Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 123: Tôi để cậu uống thật sảng khoái!

- Chơi trò chơi?

Trần Phong sững sờ.

Chơi trò chơi gì? Hắn nghi ngờ nhìn Bạch Tiểu Thăng.

- Trò chơi này, để mấy người chúng ta dùng tăng tiến tình cảm. Người thắng trận sau cùng nếu như là nam, có trông thấy không, hai vị nữ sĩ này sẽ có một người đứng ra, dâng lên một nụ hôn.

Bạch Tiểu Thăng chững chạc đàng hoàng, nói như có thật.

Không riêng Trần Phong, ngay cả những người khác đều có chút ngẩn ngơ, lúc nào bọn họ chơi qua loại trò chơi này.

Trên mặt Lục Văn Thiến, Ngụy Tuyết Liên như hiện lên dòng chữ "Chúng tôi có khen thưởng này sao".

- Đúng! Đúng vậy! Thấy không, trước khi cậu đến, anh ta đã thắng một ván!

Trịnh Đông Tỉnh lập tức hiểu được, cười ha hả chỉ vào Bạch Tiểu Thăng.

Trịnh mập mạp quá hiểu.

Một khi Bạch Tiểu Thăng lộ ra vẻ mặt này, lúc coi lời nói dối thành lời nói thật, vậy thì là khi đối phương phải xui xẻo.

Ngụy Tuyết Liên và Lục Văn Thiến đều là người con gái thông minh, nghe mập mạp nói như thế, các nàng rất nhanh đã hiểu rõ, nhìn nhau cười một tiếng.

- Đúng vậy, cậu có muốn chơi đùa cùng chúng tôi hay không.

Lục Thanh Phong hơi không bình tĩnh, giống như thuận miệng nói, như kiểu "Không nhìn cậu là khách, tôi sẽ không mời".

Ai nói người ngay thẳng sẽ không làm chuyện xấu!

Bạch Tiểu Thăng nhìn thấy, trong lòng cảm khái. Cái tên Lục Thanh Phong này lấy lui làm tiến, đúng là trợ thủ hoàn mỹ.

- Muốn, muốn! Đương nhiên tôi rất muốn chơi trò chơi này với mọi người!

Trần Phong tranh thủ thời gian gật đầu, giống như sợ Lục Thanh Phong đổi ý.

Nhưng mà, hắn có chút chần chờ nhìn hai mỹ nữ, cẩn thận từng li từng tí hỏi,

- Thắng, thật sự có thể được hôn một cái?

Đừng bảo đến lượt hắn thì không thể thực hiện.

Ngụy Tuyết Liên cười một tiếng, thoải mái đi đến trước mặt Bạch Tiểu Thăng, nhón chân lên nhẹ nhàng hôn một cái lên gương mặt của Bạch Tiểu Thăng dưới con mắt trừng trừng của mọi người.

Hành động to gan này, làm cho đám người ngẩn ngơ, ngay cả Bạch Tiểu Thăng đều có chút không kịp chuẩn bị.

Mặt Ngụy Tuyết Liên đỏ lên, lui trở về.

Bạch Tiểu Thăng vui vẻ muốn chết, Lục Thanh Phong thì nghiến răng nghiến lợi, có chút ước ao ghen tị.

- Đáng thương Tuyết Liên vì phối hợp với chúng ta mà làm ra hi sinh như thế!

Lục Thanh Phong yên lặng thương tâm.

Trần Phong hớn hở!

Hắn thấy mình đẹp trai hơn, nhiều tiền hơn so với tiểu tử kia. Tiểu tử kia có thể làm cho mỹ nữ thực hiện lời hứa, vậy chả lẽ mình thể không được sao?

Mặc kệ mỹ nữ tên Ngụy Tuyết Liên, hay là Lục Văn Thiến. Ai hôn, hắn đều không thua thiệt!

Nếu như bởi vì trò chơi này để Lục Văn Thiến có tình ý với mình, thì chả phải là trong tương lai cưới mỹ nhân nhà giàu, làm con rể của Lục Vân, cũng không phải không có khả năng!

Ngắn ngủi chốc lát, Trần Phong đã tưởng tượng đến chân trời.

Đoán chừng nếu lại nghĩ một lúc, thì làm sao để khống chế Đằng Vân xưng bá cả nước, hắn đều có thể nghĩ ra được.

- Tôi tham gia!

Trần Phong vội vàng nói.

- Được!

Bạch Tiểu Thăng chân thành nhìn Lục Thanh Phong một chút , lại nghiêng mắt qua phía bàn ăn.

Lục Thanh Phong lập tức hiểu ý, gọi A Thành đến, nói nhỏ một chút.

A Thành liên tiếp gật đầu, vội vàng đi sang một bên, ghé vào tai nghe nói.

- Chúng ta chơi gì vậy?

Trần Phong thấy mọi người chậm chạp không có hành động gì, có chút tò mò hỏi.

- Lát nữa cậu sẽ biết.

Bạch Tiểu Thăng cười một tiếng, sau đó bổ sung thêm câu uy hiếp,

- Trò chơi lần này, ở nhà họ Lục, tôi nghĩ cậu biết rõ ai là người tổ chức. Giống như 'Lời nói thật mạo hiểm lớn', thua là thua, cậu phải chịu. Nếu không. . . thì không còn lần sau! Trần Phong tiên sinh, cậu, hiểu không!

Trong lòng Trần Phong run lên.

Nhưng nghĩ lại cũng phải, như vậy cũng giống chơi mạt chược, đánh được một nửa, thắng nhiều hoặc thua nhiều thì không đùa, nếu không lần sau cũng không ai chơi với ngươi.

- Tôi hiểu!

Trần Phong trịnh trọng gật đầu.

Mấy người lại nói một lát thì thấy bên cầu đá khúc khỉu đi tới bốn người, cùng hai chiếc toa xe ăn được đẩy bằng tay, trên mỗi chiếc xe đều để một thùng gỗ cao nửa người.

Khác biệt là, trong thùng gỗ nhiều thêm một màu sắc nâu đỏ.

- Đây là bia nguyên chất, nồng độ gấp ba so với loại chúng ta uống.

Lục Thanh Phong thừa dịp người khác không chú ý nói nhỏ với Bạch Tiểu.

- Đồ tốt! Tôi nghe nói nguyên chất cảm giác rất tốt, dù nồng độ cao một chút cũng mới chỉ mười mấy độ, không để chúng ta uống mà lại cho hắn uống?

Bạch Tiểu Thăng có chút bất mãn.

Lục Thanh Phong cười cười.

- Thứ anh nói là bia nguyên chất bình thường, đây là Trung Tây kết hợp cải tiến, không thông qua lắng đọng và pha loãng, độ cồn vô cùng lớn, uống qua vài giờ sẽ tạm thời mất đi vị giác, chín mươi phần trăm còn bị tiêu chảy!

Đây là bia nguyên chất hay là độc dược!?

Bạch Tiểu Thăng giật mình.

Lục Thanh Phong cương trực công chính, người như vậy sẽ không giở trò xấu, một khi xuất thủ thì là chỗ chết. . .

Trần Phong, cậu nhất định phải chết! Bạch Tiểu Thăng cảm thán.

Trần Phong ngạc nhiên nhìn hai chiếc toa ăn chở thùng gỗ tiến vào đình ở giữa hồ.

Sau đó, mấy chiếc cốc bia to lớn bia được mang tới, bia nguyên chất rót vào trong cốc, nhưng nhan sắc thoáng đậm hơn một chút.

- Đừng rót nữa, trước lấy nửa thùng kia rót nốt, tránh cho lãng phí!

Bạch Tiểu Thăng đi qua, cầm qua ly bia nguyên chất kia, nói với người hầu.

Những người này đã gặp qua Bạch Tiểu Thăng, đây là người khách mà Lục Vân đều tự mình đứng dậy đón, chủ động nắm tay!

Ở đây, nếu Lục Thanh Phong và Lục Văn Thiến không lên tiếng thì Bạch Tiểu Thăng nói, bọn họ lập tức tuân theo.

Bạch Tiểu Thăng cười nhẹ, bưng ly bia nguyên chất đến cho Trần Phong.

Đám người hầu đem nửa thùng bia bình thường đổ vào trong cốc còn lại, đưa cho mọi người.

- Bây giờ, cậu tham gia trò chơi muộn nhất, phải nên tự phạt một cốc. Nhưng cậu là khách, lại là bạn học của Văn Thiến, chúng tôi sẽ uống cùng cậu một cốc, sau đó chơi tiếp.

Bạch Tiểu Thăng rất nhiệt tình, nói với Trần Phong.

Người này không tệ!

Trần Phong gật đầu cười, hảo cảm với Bạch Tiểu Thăng tăng nhiều.

Lục Thanh Phong, Lục Văn Thiến cũng bưng lên bia, Trần Phong tranh thủ thời gian đi qua Bạch Tiểu Thăng, đi đến mời bia anh em nhà họ Lục.

- Anh Thanh Phong, Văn Thiến, tôi đến sau, tôi uống trước rồi nói, mọi người tùy ý!

Trần Phong dứt lời, cầm cốc lên ngửa cổ nốc một cái, một hơi đem cốc bia nguyên chất đổ vào trong mồm.

Cái bia nguyên chất này có một mùi bia và mùi trái cây rất nồng, nhưng vừa uống vào lại cảm thấy chát, nói chung khó uống muốn chết.

Trần Phong không kịp chuẩn bị, suýt nữa nôn ra.

Nhưng đang mời mà uống một nửa lại phun ra, thì giống như vũ nhục người ta!

Trần Phong cắn răng nhắm mắt lại, lấy hết nghị lực của mình, cứ thế uống hết ly bia kia.

- Tốt!

Bạch Tiểu Thăng và Lục Thanh Phong nhìn thấy thế thì không nhịn được lớn tiếng khen hay.

Giống như ăn được một miếng mù tạt lớn, mắt Trần Phong trợn trắng, cảm thấy sau gáy giống như chịu một phát chùy, toàn bộ thế giới đều xoay tròn.

Đám người uống lướt qua liền thôi, bia bình thường chỉ uống một ngụm.

Bạch Tiểu Thăng cười hì hì đi qua, cầm cái cốc của Trần Phong đưa cho người hầu.

- Thế nào, bia tự nhưỡng của nhà họ Lục có phải rất đặc biệt không? Đây là kết tinh của thợ làm bia lâu năm của nhà máy bia tại Bỉ và thợ làm bia Trung Quốc, người thô thiển thưởng thức không được, nhưng tôi nghĩ Trần Phong tiên sinh nhất định có thể chấp nhận.

Vẻ mặt Trần Phong đau khổ, nhưng lại không thể không ra vẻ tươi cười.

- Bia ngon!

Bạch Tiểu Thăng cười to, vỗ nhè nhẹ bờ vai của hắn.

Bia ngon sao?

Một lúc sau, tôi để cậu uống thật sảng khoái!

Bạn cần đăng nhập để bình luận