Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 2209: Alger kiêu ngạo (1)

Vừa rồi, khi nghe Lisa nói chuyện với Lâm Vi Vi, Bạch Tiểu Thăng xoay người, xem như quay lưng về phía lối vào đại sảnh bên kia.

Sau khi Lisa vừa nhắc nhở, Bạch Tiểu Thăng mới xoay người lại nhìn về phía hướng kia.

Lúc này, Alger vừa được mọi người bàn luận đang dẫn theo quản gia và một đám người đi cùng tiến về phía bên này.

Ngoài ra, ở bên cạnh Alger còn có người quản lý cao cấp của bộ thương mại trước đây đã mời Bạch Tiểu Thăng qua cũng đi theo.

Hẳn là qua miệng của anh ta, Alger mới biết được thân phận của Bạch Tiểu Thăng.

Lúc này, Bạch Tiểu Thăng xoay người, vừa vặn đối diện với Alger.

Từ phía xa, ánh mắt Alger ngầm có phần xem kỹ, nhìn Bạch Tiểu Thăng từ trên xuống dưới.

Hai người đều trẻ tuổi, đều có thành tựu không tầm thường, thân phận đều hơn người và cũng đều là đàn ông, con người ta khó tránh khỏi sẽ xuất hiện tâm lý so sánh.

Có câu đồng tình thì chọi nhau, điều này đại khái cũng phù hợp với một vài "nguyên lý khoa học".

Lại giống như hai người phụ nữ gặp nhau, sẽ theo bản năng hai bên sẽ so sánh quần áo, trang điểm xem ai đẹp hơn. Chỉ có điều đám đàn ông so sánh với nhau chính là ai thành công hơn, ai có sức hấp dẫn ở trước mặt mọi người, còn có ở trước mặt phụ nữ hơn.

Chỉ có điều tâm lý so sánh này hoàn toàn là của riêng một mình Alger, Bạch Tiểu Thăng không có ý định này.

Điều này không phải chứng tỏ Bạch Tiểu Thăng không đủ nam tính, không đủ thành công, mà vài năm qua hắn nhiều lần trải qua bể dâu, từ tầng thấp nhất dốc sức bắt đầu làm nên tâm tính đã được rèn luyện vượt qua giai đoạn tuổi này nên có.

Bên kia, Alger đi thẳng đến đây, vẻ mặt cử chỉ đều lộ ra sự cao ngạo không hề che giấu, thậm chí đến ngay cả người bên ngoài liếc mắt cũng nhìn ra được.

Dương Tiếu Vân cười tủm tỉm nhìn Alger.

Đôi mắt đẹp của Lisa không ngừng quan sát qua lại trên người Alger và Bạch Tiểu Thăng.

Alger nhanh chóng đến trước mặt Bạch Tiểu Thăng, hai người xem như thật sự mặt đối mặt.

Lão quản gia bên cạnh Alger vẫn lén quan sát Bạch Tiểu Thăng, sâu trong đôi mắt có chút nghi ngờ, cảm thấy người này nhìn quen mắt, nhưng không nhớ nổi trước đây mình đã gặp qua ở đâu.

- Vị này là ngài Bạch Tiểu Thăng dẫn đầu đoàn doanh nghiệp Trung Quốc, cũng là giám đốc điều hành khu Đại Trung Hoa ở tập đoàn Chấn Bắc tiếng tăm lừng lẫy!

Vị người quản lý cao cấp ban ngành thương mại Osan giới thiệu hai người với nhau:

- Vị này chính là ngài Alger, ngài ấy được công nhận là thiên tài giới kinh doanh trong liên minh các tiểu vương quốc Tây Phi, ngôi sao tương lai, có tới mười mấy danh hiệu có liên quan tới ngài ấy, nổi tiếng nhất phải kể tới...

Alger mỉm cười giơ tay ngăn cản người quản lý kia, nói:

- Ngài có thể đi làm việc của mình, tôi tới nói chuyện với ngài đây là được rồi.

Người quản lý cao cấp kia lập tức âm thầm thở phào nhẹ nhõm.

Nếu như đem đọc ra hết mười mấy danh hiệu này, cho dù chỉ nói một phần cũng sẽ khiến người ta quá sức mệt mỏi.

Người quản lý cao cấp kia lập tức gật đầu mỉm cười nói:

- Vậy hai vị trò chuyện đi.

Trong khi nói chuyện, anh ta lùi lại và rời đi.

- Làm phiền ngài rồi.

Bạch Tiểu Thăng khách sáo nói với người kia một tiếng.

Alger chỉ khẽ gật đầu với biên độ nhỏ đến đáng thương, điều này chỉ tính là khách sáo với người khác mà thôi. Anh ta cao ngạo như vậy, quả thật ngay cả Asgar – con trai của người đứng đầu tiểu vương quốc cũng không có cách nào so sánh được, người không biết thì còn tưởng rằng Alger mới là thành viên hoàng thất đấy.

Đương nhiên, lấy bối cảnh của Alger, cho dù là thành viên hoàng thất cũng không bằng được anh ta.

- Ngài Bạch Tiểu Thăng, tôi đã ngưỡng mộ đại danh của ngài từ lâu.

Alger mỉm cười và nói với Bạch Tiểu Thăng.

Tuy lời nói của anh ta khách sáo nhưng giọng điệu tùy ý, chưa tính là chân thành.

- Tôi cũng ngưỡng mộ danh tiếng của ngài Alger từ lâu.

Bạch Tiểu Thăng cười nói.

Anh còn lịch sự, chủ động đưa tay qua.

Quả thật, ở trước bữa tiệc, Bạch Tiểu Thăng đã nghe được sự “nổi tiếng” của Alger, người có thể nhận được quyền đặc biệt trong bữa tiệc này, trong tất cả những người ở đây lại có thể có bao nhiêu người làm được chứ.

- Đây là vinh dự của tôi.

Alger ngược lại không suy nghĩ rất nhiều, chỉ cho rằng Bạch Tiểu Thăng đang lấy lòng mình nên lập tức cười ngạo nghễ, giơ tay ra bắt tay Bạch Tiểu Thăng mang tính tượng trưng rồi rụt trở lại.

Sau đó, ánh mắt Alger nhìn về phía bên cạnh Bạch Tiểu Thăng.

- Ngài Alger, đã lâu không gặp .

Dương Tiếu Vân cười ha hả chủ động lên tiếng chào.

Ông ta và Alger cũng đã từng quen biết.

- Ngài Dương, đã lâu không gặp, trông ngài càng lúc càng có tinh thần đấy.

Alger cười ha ha nói, giơ tay nắm lấy tay Dương Tiếu Vân.

Chỉ có điều trong lúc này, Alger lại làm ra một hành độ ngoài dự đoán của mọi người, chính là nắm tay đồng thời một bàn tay khác thò qua vỗ nhẹ vài cái vào cánh tay của Dương Tiếu Vân.

Hành động tương đối "tùy ý" lại "Thân thiết" này ở trường hợp này thật sự rất không thỏa đáng.

Nếu là người bạn cũ hoặc tuổi tác địa vị thua kém mình, ngược lại cũng thôi. Nhưng xét về tuổi và tác xét về thân phận thì Dương Tiếu Vân đều không nên nhận đãi ngộ như thế.

Nhưng Alger không chỉ làm vậy ở trước mặt mọi người, vẻ mặt còn thản nhiên, hoàn toàn là thói quen.

Bạch Tiểu Thăng nhìn thấy vậy nhưng vẻ mặt không thay đổi.

Dương Tiếu Vân cũng dường như hoàn toàn không chú ý tới, vẫn là vẻ tươi cười thường trực.

Chỉ có Dương Nhất Sơn ở bên cạnh thoáng có chút không vui.

- Cô Dương, lại gặp mặt rồi.

Alger cười tủm tỉm chào Dương Nhất Sơn, ngược lại còn chủ động hơn đối với Dương Tiếu Vân, chủ động vươn tay ra.

Theo phép lịch sự, Dương Nhất Sơn cười và bắt tay Alger.

- Cô Lisa.

Alger lại xoay sang nhìn Lisa, mỉm cười chào.

- Ngài Alger.

Lisa mỉm cười lộ vẻ phong tình lại tao nhã nói.

Sau khi chào hỏi qua hai người phụ nữ, Alger xoay sang Lâm Vi Vi, đôi mắt hơi sáng lên. Trên người Lâm Vi Vi có khí chất đặc biệt, vẻ quyến rũ của người phương đông mà hai người phụ nữ này đều không có.

- Không biết cô đây xưng hô thế nào?

Alger mỉm cười đưa tay qua.

Lâm Vi Vi có ấn tượng không được tốt lắm về người đàn ông này nên trực tiếp lùi lại nửa bước, không bắt tay, bình tĩnh cười nói:

- Thật ngại quá, ngài Alger, tôi chỉ là thư ký của ngài Bạch, không nhận nổi đãi ngộ như vậy của ngài.

- Không sao, con người tôi sẽ không vì thân phận mà khinh thường ai cả.

Alger lộ ra một quyến rũ mỉm cười, vẫn kiên trì phải và Lâm Vi Vi nắm tay.

Lúc này, bên cạnh có một bàn tay thò qua, nắm lấy tay Alger, sau đó kéo anh ta một cái, làm cho anh ta đối mặt với mình.

- Ngài Alger đúng là người nhiệt tình, chỉ có điều thư ký của tôi càng thích quý ông kín đáo hơn.

Bạch Tiểu Thăng mỉm cười nói với Alger.

Trong mắt Alger lập tức lộ vẻ không vui, không chỉ vì Bạch Tiểu Thăng cắt ngang sự chủ động giữa anh ta đối với người đẹp, còn cho rằng câu nói này chính là đang đùa cợt mình.

- Như vậy à.

Ngoài mặt, Alger cười ha hả, cũng không có lại cưỡng ép nữa.

- Lần này ngài Alger qua không tính là sớm, ngài Asgar có chuyện nên phải rời đi trước rồi.

Bạch Tiểu Thăng mỉm cười nói:

- Ngài xem, tất cả các vị khách ở đó đều đang nhìn về phía bên này, là đang nhìn ngài Alger đấy, tôi đoán bọn họ nhất định là đang sốt ruột muốn chào hỏi ngài. Hay là ngài thỏa mãn nguyện vọng này của mọi người trước đi đã.

Bạch Tiểu Thăng là muốn để cho Alger đi sớm một chút, tránh ở đây làm chướng mắt.

Chỉ có điều lý do "đuổi người" này thật ra tương đối đầy đủ, quả thật các vị khách xung quanh có rất nhiều người đều đang rục rịch, muốn chào hỏi với Alger.

Alger chú ý tới ý đuổi người trong câu nói của Bạch Tiểu Thăng, trong lòng càng thêm khó chịu.

Tuổi của Bạch Tiểu Thăng gần với anh ta nhưng hình như xuất sắc hơn anh ta, bên cạnh còn có ba người đẹp vây quanh, đây là muốn cướp đi ánh sáng của anh ta à.

Lúc này, người này tự nhiên còn dùng loại giọng điệu “khó chịu" nói chuyện với mình!

Nếu không phải có người đẹp ở đây, thân phận của Bạch Tiểu Thăng đặc biệt, anh ta chắc chắn sẽ không nhẫn nhịn đâu.

Bạn cần đăng nhập để bình luận