Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 1475: Hợp tác với các ngươi? Miễn bàn đi! (1)

Ba người đi dọc theo hành lang vào sâu bên trong, sau khi đi qua hai cánh cửa thủy tinh vô cùng bình thường thì đến một căn phòng, biển số treo trước cửa phòng chỉ ghi năm chữ 'Phòng tiếp khách duy nhất'.

Căn phòng này là căn phòng duy nhất dùng để tiếp khách, nhìn thì thấy rất kì cục nhưng mà Lâm Vi Vi và Lôi Nghênh đã có chút hiểu biết về tính tình của Rhino và Grace thì vừa nhìn một cái là hiểu ngay ý nghĩa của nó.

Cái này cũng không phải muốn biểu đạt cái sự nhiệt tình hân hoan chào đón gì đó, mà là trực tiếp nêu lên đây chính là căn phòng duy nhất để cho khách đi vào, không ai có thể đi vào sâu hơn nữa, từ chối người khác một cách hàm súc vô cùng.

Grace đi đến trước cửa phòng khách, cũng không thèm gõ cửa mà trực tiếp đẩy cửa vào.

Bên trong nhóm nhỏ của Rhino này, tính luôn cả Rhino, sáu người bọn họ đều vô cùng thân mật khắng khít, không hề câu nệ mấy chuyện nhỏ nhặt này.

Đối ngoại cũng như vậy, mặc kệ ngươi là khách quý cỡ nào, bọn họ vẫn cứ thích làm theo ý của mình.

Lâm Vi Vi và Lôi Nghênh cũng đi theo sau vào trong.

Bên trong căn phòng khách này trang hoàng cực kì đơn giản, chỉ có một cái bàn và hai dãy ghế xếp hai bên hông bàn.

Cộng thêm, một cái bình nước được đặt ngay góc tường nữa.

Trống rỗng, lạnh như băng.

Cả căn phòng đều lộ ra ba chữ 'Không chào đón', thực đúng là phong cách 'Rhino' mà.

Sau khi đi vào thì Lâm Vi Vi và Lôi Nghênh mới phát hiện hai bên hàng ghế đã ngồi một đống người rồi.

Ngồi chính giữa trong năm người đó chính là Rhino. Hai bên trái phải của hắn là ba nam hai nữ, tuổi tác không giống nhau, tướng mạo cũng khác nhau, nhưng đều mặc áo khoác trắng dài, đây đều là thành viên trong nhóm của Rhino.

Bây giờ, sắc mặt của Rhino vô cùng âm u, không còn chút vẻ cợt nhả cà lơ phất phơ như hôm qua nữa, khóe mắt đuôi mày cũng lộ ra vài phần nghiêm túc.

Mà những người ngồi bên cạnh hắn kia, hoặc nhiều hoặc ít thì trên mặt cũng đều mang vẻ tức giận.

Còn đối diện bọn Rhino cũng đang ngồi một hàng người, đếm đếm thì có tổng cộng sáu vị.

Người ngồi chính giữa là dễ chú ý nhất, dáng người tròn như trái banh, tai to mặt lớn, đống nọng dưới cằm cũng tầng tầng lớp lớp.

Không khí bên trong phòng khách bây giờ cực kì ngưng trọng, hình như vừa mới trải qua một hồi tranh cãi kịch liệt.

Grace đi thẳng tới chỗ của đám Rhino, bình tĩnh tự nhiên ngồi xuống.

Lâm Vi Vi và Lôi Nghênh thì không mấy dễ chịu, chỉ có thể đứng ở ngoài cửa, thực ra nguyên nhân cũng rất đơn giản, tất cả ghế trong căn phòng này đếm đi đếm lại cũng chỉ có mười hai cái, bây giờ cũng bị mười hai người ngồi hết rồi, bọn họ muốn ngồi cũng chẳng có chỗ mà ngồi.

- Mấy người tới rồi.

Rhino thấy bọn họ, sắc mặt cũng giản ra một chút, chào hỏi một tiếng với Lâm Vi Vi và Lôi Nghênh, sau đó lại nhìn về phía sau lưng bọn họ dò hỏi,

- Bạch đâu?

- Anh ấy tới đây liền thôi.

Lâm Vi Vi trả lời.

Rhino gật đầu, nhìn một người đàn ông trông có vẻ khỏe mạnh đang ngồi kế bên nói

- Đi lấy thêm ba cái ghế dựa lại đây đi.

Người đàn ông thuộc nhóm của Rhino gật đầu, đứng dậy đi lấy ghế.

- Không cân đâu, chúng tôi đứng ở đây một lát cũng không có chuyện gì.

Lâm Vi Vi nói.

- Ngồi đi! Các người là bạn bè của tôi mà!

Rhino thực nghiêm túc trả lời.

Người đàn ông bị Rhino sai đi làm việc nhanh chóng lách qua đống bàn ghế đi ra ngoài. Cũng bởi vì nghe thấy lời nói của Rhino mà dù cách một đoạn hắn cũng nhìn Lâm Vi Vi và Lôi Nghênh mỉm cười thiện ý, lộ ra vài phần nhiệt tình.

Bạn bè của Rhino thì cũng chính là bạn bè của bọn họ.

Những người ngồi bên cạnh Rhino cũng hơi ngưng mắt nhìn kĩ.

Chỉ có một mình Grace là rầu rĩ phụng phịu.

Lúc nãy Bạch Tiểu Thăng để lại ấn tượng cho cô thật sự là rất kém, giờ phút này cô cũng không có tâm tình miễn cưỡng cười vui, ánh mắt cô lộ ra địch ý rõ ràng nhìn chằm chằm vào mấy người đang ngồi ở phía đối diện.

- A, lại gặp mặt rồi. Người cao to, có nhớ tôi hay không!

Một người ngồi đối diện đám Rhino, kế bên tên mập tròn béo ú kia, bỗng nhiên giương cao giọng nói, giọng nói lạnh lùng giễu cợt.

Lâm Vi Vi và Lôi Nghênh bây giờ mới phát hiện, không ngờ người nói lời này lại là Tony.

Ngay tại giờ phút này, hắn không còn bộ dáng mặt xám mày tro như hôm qua nữa, ngược lại vẻ mặt kiêu ngạo hăng hái.

Xem ra, người đứng ở phía sau làm khó dễ chính là vị cố chủ của Tony!

Lâm Vi Vi và Lôi Nghênh nhìn nhau, lạnh lùng nhìn đối phương.

- Rhino tiên sinh, nếu như chúng ta còn muốn tiếp tục bàn bạc thì ngươi kêu hai người này cút ra ngoài đi thôi! Bọn họ đứng ở chỗ này làm chướng mắt tôi quá!

Tony vừa cười lạnh vừa dùng ngón tay chỉ Lâm Vi Vi và Lôi Nghênh, vô cùng bá đạo nói.

Hai người Lâm Vi Vi nhìn Tony, ánh mắt đột nhiên trở nên lạnh lùng.

- Anh đừng có mà quá đáng!

Rhino trừng mắt nhìn Tony, giận không kiềm chế được mà quát to.

Chuyện bàn bạc lúc nãy đã làm cho Rhino lửa giận ngập trời rồi, bây giờ đụng chuyện này làm cho hắn hoàn toàn bộc phát ra.

Người ngồi bên cạnh của Rhino cũng mang vẻ mặt cùng chung mối thù, thậm chí vẻ mặt đều xơ xác tiêu điều.

Không sai, hù ai vậy hả!

Cùng lắm thì chúng ta không liên quan gì nữa.

Dù sao thì lúc nãy đều là do người bên đó gây sự trước, thật sự hơi quá đáng rồi!

Nếu như thực sự quậy tới nỗi phải xé rách mặt nhau, thì hàng mẫu thí nghiệm của nhóm người Rhino có khả năng sẽ bị hủy đi trong giây lát. Nhưng mà bọn họ cũng nắm giữ toàn bộ tư liệu và số liệu nghiên cứu từ đầu đến giờ rồi, cùng lắm thì làm lại từ đầu, nhiều lắm là tốn thêm một hai năm cũng có thể làm ra thành phẩm một lần nữa mà thôi!

Không ngờ đám người Rhino lại có phản ứng kịch liệt như vậy, sắc mặt của Tony cứng đờ ngay lập tức.

Hắn chẳng qua chỉ là muốn mượn cơ hội này tạo một chút uy phong mà thôi, dù sao ngày hôm qua hắn chính là bị tên cao to này ném ra ngoài, nhục nhã cỡ nào chứ!

Hiện tại hắn chỉ là muốn cáo mượn oai hùm, đòi lại một chút tiện nghi cho mình, không ngờ lại chọc đám người Rhino tức điên lên, phản ứng y hệt như một đám chó điên.

Hắn lập tức sợ hãi.

Nếu như thật sự không thể cứu vãn được, vậy là tiêu đời.

Trong mắt của Tony thì bọn họ đã bức đám Rhino vào đến ngõ cụt, sắp sửa nhìn thấy được kết quả tốt, bây giờ lại đột nhiên gãy gánh giữa đường, trách nhiệm của hắn sẽ rất lớn.

Vị cố chủ có thân phận cực cao sau lưng hắn chắc chắc sẽ không bỏ qua cho hắn đâu.

Trong lòng Tony lạnh lẽo.

Vừa thấy tình hình không thích hợp thì người ngồi bên cạnh Tony, cũng chính là tên mập mạp tròn như trái banh kia lập tức cười làm lành:

- Rhino, các cậu không cần kích động như vậy! Tony tiên sinh cũng chỉ là thuận miệng nói chơi mà thôi, không cần phản ứng mạnh như vậy đâu.

- Chúng ta lúc đầu đã nói tốt rồi, làm sao lại không nói chuyện nữa chứ? Vậy làm sao coi được đúng không!

- Tôi nói chứ làm việc với bên học viện cũng rất khó khăn đấy, họ luôn cố gắng giữ gìn ích lợi lớn nhất cho các cậu!

- Mấy người các cậu, người nào mà không phải từ trong học viện đi ra, bản thân đều đã thành tài thì cũng nên báo đáp cho trường học cũ của mình một chút chứ, đúng không nào?

- Cần phải thông cảm cho sự khó xử của phía nhà trường, mọi người cùng nhau ngồi xuống, bình tâm tĩnh khí nói chuyện lại với nhau, chuyện gì cũng sẽ có thể giải quyết đẹp cả đôi đường cả mà.

Tên mập mạp này chính là đại biểu cho học viện y học Halu.

Lời nói này thật sự rất hữu ích, không khí giương cung bạt kiếm trong phòng cũng vơi đi ít nhiều.

Người như Rhino, thoạt nhìn không quan tâm gì hết, nhưng thật ra rất coi trọng tình cảm, đặc biệt những năm gần đây hắn cũng rất cảm ơn phía học viện đã duy trì. Vừa nghe tên mập mạp nói như vậy, hắn cũng trầm mặc, những thành viên trong nhóm ngồi cạnh hắn cũng im lặng theo.

- Bây giờ chúng ta đang đàm phán, nếu như để bạn bè của cậu đứng ở đây không phải cũng không thích hợp lắm sao.

- Hơn nữa, ở đây cũng đã kín chỗ rồi.

- Ý của Tony tiên sinh là nên mời bọn họ ra ngoài chờ một lát mà thôi.

Tên mập kia thất biểu tình không đồng ý của Rhino lập tức nói.

- Tôi cảm thấy, cũng có thể để họ ngồi ở một góc một bên chờ đợi một lát, thậm chí ngồi dự một lát cũng không phải vấn đề lớn gì.

Trong lúc nói chuyện thì người đàn ông đi lấy ghế cũng đã trở về, còn cầm thêm ba cái ghế nhựa nữa,

- Vị tiên sinh này nói không sai, chúng ta ngồi ở chỗ này cũng được rồi.

Lâm Vi Vi giương giọng nói.

Cô cũng không muốn vì bọn họ mà khiến cho Rhino cảm thấy khó xử.

Dù sao nhìn tình huống hiện tại thì như vậy cũng đã ổn rồi.

Tất cả mọi chuyện chờ đến khi Bạch Tiểu Thăng đến lại nói tiếp cũng chẳng sao

Nhưng mà, anh Tiểu Thăng cũng chậm chạp quá rồi... Lâm Vi Vi thầm nghĩ,

Lôi Nghênh giơ tay tiếp mấy cái ghế dựa, cũng cười cười với người đàn ông đi lấy ghế, người đó cũng trả về một nụ cười hữu hảo rồi mới quay trở lại vị trí của mình.

Nghe thấy tên mập mạp khuyên bảo, lại thêm bậc thang của Lâm Vi Vi nên tức giận của Rhino cũng bị ép ngược trở vô trong.

Dù sao thì việc ngồi xuống đàm phán cũng không phải việc của một mình hắn mà còn liên quan đến tất cả thành viên trong nhóm hắn nữa!

Nói lập tức tách ra thì dễ nhưng bảo mọi người từ bỏ thành quả mà bọn họ khổ khổ cực làm ra, Rhino không cam lòng chút nào.

- Rhino tiên sinh, coi như vừa rồi là do tôi nói không đúng được không, tôi xin thu hồi lại những lời nói ban nãy!

Tony cũng giơ tay lên cao làm bộ đầu hàng, thuận thế mà xuống đài.

Tony không chịu thua cũng không được, bên cạnh hắn còn có người của cố chủ, nếu như bọn họ trở về nói là chính mình là người làm hư chuyện thì hắn chắn chắn không có quả tốt để ăn đâu.

Bạn cần đăng nhập để bình luận