Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 1291: Cục diện không có chút phần thắng nào? (1)

- Được rồi, tôi ở bên này cũng đã giao phó xong, hiện tại, xin mời Tổng giám đốc bộ sự nghiệp khu vực Châu Âu Suoen Si tiên sinh lên phát biểu đôi lời.

Tưởng Quát giao lưu với đối phương xong, lại quay người nhìn về phía "Năm cự đầu" cấp cưới của mình cười nói.

Nếu như có Bạch Tiểu Thăng ở đây, tất nhiên sẽ giật mình.

Người đàn ông trung niên da trắng tên Suoen Si có khí độ lớn cùng với bộ dáng tao nhã đã cùng uống cafe với Ôn Ngôn trước kia, lại là Tổng giám đốc bộ sự nghiệp khu vực Châu Âu, một trong sáu bộ sự nghiệp lớn nhất của tập đoàn Chấn Bắc.

Mấy người Dư Hưng Diệu nghe Tưởng Quát nói như vậy, lập tức đứng trang nghiêm bộ dáng ngưng trọng hẳn lên, trên mặt mang theo nụ cười, cung kính chờ Suoen Si tiên sinh chỉ bảo.

- Kỳ thực cũng không có gì nhiều phải nói, lần này, là lãnh đạo bên trên làm ra quyết định, chúng ta tự nhiên phải toàn lực phối hợp.

- Tôi ở bên kia, cũng đã bàn giao xuống dưới xong xuôi cả rồi, tất cả nghe theo an bài của Trầm tiên sinh. Cho dù có chút sự tình muốn đóng cửa giải quyết, cũng có thể báo cáo với Trầm tiên sinh, để cho hắn làm quyết định.

- Tôi tin tưởng, đây cũng là những gì mà lãnh đạo bên trên hy vọng nhìn thấy.

- Để cho những người này bên tổng bộ thấy rằng chúng ta chân chính làm việc chí công vô tư, can đảm mở rộng bộ ngành, can đảm công bố vấn đề, đảm bảo quyền lực được nhìn thấu rõ ràng, không sai phạm.

. . .

Suoen Si là người rõ ràng minh bạch, cũng thật biết nói chuyện, mức độ cũng không thấp.

Lời nói này nếu như truyền đến tai của những người trong Hội Đồng Quản Trị, nói không chừng sẽ có nhiều tán thưởng hơn đối với hắn.

Kì thực, loại quyết định này của cao tầng, ý đồ cũng đã rõ ràng, các vị Sự Vụ Quan Chấp Hành đương nhiên nhìn ra được.

- Chúng tôi nhất định phục tùng quyết định của công ty, ở trong giai đoạn hội nghị, sẽ dùng toàn lực phối hợp với Suoen Si tiên sinh triển khai công tác.

Dư Hưng Diệu không hổ là người được Tưởng Quát thưởng thức nhất, dẫn đầu làm gương mẫu.

Ba người Trữ Nhược Lan, Sophia và Ryan cũng liên tiếp lên tiếng hưởng ứng.

Phương Bắc Quân cũng an ổn tinh thần, là người xếp sau cùng phát biểu, ngôn từ khẩn thiết.

Bên trong mọi người, khả năng chỉ có mỗi một mình Phương Bắc Quân là có cảm giác khó chịu nhất.

Chỉ có điều, hắn vẫn mang trong lòng một tia hy vọng, nghĩ đến lời nói của Tưởng Quát tuy rằng nói như vậy, nhưng vẫn là sẽ đem sự tình áp xuống, chờ người sau đó làm tiếp xử trí. . .

Đương nhiên, đây cũng chỉ là mong đợi tốt đẹp của Phương Bắc Quân.

Lần "Gặp mặt" ngắn ngủi này rất nhanh kết thúc, năm vị sự vụ quan chấp hành đồng thời cáo từ.

Sau đó, bọn họ còn rất nhiều sự vụ phải bận rộn xử trí.

- Lão Phương, người thanh niên trẻ tuổi kia đã an bài ổn thỏa chưa?

Đang lúc mọi người muốn rời đi, Tưởng Quát gọi Phương Bắc Quân lại, đợi người bên ngoài sau khi rời khỏi đây, mới cười hỏi.

- Vâng, tất cả an bài xong.

Phương Bắc Quân không dám chần chờ, lúc này gật đầu nói.

- Trầm Bồi Sinh tiên sinh, cũng đã tới đi.

Tưởng Quát cười nói.

- Mấy người chúng tôi cũng vừa mới gặp qua.

Phương Bắc Quân trả lời nói.

- Được rồi, tôi cũng đã biết. Cậu đi trước đi. Một hồi, tôi sẽ đi gặp Trầm Bồi Sinh, cũng cùng vị đồng liêu này trò chuyện một hai câu.

Tưởng Quát gật gật đầu.

Phương Bắc Quân chầm chậm thối lui.

- Ở chỗ này của tôi, thật ra có đại sự cần phải đóng cửa để xem xét a, Suoen Si tiên sinh, tôi cho rằng cũng nên giao cho anh đến xử trí mới đúng.

Thời khắc ra khỏi cửa, Phương Bắc Quân nghe được lời của Tưởng Quát nói với Suoen Si.

. . .

Phương Bắc Quân ở ngoài cửa, nhẹ nhàng đóng hai cánh cửa lại, thời khắc khép hai cánh cửa này lại thì đáy lòng của hắn cũng theo đó mà trầm xuống.

Một tia chờ mong sau cùng kia, đã triệt để tiêu biến.

Lần này Tưởng Quát tiên sinh thật sự là buông tay mặc kệ.

Ngoài cửa, mấy người Dư Hưng Diệu vẫn còn đang chờ đợi Phương Bắc Quân.

- Lãnh đạo có an bài gì sao?

Nhìn thấy Phương Bắc Quân ra tới, Dư Hưng Diệu đi đầu lên tiếng hỏi thăm.

- Ngài ấy chỉ hỏi tôi một chút về chuyện làm ăn, sau đó nói có một chuyện quan trọng muốn nói với Suoen Si tiên sinh, vì vậy tôi liền ra ngoài.

Phương Bắc Quân khẽ lắc đầu, trên mặt trưng ra một nụ cười.

Dư Hưng Diệu "A" một tiếng.

- Lão Dư, tôi cùng cậu qua hội trường bên kia xem một chút đi, cần nắm chắc thời gian, còn có thể không bỏ sót một chi tiết nhỏ nào. Phương Bắc Quân chủ động nói.

- Được.

Dư Hưng Diệu nhìn hắn cười nói.

. . .

Một cuộc họp lớn được liên kết với toàn bộ trụ sở, theo thời gian chuyển dời, chầm chậm kéo ra tấm khăn che màn.

Trong thời gian này, rất nhiều người đều có tâm tư khác nhau, các loại tâm tình cũng khác biệt.

Bên trong phòng tiếp khách loại nhỏ, ba người Bạch Tiểu Thăng cũng đã chỉnh đốn và sắp đặt ổn thỏa chờ đợi.

- Thời gian cũng không sai biệt lắm, buổi hội nghị chắc đã bắt đầu rồi.

Bạch Tiểu Thăng nhìn thời gian, thì thào nói.

- Căn cứ theo thời gian đã an bài trong chương trình hội nghị, hẳn là đã bắt đầu.

Lâm Vi Vi khẳng định nói, sau đó liếc nhìn Bạch Tiểu Thăng vẫn một mặt yên lặng, nhịn không được nhẹ giọng hỏi một câu.

- Anh Tiểu Thăng, anh không khẩn trương sao?

Bạch Tiểu Thăng nghe nàng hỏi vậy liền cười.

- Làm sao có thể không khẩn trương được chứ, anh cũng không phải người có tâm tình sắt đá a. Chỉ có điều, anh chờ mong càng nhiều.

Bạch Tiểu Thăng cười nói, bên trong ánh mắt của hắn tràn đầy chiến ý.

Bên trong tác phong hành sự của Bạch Tiểu Thăng, chỉ cần đem sự chuẩn bị làm đến cực hạn, vậy thì không cần lo được lo mất, một chút cũng không có.

Mặc kệ phần thắng là bao nhiêu, bất luận thế cục ưu khuyết thế nào, dù là thắng bại trước mặt không rõ ràng, nên một khắc ra trận này, cũng không cần phải do dự, phải dũng cảm tiến tới mới tốt.

Bạch Tiểu Thăng không phải là người lạc quan mù quáng, thế nhưng là loại người có tâm tình "Hiếu chiến", quả thật có thể vô cùng dễ dàng cảm nhiễm người khác.

Lâm Vi Vi thậm chí cả Lôi Nghênh chưa phát giác được chỉ nhìn nhau mỉm cười, cảm giác trong lòng lo được lo mất bị đánh tan hơn phân nửa.

Sau đó, chính là chờ đợi, chờ đợi Trầm Bồi Sinh ở bên kia báo cáo kết thúc, chờ đợi cuộc quyết đấu chân chính vào buổi chiều.

Giờ khắc này.

Trong phòng họp lớn nhất của bộ sự nghiệp khu vực Châu Á, cán bộ nhân viên của tổng bộ tụ tập lại rất đông ngồi đầy nơi đây, đều đang chăm chú lắng nghe vị thay quyền Tổng giám đốc chấp hành khu Đại Trung Hoa Trầm Bồi Sinh tiến hành báo cáo.

Tại vị trí ghế Chủ Tịch ở trung tâm, Suoen Si tiên sinh đang mỉm cười ngồi ngay ngắn nơi đó, nghiêm túc lắng nghe, thỉnh thoảng còn gật đầu, cũng có lúc thỉnh thoảng liếc nhìn một chút văn kiện ở trên bàn.

Dưới xấp văn kiện, chính là điện thoại di động của hắn, nó đã bị che đi hơn phân nửa màn hình, nhưng vẫn có thể nhìn thấy từng dòng tin tức im lặng gửi tới.

Liên quan tới vị Trầm Bồi Sinh đang báo cáo kia, người này, khiến cho Suoen Si cảm thấy rất hứng thú, Suoen Si nhìn những tin tức được gửi đến này, thì biết được Trầm Bồi Sinh là người rất có thủ đoạn, là một nhân vật không cạn nha.

Mà liên quan tới người "Lên án" hắn, Suoen Si cũng đã biết được, một phần trong đó là do Tưởng Quát nói cho hắn biết, còn có một bộ phận. . . Đến từ Ôn Ngôn.

Thẳng thắn mà nói, Suoen Si là người rất "quan tâm" Trầm Bồi Sinh, thậm chí hắn tự mình cho rằng, nếu như một người mang tới lợi ích, có thể đền bù những tổn thất mà hắn qua lại tạo thành, thì hết thảy đều "Không có gì".

Theo Suoen Si, chỉ cần không trở ngại đến lợi ích của hắn, thì trên cái trên thế giới này không có gì là sai lầm, Có thể lấy lợi ích đến tha thứ.

Không có địch nhân vĩnh viễn, chỉ có "Lợi ích" vĩnh hằng.

Bên trong nền chính trị phương Tây, khả năng sẽ tồn tại rất nhiều người có tư tưởng thương nhân giống như Suoen Si này, nắm giữ hình thức tư duy cộng đồng.

- Tưởng Quát đã giao toàn quyền cho mình xử lý sự kiện kia. Vậy thái độ của hắn đến tột cùng là như thế nào, là muốn để cho mình bảo vệ vị trợ thủ cường lực này, khiến cho khu vực Châu Á mạnh hơn, hay là hy vọng lần này mình có thể đạp đổ người có khả năng uy hiếp địa vị cũng như tấn thăng của hắn trong tương lai đây?

Suoen Si nghiền ngẫm hai sự phán đoán này của mình, thòi điểm nhìn về Trầm Bồi Sinh phía trên đài thì nụ cười tràn đầy.

- Như vậy, đối với cá nhân mình mà nói, cái nào mới là có lợi nhất?

- Là bảo vệ vị Trầm Bồi Sinh này, để cho người này trở thành một trong những nhân mạch của mình, khiến trong lòng của hắn đối với Tưởng Quát rạn nứt, khiến cho khu Châu Á bên này đấu tranh nội bộ lục đục với nhau, công trạng khó có thể so với khu Châu Âu của mình.

- Hay là nhân cơ hội này cầm xuống cái vị Trầm Bồi Sinh này, khiến cho khu Châu Á mất đi một vị nhân vật kiêu hùng, trì trệ sự phát triển về sau của bọn họ, cũng làm cho Tưởng Quát minh bạch được 'Hảo ý’ của mình, sau này sẽ cảm tạ mình đây.

- Thật sự là khó mà lựa chọn a.

Suoen Si cười tủm tỉm dùng ngón tay trỏ nhẹ nhàng gõ lên trên mặt bàn, trong lòng "Suy nghĩ không ngừng".

Bạn cần đăng nhập để bình luận