mắt Dư Trung Thiên, người đồng lứa này đúng là "Bình thản không có gì lạ".

Có tài đức gì mà dám đoạt uy phong của mình!

Hắn có lai lịch gì?

Nhưng mà, mặc kệ có lai lịch gì!

Dư Trung Thiên tự giác thấy mình không cần kiêng kị đối với Bạch Tiểu Thăng!

- Các người ở nơi này thật sự rất náo nhiệt đó.

Dư Trung Thiên hừ nhẹ một tiếng, liếc mắt nhìn Hàn Đống, sau đó cười lạnh nói,

- Hội trưởng Hàn Đống của Hội Liên Hợp các công ty Vân Hải, ông già đến hồ đồ rồi sao, biết rõ tôi đang ở sát vách mà còn dám phái một cái phế phẩm tới nói chuyện? Ông có biết hậu quả không!

Dư Trung Thiên vừa lên thì đã chỉ đầu mâu vào Hàn Đống !

Bởi vì Hàn Đống tuy không phải ở chủ vị, nhưng lại có tuổi tác lớn nhất, tư lịch già nhất trong đây!

Sắc mặt Hàn Đống lập tức lạnh xuống.

- Còn có các người, Hội Liên Hợp các công ty Vân Hải. . . Các nhà 'Công ty mạnh' đúng không! Các công ty con của đại tập đoàn tiếng tăm lừng lẫy, ở nơi chật hẹp nhỏ bé một mẫu ba phần của Vân Hải này, các người thật sự không coi ai ra gì sao!

- Cho rằng đại tập đoàn nhà mình rất đáng gờm, cấp Thế Giới thì không người dám động sao?

Dư Trung Thiên trào phúng cười một tiếng.

- Dám khinh thường tập đoàn Thất Phong, tôi thấy các người đã ở Vân Hải đủ lâu rồi!

- Tôi sẽ chờ xem lúc các người kinh doanh không tốt, sứt đầu mẻ trán, lợi nhuận hạ xuống thấp nhất thì tập đoàn gì đó của các người sẽ giúp trọng chấn công ty hay là sẽ coi các người thành rác rưởi, sau đó gạt bỏ!

Lời nói của Dư Trung Thiên đầy cay nghiệt, thật sự là không có việc cho Tống Dao.

Sau Hàn Đống, hắn lần lượt đả kích các nhà công ty đang ngồi mấy lần.

Trong phòng này, những người đang ngồi đều không nhịn được phải nhăn lông mày lại, bên trong đôi mắt chất chứa sự tức giận.

Mặc cho là ai, một khi công ty mình quản hạt bị gọi là rác rưởi thì tuyệt đối sẽ không thờ ơ!

Hơn nữa, không riêng gì bị nhục nhã mà còn bị uy hiếp!

Những người kia nhao nhao đứng dậy, nhìn chằm chằm vào Dư Trung Thiên.

Ánh mắt của Dư Trung Thiên thì đầy khinh miệt, lạnh lùng đảo qua khuôn mặt của những người kia một chút.

Giống như người ở chỗ này cùng công ty của họ đều là rác rưởi !

Đi theo bên người Dư Trung Thiên và Tống Dao, còn có thành viên của hai nhà tổ chức liên hợp công ty khác, trong ánh mắt đều có chút hả hê, không thiếu sự trào phúng.

Bọn họ xem ra, dám cùng tập đoàn Thất Phong khiêu chiến thì hạ tràng tất nhiên sẽ vô cùng thê thảm!

Bạch Tiểu Thăng ngồi ở chỗ đó giống như Định Hải Thần Châm, sắc mặt không nóng không lạnh.

- Còn có anh!

Dư Trung Thiên nhìn về phía Bạch Tiểu Thăng, đầu mâu của hắn cuối cùng cũng chỉ về Bạch Tiểu Thăng.

Kỳ thực từ lúc hắn vừa tiến đến, câu đầu tiên đã muốn khiêu chiến Bạch Tiểu Thăng.

Nhưng mà vừa rồi, hắn tạm thời thay đổi chủ ý.

Toàn bộ mắng mấy lần, sau đó lại mắng chủ vị thì chẳng phải càng tốt hơn sao!

Dư Trung Thiên vừa muốn châm biếm Bạch Tiểu Thăng.

Lúc này, Bạch Tiểu Thăng đã bắt chéo hai chân, hai tay khoanh lại ở trên gối, giống như đang xem một con trâu nhỏ biểu diễn.

- Tiểu Dư Tổng sao? Thật sự là uy phong thật lớn!

Vẻ mặt của Bạch Tiểu Thăng bình tĩnh mà nghiêm nghị, thậm chí còn mỉm cười với Dư Trung Thiên,

- Trước khi đi tới, anh có nghĩ tới việc — Mình đang tìm chết hay không?

Bạn cần đăng nhập để bình luận