Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 1307: Nhân vật đứng đầu (2)

Đến gần hơn một chút, Bạch Tiểu Thăng nhìn thấy rõ hơn bộ dáng của hai vị phó chủ tịch Hội Đồng Quản Trị kia. Cả người mang một bộ trang phục rất bình thường, cả hai đều đội mũ lưỡi trai, hoàn toàn không phải là mặc trang phục chính thức, thời thời khắc khắc đều bảo trì thái độ uy nghiêm như trong tưởng tượng của mình.

Bạch Tiểu Thăng nhịn không được mà cúi đầu nhìn lại bản thân mình.

Âu phục phẳng phiu, nhìn rất không thích hợp.

Bất quá, hai người một nam một nữ đã mời hắn tới kia, cũng ăn mặc trang phục chính thức, thậm chí những người đang đứng ở bên kia cũng là âu phục phẳng phiu.

Bạch Tiểu Thăng liền minh bạch. Không phải là người ta nói không cho, mà là thân phận không giống nhau, bọn họ đi gặp phó tổng, thì cần nên như thế.

Đến cấp độ như hai người kia, bọn họ tuyệt đối ăn mặc tự do, có thể tùy tâm tùy ý.

Đợi Bạch Tiểu Thăng đến gần, hai vị kia phó chủ tịch Hội Đồng Quản Trị cũng đã phát hiện hắn, liền đứng thẳng người lên nhìn qua.

Đó là hai vị lão nhân, niên kỹ tầm bảy tám chục tuổi, tinh thần sáng láng cực tốt.

Một người hơi béo, một người hơi gầy.

Lão nhân mập mạp kia, mặt mũi hiền lành, nở nụ cười nhẹ nhàng, nhìn thấy liền làm cho người khác có cảm nhận dễ dàng tiếp cận.

Còn vị lão nhân hơi gầy kia, mắt sắc như Ưng, trong ánh mắt lại vô cùng yên tĩnh, tâm tình nội liễm, nhìn tổng thể là nhân vật không thích hợp để sống chung.

Bạch Tiểu Thăng đã gặp qua rất nhiều nhân vật lớn.

Những nhân vật lớn kia có lời nói cử chỉ, hay một hành động nhỏ giơ tay nhấc chân đều có thể hiển lộ rõ ràng ra khí thế to lớn của bản thân, khiến cho người khác sợ hãi, để cho người ta không tự chủ mà cúi đầu.

Nhưng mà hai vị lão nhân gia này, nhìn thấy thì tựa như là một lão nhân bình thường, "Bình thản không có gì lạ".

Chỉ có điều, bọn họ ăn mặc trang phục bình thường, đội mũ lưỡi trai, cũng khiến cho người khác có cảm giác mấy phần thời thượng mà thôi.

Nếu là ở trên đường, ở bên trong tàu điện ngầm hay phương tiện giao thông công cộng khác gặp được, thì người bình thường tuyệt đối sẽ không coi bọn họ có chỗ gì siêu phàm.

Chỉ có điều, Bạch Tiểu Thăng lại phát hiện ra lúc mà hai vị lão nhân nhìn qua, hai con ngươi lại thâm thúy vô cùng, sâu không thấy đáy.

Cái này cũng chính là do Bạch Tiểu Thăng tinh tế nghiên cứu biểu lộ khuôn mặt ánh mắt của người khác mới có thể phát giác được.

Thay đổi thành một người khác bên ngoài, cũng chỉ sẽ cảm thấy con mắt của hai lão nhân gia hơi đặc biệt mà thôi.

Trên đường tới đây, Bạch Tiểu Thăng cũng đã hỏi qua tục danh của hai vị lão gia tử, dù sao đến khi gặp mặt cũng biết đường mà xưng hô.

Hai vị thư ký một nam một nữ kia, cũng đã nói cho Bạch Tiểu Thăng biết.

Lão nhân hơi mập mạp này tên gọi là Lộ Thành An.

Lão nhân hơi gầy kia thì tên gọi là Lý Vận Nguyên.

- Chào Lộ lão.

- Chào Lý lão.

Bạch Tiểu Thăng mang theo một nụ cười tôn kính, chào hỏi với hai nhân vật lớn này, thái độ không kiêu ngạo lại không tự ti.

Bạch Tiểu Thăng hắn về sau chính là chủ nhân của tập đoàn Chấn Bắc, tự nhiên không thể lộ ra thái độ quá mức nịnh nọt được.

Đương nhiên, hiện tại là án theo thân phân địa vị, nên dùng vẻ mặt vui cười thì vẫn phải dùng tới.

Lui một vạn bước mà nói, thì hai vị lão nhân gia này quả thật là lao công khổ tứ, cùng với bác hai của mình chiến đánh thiên hạ, tuyệt đối xứng đáng để mình phải tôn kính.

Hiện tại, nhìn hai vị lão nhân không có mặc trang phục chính thức, nên Bạch Tiểu Thăng cũng không có xưng hô chức vụ, mà là lấy hai từ "Lộ lão" và "Lý lão" để thay thế.

Một khi xưng hô như thế, ngược lại có mấy phần cảm giác thân cận.

- Cậu chính là Bạch Tiểu Thăng à.

Lộ Thành An cầm lấy cán golf, cười hỏi, âm thanh hiền lành vô cùng.

Lý Vận Nguyên ở bên cạnh, khuôn mặt không chút biểu tình, lướt mắt dò trên xét trên dưới của Bạch Tiểu Thăng một phen.

- Vâng, tôi chính là Bạch Tiểu Thăng.

Bạch Tiểu Thăng gật đầu tỏ vẻ, thong dong cười nói.

- Được a, rất tốt.

Lộ Thành An nhìn kỹ Bạch Tiểu Thăng, sau đó cười gật đầu, vui vẻ ca ngợi

- Thật là tuổi trẻ tài cao a. Chúng ta kỹ càng chọn đọc qua tài liệu hồ sơ của cậu khi ở khu Đại Trung Hoa, ghê gớm a, ba năm trước đây cậu chẳng qua chỉ là một nhân viên nho nhỏ, cứ như thế bằng vào nỗ lực của bản thân mình, một đường vượt mọi chông gai, từng bước bước lên vị trí ngày hôm nay. Cậu thật sự dựa vào thực lực mạnh mẽ, công tích to lớn. Cho nên, ba vị phó chủ tịch chúng ta, đều cảm thấy rằng nếu như cậu trở thành Tổng giám đốc chấp hành khu Đại Trung Hoa, cũng chưa chắc không thể.

- Ba vị phó chủ tịch?

Bạch Tiểu Thăng hơi có chút kinh ngạc.

Nhưng mà hiện tại, cũng chỉ có hai vị ở đây a.

- Còn có một vị phó chủ tịch đang có sự việc cần phải giải quyết, nên đã rời đi trước. Chỉ có hai người chúng ta rảnh rỗi tới gặp cậu.

Lý Vận Nguyên đứng ở một bên mở miệng nói.

Vị lão nhân này trước sau vẫn duy trì một mặt nghiêm túc, nhưng âm thanh có thể coi là ôn hòa.

Tối thiểu nhất, lão đã chủ động giải tỏa nghi vấn cho câu hỏi của Bạch Tiểu Thăng.

- Cảm tạ Lộ lão, Lý lão, còn có sự tín nhiệm của tập đoàn. Tôi sẽ chứng minh mình ở cương vị Tổng giám đốc Chấp Hành có thể chịu được áp lực công việc, tôi cũng nỗ lực gấp trăm nghìn lần, quyết không cô phụ sự giao phó của tập đoàn.

Bạch Tiểu Thăng một mặt thành khẩn nói.

Nghe lời nói này của Bạch Tiểu Thăng, Lộ Thành An mỉm cười gật đầu.

- Loại lời này a, thì những người mỗi khi thăng chức đều có nói qua, nghe mấy chục năm cũng đã không còn ý nghĩa nữa. Chúng ta muốn nhìn chính là những hành động thực tế sau này của cậu.

- Chức vụ của cậu về cơ bản đã quyết định rồi, thông báo cũng đã phát xuống, vậy cậu nhất định sẽ trở thành Tổng giám đốc chấp hành khu Đại Trung Hoa, cho dù là một ngày, cậu cũng sẽ có vị trí này. Nhưng cậu nhớ cho kỹ, không phải nói khi ngồi lên trên vị trí này, thì có thể thở phào nhẹ nhõm, ta cảm thấy các đời Tổng giám đốc chấp hành chính thức chưa bao giờ bị cầm xuống. Cậu phải nhớ rằng, mỗi một cái trường hợp đặc biệt, đều mang tính khơi dòng, đối với tập đoàn bên này mà nói, tuy rằng mặt mũi rất trọng yếu, nhưng nếu như nhờ vả không đúng người, cũng sẽ phải thay người.

Lý Vận Nguyên nhìn chằm chằm Bạch Tiểu Thăng, không khách khí nói.

Lời nói này của Lý Vận Nguyên có chút ý cảnh cáo.

Bạch Tiểu Thăng biết rõ lời nói của vị lão nhân này là xuất phát từ lợi ích của tập đoàn, vì thúc giục hắn mà gõ một gậy cảnh cáo phủ đầu, tự nhiên không cảm thấy có cái gì khó nghe cả.

Dù sao, về sau này thì tập đoàn cũng là của hắn, có một vị lão nhân như thế trước sau vẫn che chở cho tập đoàn, hắn cao hứng còn không kịp đây.

Bạch Tiểu Thăng nhìn về phía Lý Vận Nguyên nghiêm túc gật đầu.

- Lão Lý, ông làm sao còn răn dạy Bạch Tiểu Thăng vậy, hôm nay chúng ta chỉ mới gặp hắn có một lần, ông cũng đừng quá mức khắc nghiệt như thế.

Lộ Thành An cười nói.

- Ta có như thế à.

Lý Vận Nguyên hừ lạnh một tiếng, nhìn về phía Bạch Tiểu Thăng.

- Lý lão thúc giục, Lộ lão biểu dương, đều là vì muốn tốt cho Tiểu Thăng, tôi tự nhiên ghi khắc trong lòng.

Bạch Tiểu Thăng nở nụ cười.

- Trở thành Tổng giám đốc chấp hành khu Đại Trung Hoa, sẽ chỉ là điểm xuất phát của tôi, mà đây cũng không phải là điểm cuối cùng mà tôi muốn dừng lại.

Bạch Tiểu Thăng bổ sung thêm một câu.

Lời này, khiến cho hai người Lộ Thành An và Lý Vận Nguyên liếc nhìn nhau.

- Quả thật dã tâm còn không nhỏ nha.

Lý Vận Nguyên ha ha cười nói.

- Chỉ có điều, người sáng lập tập đoàn của chúng ta Bạch Chấn Bắc tiên sinh có nói qua: 'Dã tâm là động lực chính để một người nỗ lực hết mình'! Ta rất thích câu nói này, rất thích những nam nhân có dã tâm. Ta hy vọng cậu xứng đáng với vị trí của mình, thật sự đối với tập đoàn làm ra cống hiến to lớn. Đợi đến khi cậu có cống hiến to lớn, tới thời điểm có thể chạm đến vị trí phó chủ tịch, ta cũng thật sự để cho cậu ngồi lên vị trí đó.

Lý Vận Nguyên tính tình ngay thẳng, cảm thấy người thanh niên tên Bạch Tiểu Thăng này rất hợp khẩu vị của mình, tự nhiên thái độ cũng đổi mới rõ ràng.

- Người trẻ tuổi có lý tưởng tóm lại là tốt. Hôm nay, chúng ta kêu cậu tới đây, cũng không phải là giáo huấn ngoan thoại gì, quả thật cũng chỉ là muốn gặp mặt cậu một chút mà thôi. Chàng trai trẻ, rất không tệ.

Lộ Thành An cũng cười nói với Bạch Tiểu Thăng

- Ta cũng rất hài lòng. Câu chuyện, liền tới chỗ này thôi.

Lý Vận Nguyên rốt cục cười nói.

Lý Vận Nguyên trực tiếp nói kết thúc câu chuyện, Bạch Tiểu Thăng tự nhiên không dám nấn ná lại lâu, hắn nghĩ không nên quấy rầy hai vị lão nhân buông lỏng nhã hứng.

Bạch Tiểu Thăng dự định nói lời cáo từ.

Chỉ có điều, lời nói của hắn chưa có ra khỏi miệng, liền thấy Lý Vận Nguyên cầm cây golf trong tay vứt qua.

Bạch Tiểu Thăng phản ứng nhạy bén, nhanh chóng giơ tay tiếp được cán cây gậy golf.

- Tiếp theo, chúng ta cùng nhau chơi đánh golf nào.

Lý Vận Nguyên nói.

Lộ Thành An cũng cười gật đầu.

Kết quả là, đám người đang đứng chờ đợi ở phía xa kia, nhìn thấy Bạch Tiểu Thăng gia nhập vào đội ngũ hai vị phó chủ tịch Hội Đồng Quản Trị, ba người cùng nhau đánh Golf.

Những vị lãnh đạo cao tầng của tập đoàn kia ngày bình thường không phải đều cao cao tại thượng sao. Mấy người bọn họ đứng đây tựa như thanh niên mới ra đời chưa có gặp qua các mặt xã hội, liên tiếp giật mình không thôi.

Bạn cần đăng nhập để bình luận