Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 1650: Làm nhiều người tức giận

- Mặc Thành Cự à Mặc Thành Cự, thật xin lỗi, có thể hôm nay anh phải rời đi rồi!

Tiền Bắc cắt sửa lại video, cười thâm trầm:

- Ai bảo có anh ở đây, con trai của tổng giám đốc Câu người ta khó quản lý công ty chứ!

Mặc Thành Cự hoàn toàn không biết mình bị gài bẫy, còn đang trò chuyện với Bạch Tiểu Thăng.

Uống hết một ấm trà, anh ta đã tính dẫn Bạch Tiểu Thăng đi qua bên đoàn đội nghiên cứu xem, thuận tiện từ chỗ của Bạch Tiểu Thăng thám thính một chút hướng nghiên cứu của đoàn đội của Rhine.

Lúc này, điện thoại di động của Mặc Thành Cự lại đổ chuông.

Mặc Thành Cự nói xin lỗi Bạch Tiểu Thăng, đứng dậy đi tới một bên nhận điện thoại.

Mới nghe hai câu, vẻ mặt Mặc Thành Cự lại thay đổi, nói thất thanh:

- Cái gì? Con trai của tổng giám đốc Câu đi tới tòa nhà nghiên cứu à! Cậu ta muốn... chỉnh đốn đoàn đội nghiên cứu và phát triển sao?

Giọng nói của Mặc Thành Cự không ngừng thay đổi.

Thật đúng là sợ điều gì sẽ gặp điều đó! Câu Đại Hổ cuối cùng vẫn muốn động vào bên phía nghiên cứu!

Ngay hôm nay! Chính là bây giờ!

Mặc Thành Cự sốt ruột nói:

- Các người dùng hết mọi cách chặn con trai tổng giám đốc lại cho tôi! Tôi sẽ lập tức tới ngay!

Trong khi nói chuyện, Mặc Thành Cự trực tiếp cúp điện thoại, vội vàng cầm lấy áo khoác và nói với Bạch Tiểu Thăng:

- Tiểu Thăng, tôi có việc phải đi xử lý một chút!

- Chúng ta nghe được rồi, có thể đi cùng anh được chứ?

Bạch Tiểu Thăng nói.

- Vậy... Được rồi!

Mặc Thành Cự do dự một lát, cuối cùng gật đầu.

Dù sao anh ta cũng muốn dẫn ba người Bạch Tiểu Thăng qua đó, chỉ lúc này không đúng lúc, nhưng đám người Bạch Tiểu Thăng theo cũng không sao.

Mặc Thành Cự dẫn theo đám người Bạch Tiểu Thăng vô cùng lo lắng ra khỏi tòa nhà, một đường đi nhanh về phía tòa nhà nghiên cứu.

So sánh với tâm tình nóng nảy của anh ta, Bạch Tiểu Thăng ngược lại có chút... hài lòng.

- Không ngờ hôm nay tới đây, cơ hội đào đi Mặc Thành Cự đã xuất hiện! Phải cho Tiền Bắc bên kia thêm điểm mới được!

Bạch Tiểu Thăng cảm thấy, suy nghĩ này của mình, rõ ràng từ đầu đến cuối đều là "người xấu” đi “tính kế" với người trung nghĩa như Mặc Thành Cự, vẫn rất vui vẻ...

- Mình làm người xấu, tại sao lại cảm thấy thoải mái như vậy? Xem ra, mình quả nhiên là học xấu rồi!

Công ty dược phẩm Thương Vân, trong một khu vườn riêng, từ khu văn phòng tới khu ký túc xá, nhà ăn, khu vui chơi giải trí đến khu công xương đều đầy đủ cả.

Bên trong những kiến trúc này, phải nói "đắt tiền" nhất chính là tòa nhà nghiên cứu.

Tòa nhà nghiên cứu có yêu cầu đặc biệt về phương diện kiến trúc, lúc đó đã mời nhiều chuyên gia thiết kế có danh tiếng, đội xây dựng tốt nhất thi công. Nhân viên nghiên cứu bên trong, ngay cả nhân viên thực tập căn bản nhất cũng tốt nghiệp đại học có danh tiếng. Năm đoàn đội nghiên cứu và phát triển nòng cốt, người dẫn đầu đều là nhân vật tương đối nổi danh trong ngành. Tất cả dụng cụ, thiết bị dùng cho nghiên cứu đều được chọn mua trên toàn thế giới.

Nói công ty dược phẩm Thương Vân có tài nguyên nghiên cứu tốt nhất trong nước, hoàn toàn không quá đáng.

Lại thêm Mặc Thành Cự là giám đốc làm việc mạnh mẽ đanh thép, công ty này ở trong lĩnh vực nghiên cứu dược phẩm sinh học cũng đứng trong top 10 của cả nước!

Theo lẽ thường, làm đoàn đội nghiên cứu và phát triển gốc rễ của công ty dược phẩm Thương Vân, hẳn phải đo ông chủ nắm giữ, xem như bảo bối.

Nhưng lúc này, con trai ông chủ lớn Câu Đại Hổ của công ty dược phẩm Thương Vân lại bảo tất cả mọi người trong đội nghiên cứu ngừng làm việc, tập trung ở đại sảnh tầng một của tòa nhà nghiên cứu, bảo là muốn mở cuộc họp nhỏ. Không nói đi họp cần phải tới văn phòng làm việc, chứ không phải ở đại sảnh, ngay cả chỗ ngồi cho người ta, Câu Đại Hổ cũng không bảo người chuẩn bị. Bất kể là người trẻ tuổi suốt ngày đêm tăng ca đến thâm quầng cả mắt, ngay cả các nhân viên nghiên cứu già nua tóc trắng xoá đều đang đứng trong đại sảnh tầng một.

Không chỉ như vậy, Câu Đại Hổ dẫn người đến còn bắt bọn họ xếp thành đội đứng ngay ngắn, giống như đang chờ đợi kiểm duyệt vậy.

Chỉ riêng xếp thành hàng đã khiến những nhân viên nghiên cứu này tốn hết mười lăm phút, mới khiến cho người của Câu Đại Hổ thỏa mãn.

- Lúc này bảo mọi người qua, là tôi có chuyện quan trọng muốn nói với các người biết.

Câu Đại Hổ ngẩng đầu nhìn mấy chục người đứng ở trước mặt, kèm theo nụ cười mà cậu ta tự cho là uy nghiêm:

- Tiếp theo tôi muốn nói vài điểm, có thể thời gian sẽ hơi dài, tất cả các người nhất định phải cố gắng lắng nghe, tập trung tinh thần. . .

Trước khi vấn đề chính bắt đầu, Câu Đại Hổ lại dài dòng đủ năm phút.

Điều này quả thật làm cho các nhân viên nghiên cứu tiếc thời gian như vàng khó có thể nhẫn nại được.

- Ngài Câu, có thể mong ngài nói nhanh được không? Chúng tôi còn có rất nhiều thí nghiệm cần phải làm. Vừa rồi, người của ngài bảo chúng tôi dừng công việc, tạm thời xuống dưới, bảo chỉ nói mấy câu cần thiết, sẽ không tốn nhiều thời gian, nếu không chúng tôi sẽ không thể bỏ việc xuống đây. Nhưng chỉ riêng xếp hàng đã mất mười lăm phút hai mươi giây, ngài còn dông dài như vậy, công việc của chúng tôi bên kia lại không dừng lại được.

Có người không nhịn được nói.

Những lời này lập tức gây ra "cộng hưởng" .

- Đúng vậy, đồ chúng tôi nuôi cấy bên kia không có người chú ý, tối đa chỉ có thể duy trì ba mươi đến bốn mười phút, thời gian quá dài thì không làm được nữa.

- Chúng ta còn chưa đóng dụng cụ, sau khi phân tích xong, còn phải lập tức xử lý chúng đấy.

- Ngài Câu, tôi thấy chúng ta nên nói ngắn gọn, lời ít mà ý nhiều được không?

. . .

Nghe mọi người mồm năm miệng mười, ánh mắt Câu Đại Hổ hơi trầm xuống, trên mặt rõ ràng không vui.

Hắn ở các bàn ban trong công ty phát biểu, chưa từng bị loại đãi ngộ này.

Vấn đề chính còn chưa bắt đầu mà người ta đã giục, còn yêu cầu nói ngắn gọn, đừng nói nhảm.

Mẹ nó, đám nghiên cứu này cho rằng mình là ai hả! Các người cầm tiền lương của nhà chúng tôi, nhà chúng tôi cho các người bát ăn cơm, còn càn rỡ như vậy! Tôi còn chưa nói vấn đề chính, lại dám giục tôi kết thúc? Ai cho các người lá gan như vậy! Là Mặc Thành Cự sao!

Tức giận trong lòng Câu Đại Hổ bừng bừng dâng lên, thầm nghĩ.

Tôi đã sớm nói, nếu tiếp tục như thế nữa, công ty này cũng đổi thành họ Mặc, mà không phải là họ Câu!

Hôm nay ông đây sẽ dứt khoát tiến hành đổi mới, làm cho tất cả các người đều hiểu rõ ràng, ai mới là người phát tiền cho các người!

Câu Đại Hổ nghĩ tới đây thì không khỏi cười lạnh, nhìn người trước mặt và lên tiếng.

Đó là một người trung tuổi tóc rối bời, râu ria xồm xàm.

- Người này là ai vậy? !

Câu Đại Hổ chỉ tay vào đối phương, nhưng lại hỏi người bên cạnh.

Người kia bị chỉ vào Câu Đại Hổ vô lễ như thế cũng nhíu mày.

Trợ lý bên cạnh Câu Đại Hổ lật xem danh sách trong tay, đáp lại:

- Hắn là tổ phó tổ nghiên cứu số 1, Vu Sương Thiên.

- Chỉ là một tổ phó thôi sao?

Câu Đại Hổ cười giễu cợt một tiếng, ánh mắt khinh miệt:

- Tôi tưởng là người nào xông ra la hét với tôi!

Vẻ mặt Câu Đại Hổ xem thường, lời lẽ đầy sỉ nhục, khiến Vu Sương Thiên lập tức nổi giận.

Nhưng không đợi Vu Sương Thiên lên tiếng, Câu Đại Hổ đã lạnh lùng nói với người bên cạnh một tiếng:

- Đuổi hắn cho tôi!

Người bên cạnh Câu Đại Hổ quyết đoán gật đầu:

- Vâng, con trai tổng giám đốc!

Trong khi nói chuyện, người kia lấy ra một cái bút, trực tiếp gạch một cái trên danh sách. Ý là xóa tên Vu Sương Thiên!

Vu Sương Thiên thấy thế liền sửng sốt.

Hắn làm gì vậy?

Vậy là. . . mình bị đuổi việc à?

Cho dù hắn nói có hơi thẳng, nhưng đó là sự thật! Con trai tổng giám đốc trước mặt này lại làm như thế nào, dùng lời lẽ sỉ nhục hắn, còn muốn thuận miệng nói một câu liền đuổi hắn?

Đuổi một con chó cũng không thể tùy ý như thế đâu!

Vu Sương Thiên quả thật không dám tin vào mắt mình.

Những nhân viên nghiên cứu cũng sững sờ, không dám tin.

Tất cả mọi người ở đó đột nhiên im lặng, tất cả mọi người không thể tin nổi nhìn Câu Đại Hổ. Bọn họ đang cố gắng nhớ lại xem Vu Sương Thiên rốt cuộc nói sai chỗ nào.

Nhưng bọn họ có nghĩ muốn vỡ đầu vẫn cảm thấy, Vu Sương Thiên chỉ nói hơi thẳng một chút mà thôi.

Câu Đại Hổ nhìn lướt qua những người bị lời mình nói "chấn áp", cảm giác vô cùng thỏa mãn.

Thế nào, đều sợ rồi sao!

Tất cả các người, mỗi người cả ngày giống như đại gia vậy, còn không phải là do Mặc Thành Cự chiều "quen" sao? Câu Đại Hổ tôi sẽ không chiều các người!

Ở trước mặt tôi mà không biết tôn ti, tôi cho các người biết lợi hại!

Bây giờ, các người đã biết ai nắm giữ quyền lớn sinh sát của các người rồi chứ!

Là tôi, Câu Đại Hổ!

Câu Đại Hổ không khỏi đắc ý.

- Anh muốn đuổi tôi? Dựa vào đâu? !

Vu Sương Thiên không nhịn được tức giận mà lên tiếng nói.

- Chỉ dựa vào công ty này là tôi, chỉ dựa vào anh là người làm cho nhà tôi!

Câu Đại Hổ chỉ vào hắn, ngạo nghễ vô cùng nói:

- Anh không tôn trọng tôi, vậy tôi giữ anh lại có ích lợi gì!

Trong khi nói chuyện, Câu Đại Hổ còn nhìn những người khác uy hiếp.

Vu Sương Thiên tức giận run rẩy.

Bạn cần đăng nhập để bình luận