Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 195: Ba người khách không mời mà đến

Cửa phòng Bạch Tiểu Thăng có ba người —— Tôn Thiên Lợi, Tôn Hướng Đông, Tôn Diệc Nhiên.

Ba đời nhà họ Tôn, vậy mà đều đã tới!

Nhìn thấy Bạch Tiểu Thăng, ba đời nhà họ tôn vẻ mặt khác nhau.

Tôn Thiên Lợi thần sắc kiêu căng, tay vuốt chòm râu, nhìn Bạch Tiểu Thăng như là một cái tiểu bối đi lạc lối, còn thể hiện ra chút tiếc hận.

Ánh mắt Tôn Diệc Nhiên ẩn ẩn lộ ra khinh miệt, khóe miệng hơi trào phúng.

Tôn Hướng Đông không có quá nhiều biểu hiện, chỉ bình tĩnh cười.

Bạch Tiểu Thăng nhìn xem, không còn gì để nói.

Đây đúng thật là là khách không mời mà đến. Già, trung niên, trẻ ba đời đồng thời tới cửa.

- Ba vị, tìm tôi có việc gì?

Bạch Tiểu Thăng lễ phép hỏi.

- Bạch tiên sinh, có khách đến cửa, đây là đạo đãi khách của cậu sao?

Tôn Hướng Đông cười hỏi.

- Mời!

Bạch Tiểu Thăng tránh sang một bên, dùng tay ra dấu mời đối với Tôn Thiên Lợi.

Hắn kính số tuổi của Tôn Thiên Lợi.

Tôn Thiên Lợi vẻ mặt không biểu tình gật đầu một cái, chắp tay sau lưng, bước chân thư thả đi tới, tiếp đó là Tôn Hướng Đông, Tôn Diệc Nhiên đi ở cuối cùng.

Tôn Hướng Đông đã từng tới nhà của Bạch Tiểu Thăng, Tôn Thiên Lợi và Tôn Diệc Nhiên thì là lần đầu, hai ông cháu nhìn xem bốn phía, một người lắc đầu, một người hé miệng cười khinh miệt.

Theo bọn họ nghĩ, nơi ở của Bạch Tiểu Thăng thật đúng là keo kiệt, tốt xấu cũng là người cầm được chất ngọc mấy chục triệu, ở nơi đơn sơ như thế, không hề có chút phẩm vị cuộc sống nào.

Bạch Tiểu Thăng không thèm để ý đến phản ứng của bọn họ, tiện tay đổ ba chén nước, sau đó nói với Tôn Hướng Đông,

- Lần này cả ba đời già trẻ nhà Tôn tổng đến nhà tôi làm gì thế?"

Tôn Hướng Đông tựa ghế sô pha, dùng hai tay gác trên lưng ghế sô pha, bắt chéo hai chân.

- Lần này, chúng tôi đến nói chuyện hợp tác với Bạch tiên sinh.

Bạch Tiểu Thăng nhìn tư thế ngồi của Tôn Hướng Đông, hơi có chút không vui, đây dù sao cũng là nhà hắn mà.

Ba người này vừa đến, vẻ mặt lỗ mãng, cử chỉ ngạo mạn, coi mình thành cái gì.

- Hợp tác?

Bạch Tiểu Thăng đọc lại chữ này, khẽ cười một tiếng,

- Hai hạng mục của chúng ta sắp có một lần sinh tử, bây giờ ông lại đang chạy đến, nói hợp tác với tôi? Tôi cũng muốn nghe xem, làm sao để hợp tác? !

Bạch Tiểu Thăng hứng thú nhìn Tôn Hướng Đông, nói.

- Bạch tiên sinh, đừng mang theo cảm xúc cá nhân. Hướng Đông chúng tôi và Bách Niên Cộng Trúc cũng không có thâm cừu đại hận gì, mà với cá nhân cậu càng là như vậy. Hoàn toàn xuất phát từ lợi ích thương nghiệp.

Tôn Hướng Đông cười nói.

Tôn Diệc Nhiên ở một bên lạnh lùng nhìn chằm chằm Bạch Tiểu Thăng.

Ở phố đồ cổ ngọc thạch Thiên Nam phải chịu nhục, để hắn đã không còn mặt mũi trở lại cái nghề kia, đây không phải là cừu hận sao? !

Nhưng hôm nay bọn họ còn có mục đích khác, nếu không phải thế thì Tôn Diệc Nhiên sẽ là người nhảy ra đầu tiên, hung hăng nhục nhã trào phúng Bạch Tiểu Thăng một phen.

- Quảng trường Hướng Đông quật khởi, quảng trường Outlets hủy diệt, đây là sự thật ai cũng không ngăn cản được!

Tôn Hướng Đông tự tin nói,

- Coi như tôi muốn thả Outlets một con ngựa, cũng vô kế khả thi. Mà đối với cậu, kỳ thật chưa hẳn không có đường lui. Nói thật, tôi rất thưởng thức năng lực cá nhân của cậu, cha tôi cũng thưởng thức bản lĩnh đổ thạch của cậu, thậm chí Diệc Nhiên đều có hứng thú đối với cậu.

- Vậy tôi cám ơn cả nhà các người!

Bạch Tiểu Thăng hơi khom người, nghiêm mặt nói.

Câu nói này, làm sao nghe thấy có chút khó chịu, giống như đang mắng chửi người.

Tôn Thiên Lợi, Tôn Diệc Nhiên nghe được thì nhíu mày, liền ngay cả mí mắt Tôn Hướng Đông cũng hơi hơi nhảy một chút.

- Nếu như cậu đồng ý, sau khi quảng trường Hướng Đông khai trương, tôi sẽ cho cậu làm một quản lý hạng mục, như thế nào? Quản lý hạng mục Hướng Đông khác với quảng trường Outlets, nó có cổ phần! Tôi cam đoan cậu kiếm được đầy bồn đầy bát, không kém hơn lãnh đạo cao cấp trong thành phố cấp một!

Tôn Hướng Đông ngạo nghễ nói.

Hắn có tự tin này.

Về sau, quảng trường Hướng Đông sẽ là tiêu chí của Thiên Nam, thậm chí đều có tên tuổi tại khu vực Hoa Đông!

Điều kiện như vậy, Bạch Tiểu Thăng sẽ không đồng ý sao?

Người, ai lại không lưu một đường lui cho mình!

- Vậy, ông có điều kiện gì? Muốn để tôi làm cái gì!

Bạch Tiểu Thăng thẳng thắn nói.

Tôn Hướng Đông tán thưởng chỉ Bạch Tiểu Thăng,

- Nói chuyện với người thông minh đúng là thống khoái.

Tất nhiên bọn họ không đơn thuần bởi vì thưởng thức Bạch Tiểu Thăng, mà tới nhà đưa ra chỗ tốt.

- Yêu cầu của chúng tôi không nhiều, chỉ có ba cái?

Tôn Hướng Đông nói.

- Ồ?

- Thứ nhất, thủ đoạn đổ thạch cậu dùng tại phố đồ cổ là từ đâu tới, nói cho tôi biết.

Tôn Thiên Lợi có vài phần chờ mong, nói.

Hắn cũng không tin Bạch Tiểu Thăng chỉ bằng vào vận may đã có thể thắng cháu trai bảo bối của mình, ông lão này chìm đắm vào nghề này hơn mười năm, rất say mê với cược thạch, từ ngày đó trở đi vẫn luôn suy nghĩ.

- Thứ hai, mặc dù quảng trường Hướng Đông thắng quảng trường Outlets là trăm phần trăm, nhưng nó khánh thành bình thường vẫn không có vấn đề, duy trì kinh doanh cũng không thành vấn đề. Mà tôi muốn đối phó không phải chỉ một cái hạng mục này, mà là Bách Niên Cộng Trúc, là định mức thị trường của nó tại Thiên Nam. Tôi không hy vọng nhìn thấy Outlets buôn bán bình thường, mà muốn cho nó biến thành một vũng bùn, ngăn cản Bách Niên Cộng Trúc!

Tôn Hướng Đông nghiêng người về phía trước, trong ánh mắt đầy dã tâm,

- Quản lý hạng mục tương lai của tôi, cậu cũng muốn lợi ích tương lai của chúng ta càng nhiều phải không?

Nói đến chỗ này, Tôn Hướng Đông không nhịn được tăng thêm một câu cho Bạch Tiểu Thăng,

- Chỉ khi bánh gatô Hướng Đông này làm lớn, cậu mới có thể được càng nhiều!

Bạch Tiểu Thăng thiếu chút cười ra tiếng, hít sâu một hơi, nhìn về phía Tôn Diệc Nhiên.

- Cái điều kiện thứ ba, chắc là Diệc Nhiên thiếu gia rồi.

Bạch Tiểu Thăng cười hỏi,

- Nói nghe một chút, điều kiện thích hợp, Bạch Tiểu Thăng tôi thật sự có khả năng đồng ý với các người.

Bạch Tiểu Thăng nói vậy, để ánh mắt Tôn Hướng Đông sáng lên.

- Điều kiện của tôi rất đơn giản, anh nói xin lỗi với tôi trước mặt công chúng, nói rõ ngày đó ở trường đổ thạch là anh gian lận, tiêu trừ ảnh hưởng đối với danh dự của tôi. Đồng thời, tôi muốn anh làm trợ lý cho tôi ba tháng!

Trong mắt Tôn Diệc Nhiên, ẩn ẩn có một vệt hưng phấn.

Để Bạch Tiểu Thăng làm hắn trợ lý ba tháng, có thù gì đều có thể báo gấp trăm lần!

- Cũng không phải là quá đáng, tối thiểu nhất có thể làm quản lý hạng mục quảng trường Hướng Đông, còn có thể cầm cổ phần, ba điều kiện này đúng là không quá đáng.

Bạch Tiểu Thăng cảm khái nói,

- Nếu nói ra, khẳng định có số lớn người chen chúc mà đến, cướp giật làm!

- Nói như thế là cậu đồng ý?

Tôn Hướng Đông vội vàng nói.

Ánh mắt Tôn Thiên Lợi, Tôn Diệc Nhiên cũng nhấp nháy nhìn Bạch Tiểu Thăng.

- Tôi nói, nếu các người nói ra thì nhất định sẽ có số lớn người đến, không cần thêm một người như tôi.

Bạch Tiểu Thăng đứng người lên, không khách khí chút nào,

- Mời ba vị đi, tôi sẽ không tiễn!

Bạch Tiểu Thăng hạ lệnh tiễn khách.

- Cậu!

Tôn Hướng Đông biến sắc, đôi mắt xuất hiện một vòng âm hàn, lập tức hắn cười đứng lên,

- Được, có cốt khí! Tôi đã coi thường cậu!

Bạch Tiểu Thăng không biểu tình, chỉ một ngón tay ra ngoài cửa.

- Lập tức rời đi, nhà tôi không chào đón các người.

Tôn Hướng Đông hừ một tiếng, mang theo cha và con trai phẩy tay áo bỏ đi.

Bành! Cửa đóng.

Bạch Tiểu Thăng có chút nhíu mày, lầu bà lầu bầu,

- Quái, Tôn Hướng Đông hẳn là đoán được đáp án của mình rồi, bọn họ tới cửa là vì tự làm mất mặt mình sao?

Ngoài cửa, sự tức giận của Tôn Hướng Đông quét sạch sành sanh, miệng nhếch lên một nụ cười đắc ý.

Bạn cần đăng nhập để bình luận