Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 949: Các ngươi tiếp tục trò chuyện, tôi có việc đi trước



Tống Hà tay cầm điện thoại, khoảnh khắc ấy bên trong ánh mắt có sự thất thần.

Hắn cũng không nghĩ tới, Thị Trưởng Trữ Hưng Vân lại gọi điện thoại tới, nói rằng hắn đã biết rõ tình huống bên này, còn nói cho hắn biết: Không cần phải để ý đến chuyện ở đó, nên trở về.

- Thị Trưởng quả thật rõ ràng tình huống bên này sao?

Bạch Tiểu Thăng và Hàn Đống dẫn đầu một bên, cùng với một phương là Dư Trung Thiên của tập đoàn Thất Phong nổi lên xung đột.

Dính đến mấy chục người có mặt ở đây, gần như chiếm hơn một nửa thế lực của nền kinh tế ở thành phố Vân Hải. Chuyện này nếu như không xử lý tốt, khả năng sẽ có vấn đề lớn xảy ra.

Nhẹ thì ảnh hưởng tới sự đầu tư của tập đoàn Thất Phong vào thành phố Vân Hải, nặng thì sẽ nhấc lên sự xung đột giữa doanh nghiệp địa phương và công ty ngoại tỉnh.

- Trữ Thị Trưởng, bên này. . .

Tống Hà còn muốn nói rõ tình huống một chút.

- Bạch Tiểu Thăng vừa mới gọi điện thoại cho tôi rồi, tôi tự có tính toán của chính mình, cậu trở về trước đi.

Trữ Hưng Vân nói một câu cắt ngang lời của Tống Hà.

Đã như vậy, Tống Hà cũng không tiếp tục dông dài nữa lúc này liền nói một tiếng.

- Vâng.

Trong thời gian chờ Tống Hà nghe điện thoại, mấy người Dư Trung Thiên và Tống Dao trừng mắt nhìn Bạch Tiểu Thăng, đều cười gằn giơ ngón tay cái lên biểu thị khâm phục với sự thẳng thắn của Bạch Tiểu Thăng.

Chỉ có điều, bên trong ánh mắt của bọn hắn mang theo nụ cười giễu cợt trên nỗi đau của người khác.

Dưới cái nhìn của bọn hắn, cách làm này của Bạch Tiểu Thăng quả thực là ngu xuẩn.

Đây là muốn chết a.

Đám người Hàn Đống bên kia bất an đứng dậy.

Tống Hà đưa lưng về phía hai bên, âm thanh lại trầm thấp, mọi người cũng không biết rõ nội dung của cuộc điện thoại.

Có điều, mắt thấy Tống Hà cúp điện thoại, xoay người lại.

Dư Trung Thiên và Tống Dao tranh thủ thời gian tiến lên liên tục tố cáo.

- Tống trợ lý, ngài cũng thấy rồi đó, hắn ở ngay trước mặt ngài dám như vậy. Thời điểm ngài không có mặt ở đây, hắn thật phách lối biết bao nhiêu, bọn hắn có bao nhiêu hung hăng, không cần tôi miêu tả lại ngài cũng đã biết rồi đó.

- Đúng vậy a! Ngài nhìn xem, hắn coi mình là ai cơ chứ, thành phố Vân Hải thành địa bàn của hắn lúc nào, ở thành phố văn minh lại có một tên địa đầu xà như thế sao, đặc biệt là dưới sự quản lý vô cùng anh minh của Trữ Thị Trưởng, ngài nhất định phải báo lên cho Trữ Thị Trưởng biết để ngài ấy trừng trị hắn, nhất định phải thu thập bọn hắn.

Hai người này càng nói càng hưng phấn, hận không thể thay Tống Hà gọi một cuộc điện thoại để cho người ta đến bắt Bạch Tiểu Thăng lại.

Nhóm người Hàn Đống bên kia vẻ mặt thấp thỏm tâm thần bất định.

Bọn hắn đều không nghĩ đến, làm sao Bạch Tiểu Thăng có thể ở ngay trước mặt Tống Hà "Hào phóng" thừa nhận tất cả, hơn nữa ngôn từ cũng quá "Thô bạo", thậm chí còn có chút bá đạo.

Phải biết, Tống Hà chính là trợ lý thân cận của Trữ Thị Trưởng.

Những lời nói kia, lén lút nói như thế nào đều được, nhưng lại nói ngay trước mặt Tống Hà, hai chuyện này không giống nhau.

- Tống trợ lý, Bạch Tiểu Thăng tiên sinh nói tuyệt đối không phải là cái ý tứ kia, hắn là. . . Cái này. . .

Đáng thương cho Hàn Đống ra sức muốn lấy một chút lý lẽ về cho Bạch Tiểu Thăng.

Đáng tiếc, lời nói kia của Bạch Tiểu Thăng quá mức sắc bén, lão đầu tử nhẫn nhịn nửa ngày, chóp mũi đều là mồ hôi, nhưng lúc này tựa như vốn từ vựng của Lão trở nên nghèo nàn vô cùng, loay hoay nửa buổi cũng không tìm được từ ngữ nào để bổ sung.

- Hàn tổng, ông đừng làm lãng phí thời gian. Ông tưởng Tống trợ lý không nghe thấy sao? Tống trợ lý đã sớm có phán đoán của mình.

Dư Trung Thiên cười lạnh.

- Đúng không, Tống trợ lý?

Dư Trung Thiên nở nụ cười lấy lòng Tống Hà khẽ nói.

Hàn Đống cười khổ, nhóm người của bọn hắn bên kia cũng cảm giác một hồi tuyệt vọng mơ hồ, Bạch Tiểu Thăng lời nói quá cứng rồi.

- Là như vậy.

Tống Hà cuối cùng mở miệng, tuy nhiên biểu lộ của hắn không sợ hãi cũng không buồn phiền, nhưng mà mấy người Dư Trung Thiên bọn họ lại có lòng tin mười phần, trong lòng của Tống Hà tất nhiên phi thường tức giận, đối với Bạch Tiểu Thăng sinh ra oán khí.

Cho nên bọn hắn trong nháy mắt liền yên tĩnh, chờ nghe biện pháp "Xử lý" của Tống Hà dành cho Bạch Tiểu Thăng.

Trong lòng của mấy người Hàn Đống cũng thoáng trở nên bất an, hồi hộp chờ đợi Tống Hà nói chuyện.

- Văn phòng thị trưởng đối với tập đoàn Thất Phong có thể tới thành phố Vân Hải rót vốn đầu tư có sự hoan nghênh cùng tán thưởng cực lớn, đồng thời cũng sẽ tạo điều kiện cùng đãi ngộ tốt nhất.

Tống Hà mở miệng nói ra chính là nhắc lại thái độ của Văn phòng Thị trưởng đối với tập đoàn Thất Phong.

Đây rõ ràng là thái độ nghiêng về một phía a.

- Cảm tạ Văn phòng Thị trưởng Vân Hải đã ủng hộ.

Dư Trung Thiên lập tức cảm giác như hoa đang nở trong lòng, vô cùng vui sướng.

- Nhưng, văn phòng Thị trưởng cũng đối với sự phát triển của các công ty địa phương vô cùng lo lắng, dù sao các vị cũng là trụ cột kinh tế của thành phố Vân Hải này.

Tống Hà nói với mấy người Hàn Đống.

Bọn người Hàn Đống vô cùng ngạc nhiên.

Dư Trung Thiên bỗng nhiên phát giác có cái gì đó không đúng. . .

Làm sao mình lại có cảm giác Tống Hà đang nói lời nói khách sáo với mình vậy?

Lại còn nói lời ba phải?

Có điều, cũng có thể lý giải.

Vậy kế tiếp, hẳn là đối với tên họ Bạch này tiến hành phê bình nghiêm khắc cùng biện pháp xử lý đi.

Tất cả mọi người lập tức ngưng thần.

- Văn phòng Thị trưởng hi vọng các công ty địa phương cùng với công ty ngoại tỉnh có thể bắt tay với nhau cùng phát triển, nếu như có chủ trương khác nhau thì nên tiến hành nói chuyện thẳng thắn với nhau, trao đổi đầy đủ ý kiến. Còn những vấn đề xích mích thì văn phòng Thị trưởng cũng sẽ biểu thị sự lo lắng mà thôi, vì cuối cùng dưới nền kinh tế thị trường, sự cạnh tranh giữa các công ty xí nghiệp với nhau vẫn là các công ty tự chủ giải quyết vấn đề, hạn chế dính dáng tới sự có mặt của chính trị và pháp luật, như thế là không ổn, văn phòng Thị trưởng không thể can thiệp quá nhiều.

Tống Hà nở nụ cười nói.

Lời nói thẳng thắn này, để cho nhân mã hai bên cảm thấy choáng váng, ngôn ngữ lại có chút ý tứ ngoại giao.

Lời nói hài hòa, phong mang nội liễm, tự mình giải thoát khỏi thế khó xử. . .

- Nguyên bản tôi tới tham gia tiệc theo lời mời của tập đoàn Thất Phong. Nhưng thật không khéo a, văn phòng Thị trưởng bên kia có việc gấp, tôi phải đi trước một bước.

Nụ cười của Tống Hà hoà hoãn, trộm liếc nhìn chằm chằm Bạch Tiểu Thăng một chút, lại vỗ vỗ bả vai của Dư Trung Thiên.

- Các ngươi tiếp tục trò chuyện, không cần phải tiễn tôi.

Nói xong, dưới một mảng người mắt tròn mắt dẹt há hốc miệng mồm kinh ngạc nhìn theo, Tống Hà tách ra khỏi đám người rời đi. . .

Tình huống này là như thế nào?

Tống trợ lý cứ như vậy. . .

Đi rồi?

Không có xử lý Bạch Tiểu Thăng sử dụng ngôn từ phá hư sự đoàn kết, không một hành động xử lý gì cho dù là quát lớn?

Đây căn bản là một điểm biểu hiện trách móc đều không có a.

Bạch Tiểu Thăng nói câu nói như thế kia, lại không có ai quản?

Dư Trung Thiên và Tống Dao hai mắt trừng lớn như hạt châu, chỉ biết ngây ngốc nhìn theo.

Bình tĩnh mà xem xét, nếu như những lời nói phá hư sự hài hòa là do bọn hắn nói, tất nhiên không nhất định có thể may mắn thoát khỏi.

Dựa vào cái gì mà Bạch Tiểu Thăng có thể. . .

- Không phải, Tống trợ lý. . .

Dư Trung Thiên còn muốn nói điều gì, thế nhưng mà Tống Hà đã nhanh chóng rời đi, hắn còn nói cái rắm a.

- . . .. Dư Trung Thiên.

- Vậy để tôi tiễn ngài một đoạn đi.

Hắn cũng chỉ có thể nói lời này.

Thở ra một hơi, Dư Trung Thiên dẫn đầu đoàn người đi ra ngoài tiễn Tống Hà rời đi.

Bạch Tiểu Thăng cũng đi ra ngoài, mấy người Lâm Kha cất bước theo sau.

Máy người Hàn Đống bên kia đều trợn tròn hai mắt ngạc nhiên không thôi.

- Thế nào, Tống trợ lý không truy cứu sao?

- Không thể tưởng tượng. . .

- Bạch sự vụ quan ra mặt, có thể khiến cho trợ lý Thị Trưởng từ bỏ tham gia?

- Chuyện này rốt cuộc là như thế nào. . .

- Bạch sự vụ quan lại có năng lực lớn như thế. . . . .

Mọi người không khỏi sợ hãi than.

- Chúng ta cũng đi đưa tiễn Tống trợ lý rời đi.

Hàn Đống nói.

Về sau, bọn hắn cũng đi theo đám người ra ngoài.

Cứ như vậy, nhân mã hai bên đều ở trong hành lang, một đường đi tới đưa mắt nhìn Tống Hà vội vàng rời đi.

Mỗi cá nhân đều có biểu lộ vô cùng phức tạp.

Chuyện cho tới bây giờ, buổi tiệc rượu hai bên này chắc hẳn mở không nổi nữa.

- Chúng ta đi.

Dư Trung Thiên lườm Bạch Tiểu Thăng một chút, sắc mặt hiện lên vẻ phức tạp đối với người bên cạnh nói.

Hiện tại, trong lòng hắn rất loạn, ngay cả một câu chào xã giao bình thường đều nói không ra.

Ngay cả người miệng lưỡi bén nhọn như Tống Dao, đồng dạng cũng chỉ biết trừng mắt với mấy người Bạch Tiểu Thăng, xanh mặt hừ lạnh một tiếng.

Đi theo bên người Dư Trung Thiên và Tống Dao, những công ty của thành phố Vân Hải kia thì số lượng cũng có hai mươi người đồng dạng câm nín, thần sắc không được tự nhiên bình thường cho lắm.

Vốn cho rằng lần này có Tống trợ lý đi theo, có thể thống khoái một phen, nhìn Hội Liên Hiệp Các Công Ty Vân Hải của Hàn Đống bị kinh ngạc.

Không nghĩ tới, cuối cùng lại không giải quyết được gì cả.

Chuyện này có phải nói là cái tên Bạch Tiểu Thăng đối diện kia có sức ảnh hưởng so tập đoàn Thất Phong còn mạnh hơn.

Những người này, nhìn không rõ, đoán không ra, trong lòng lại mơ hồ trở nên bất an liền đứng dậy vội vàng đi theo mấy người Dư Trung Thiên rời đi.

Bạch Tiểu Thăng thần sắc bình tĩnh, khóe môi nhếch lên nở một nụ cười nhàn nhạt, đưa mắt nhìn bọn họ rời đi.

- Bạch sự vụ quan, chúng ta bây giờ phải làm gì?

Hàn Đống đi tới bên cạnh Bạch Tiểu Thăng cung kính hỏi.

Hắn tự nhiên rõ ràng, Tống Hà đột nhiên rời đi, tất nhiên có quan hệ với Bạch Tiểu Thăng.

Vị Bạch sự vụ quan này lại có năng lực như thế, ảnh hưởng lớn như thế, ngay cả chính hắn cũng thấy bất ngờ.

Trong lòng cũng sinh ra sự kính sợ.

- Chuẩn bị khai chiến.

Bạch Tiểu Thăng nở một nụ cười không màng danh lợi, ánh mắt lại cứng rắn lạnh lẽo, trong miệng chỉ có bốn chữ.

Bạch Tiểu Thăng hắn nói làm là làm.

Vậy chớ có trách ta không nói trước!

Tập đoàn Thất Phong tất nhiên sẽ không buông tha, vậy hắn liền không có ý định từ bỏ lần"Thương chiến" này.

Ánh mắt của Hàn Đống cũng trở nên kiên nghị đứng dậy, hắn chỉ nói một chữ, "Tốt!"

Bạn cần đăng nhập để bình luận