Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 2004: Giải cứu Trần Phi Tù (2)

Cánh cửa sắt kia bay ra, làm tất cả mọi người giật mình.

Sau đó, ba bóng người từ bên ngoài đi tới.

Dẫn đầu chính là một người đàn ông cao lớn. Đi theo phía sau anh ta là một nam một nữ.

- Là các người!

Mắt Mã Tiêu Tiêu bỗng nhiên sáng lên, bản thân cô ta cũng nhận ra ba người này.

Đó không phải là ba người đã gặp phải trên toa tàu đi tới Lâm Thâm sao?

Trần Phi Tù nhìn ba người với vẻ không thể tin nổi, sau đó vẻ mặt mừng như điên, kêu to:

- Cứu...

Cậu ta đành phải nuốt từ mạng xuống, bởi vì cậu đã nhìn thấy anh cả Mã Tiêu Tiêu đang trợn trừng mắt nhìn mình.

Trần Phi Tù lập tức giả vờ ngoan ngoãn, nhưng trong ánh mắt đầy hi vọng.

Anh của Mã Tiêu Tiêu chăm chú nhìn vào phía sau đám người Bạch Tiểu Thăng, xem còn có người nào khác không.

Bạch Tiểu Thăng lập tức cười:

- Không cần nhìn nữa, chỉ có ba người chúng tôi thôi. Chỗ này của các người thật náo nhiệt! Đây là đang chơi trò gì sao?

Bạch Tiểu Thăng nói hờ hững, vẻ mặt tùy ý.

Trần Phi Tù ngẩn người rồi lập tức đen mặt.

Trò chơi?

Anh bạn, lẽ nào anh nhìn không ra sao? Người anh em là tôi đã thành thịt cá nằm trên thớt rồi mà anh còn có lòng nói đùa như vậy! Có thể nhanh chóng tới cứu tôi không vậy?

Trần Phi Tù thật muốn lại hét to.

Mã Tiêu Tiêu liếc nhìn anh mình và đều hiểu ý nhau.

Chỉ có này ba người, không có người khác sao?

Vậy tuyệt đối không thể bỏ qua cho bọn họ!

- Đúng vậy, chúng tôi đang đùa giỡn thôi... Anh bạn đừng đi, chúng ta cùng chơi đi.

Anh của Mã Tiêu Tiêu tươi cười, trong tay cầm cây gậy và âm thầm ra hiệu cho mấy người anh em của mình đi tới bao vây xung quanh.

Ba người Bạch Tiểu Thăng dường như không nhìn thấy, lại không hiểu ý định của đối phương, “ngây ra” cũng không biết đường chạy trốn.

Trần Phi Tù kịp phản ứng, vẻ mặt lập tức biến đổi.

Đã như vậy rồi mà các người còn không nhìn ra vấn đề ở đây sao?

Các người là ngốc thật hay giả vậy, chạy đi!

- Chạy a! Đi báo cảnh sát đi!

Trần Phi Tù không quan tâm nữa, kêu to.

- Muộn rồi!

Anh của Mã Tiêu Tiêu cười dữ tợn.

Hai người anh em của hắn đã chặn đường lui, vòng qua phía sau Bạch Tiểu Thăng.

- Ba người này, một người cũng đừng mong chạy thoát được!

Mã Tiêu Tiêu kêu lên.

Trần Phi Tù thấy thế thì ánh mắt lập tức lộ vẻ tuyệt vọng.

Vào lúc này, Bạch Tiểu Thăng lại dẫn theo Lâm Vi Vi tránh sang bên cạnh, đi về phía trong sân chứ không phải ngoài sân, trong miệng vẫn mỉm cười và nói:

- Đây là gì vậy, muốn ra tay sao? Vậy các ngươi đánh đi, tôi và cô đây sẽ không dính vào.

Lôi Nghênh cũng bước nhanh tới, nhìn về phía bốn người đàn ông ngoắc tay.

- Tới đi!

Lôi Nghênh chỉ nói ngắn gọn hai từ như thế, vẻ mặt lại đặc biệt khiêu khích, hình như căn bản xem thường bốn người đàn ông này.

Anh của Mã Tiêu Tiêu vừa thấy vậy thì lập tức nổi giận, cười lạnh nói:

- Hừ! Lại có một tên giả trâu bò tới! Các anh em, cố gắng đánh cho hắn biết tay!

Thấy đám người Bạch Tiểu Thăng và Lâm Vi Vi không trốn thoát được, anh của Mã Tiêu Tiêu cũng đặt hết sự chú ý ở trên người Lôi Nghênh.

Ba người đàn ông khác cầm gậy trong tay và phát ra từng tiếng cười lạnh.

- Sao hôm nay chúng ta toàn gặp người không biết tự lượng sức mình thế nhỉ!

- Một lát nữa mọi người ra tay nặng một chút, dạy dỗ cho hắn một trận!

- Mày nhìn thấy tên da đen nằm trên mặt đất kia chứ? Vừa rồi hắn còn trâu bò hơn mày đấy.

Những người này cười vang, hoàn toàn coi thường Lôi Nghênh.

Mã Tiêu Tiêu đứng ở bên cạnh Trần Phi Tù cũng khoanh tay cười lạnh, thậm chí nhìn Trần Phi Tù nói:

- Vừa rồi có phải trong lòng anh rất cao hứng vì rốt cuộc có một cứu tinh đã tới đúng không?

- Kết quả chỉ là một đám ngu xuẩn mà thôi!

Mã Tiêu Tiêu nhìn Lôi Nghênh và liên tục cười lạnh.

Ai có thể lấy một đánh bốn, hơn nữa trong tay bốn người còn có vũ khí, còn là dưới tình huống bị bao vây chứ.

Đừng nói tên cao lớn kia, cho dù có ba đầu sáu tay cũng không thể chịu được đâu!

- Đừng nói nhảm nữa, ra tay đo!

Anh của Mã Tiêu Tiêu thấy đám anh em của mình chỉ lo nói giỡn thì vội vàng thúc giục:

- Lúc này vẫn nên mau bắt đám người không rõ này lại, nhìn đồ bọn họ mặc cũng không tệ, có thể lại là một đám 'heo vàng' đấy.

Trên phương diện đánh đấm, bốn người đàn ông này thật sự rất ăn ý, tất cả đều tiến lên, vung mạnh cây gậy trong tay đập về phía Lôi Nghênh.

Theo bọn họ thấy, bị tấn công từ bốn hướng như vậy, có muốn trốn cũng trốn không thoát được. Người cao to này có thể chống đỡ được một đợt, nhưng bọn họ xông vào đánh liên tục cho tới khi hắn không đỡ nổi, không chịu nổi, cuối cùng chẳng phải cũng nằm dưới đất không dậy nổi giống tên da đen bên kia sao?

Kết quả, chẳng ai ngờ được.

Bốn cái gậy nhìn sư sắp đánh lên trên người cao lớn, nhưng chẳng biết tại sao lại thất bại một cách vô cùng quỷ dị.

Không thấy người đàn ông kia có động tác gì lớn, chỉ hơi nghiêng người và dời bước chân, lại khiến cho bọn họ trơ mắt đánh không trúng.

Chỉ có ống thép trong tay của Mã Tiêu Tiêu là không đánh hụt, nhưng lại bị người đàn ông kia nắm chặt ở trong tay, tương đương với "đập" trúng tay người ta.

Lôi Nghênh tiện tay kéo một cái, anh của Mã Tiêu Tiêu vốn đang lệch trọng tâm về phía trước liền trực tiếp bổ nhào vào trong lòng Lôi Nghênh, Lôi Nghênh giơ chân đá đúng vào giữa bụng của hắn.

Đây chính là người đàn ông đá ba cái đã đá văng cửa sắt, có thể tưởng tượng được sức lực kia thế nào!

Anh của Mã Tiêu Tiêu cũng gần trăm cân, bị đá một cái lại bay xa hơn một trượng, thoáng cái đã nằm trên mặt đất không dậy nổi.

Toàn bộ quá trình diễn ra quá nhanh, thậm chí ba người đàn ông kia nhìn lại, đã thấy “đại ca” của bọn họ đã quỳ ở đó.

Ba người ngây người nhìn, không biết phải làm sao.

Mã Tiêu Tiêu vốn đang đắc ý, vẻ mặt Trần Phi Tù vốn đang tuyệt vọng, bây giờ đều lộ ra cùng một dáng vẻ: trợn tròn mắt, nghẹn họng nhìn trân trối vào cảnh tượng trước mặt.

Trong đầu bọn họ đều nghĩ cùng một vấn đề: "Vừa rồi đã có chuyện gì xảy ra vậy...”

Giờ phút này, ở đó trở nên yên tĩnh.

Lôi Nghênh nắm lấy ống thép của anh Mã Tiêu Tiêu, tiện tay vung vẩy vài cái, trong tay vẫn có cảm giác rất tốt.

Sau đó, Lôi Nghênh cầm ống thép chỉ vào ba người đàn ông kia, nhã nhặn nói:

- Đến đây đi, đừng nhìn nữa, tất cả cùng tiến lên đi!

Ba người thấy thế thì cắn răng, phối hợp ăn ý mà cùng xông về phía Lôi Nghênh.

Sau đó, bọn họ đã bị Lôi Nghênh dạy một bài học.

Lôi Nghênh dạy cho bọn họ biết nên dùng loại gậy ngắn này thế nào.

Mã Tiêu Tiêu, Trần Phi Tù ngây người nhìn Lôi Nghênh cầm ống thép đuổi theo ba người chạy khắp sân.

Hình ảnh kia thật đẹp, làm cho người ta không đành lòng nhìn thẳng...

Hai người cảm thấy ba người kia quá thảm...

Đến cuối cùng, ba người đàn ông kia có một người chạy vội không nhìn đã đâm đầu vào cái cây, tự mình làm mình hôn mê bất tỉnh. Một người đau chân giơ cao vũ khí đầu hàng. Người cuối cùng bị đuổi quá sốt ruột, bỗng nhiên nhìn thấy Bạch Tiểu Thăng và Lâm Vi Vi thì lập tức nhảy qua. Hắn thấy mình không thể động vào được người đàn ông vạm vỡ này, nhưng người gầy gò, người đẹp yểu điệu hẳn là trái hồng mềm, bắt được bọn họ sẽ làm cho người đàn ông vạm vỡ kia phải ném chuột sợ vỡ bình!

Bên kia, Mã Tiêu Tiêu quả thật muốn khen ngợi cho người anh em này. trong ba người anh mình tìm tới, cuối cùng cũng có một người thông mình một chút!

Mã Tiêu Tiêu vừa muốn nhắc nhở bọn họ ra tay với người thanh niên và cô gái kia, nhưng còn chưa kịp mở miệng thì ba người đã có hai người bị đánh bại.

Bạch Tiểu Thăng, Lâm Vi Vi nhìn thấy đối phương xông lại, không ngờ không tránh không né.

Bên kia, Trần Phi Tù nhìn thấy, quả thật sốt ruột.

Nhưng một cảnh tượng sau đó làm cho Trần Phi Tù sửng sốt, cũng khiến cho vẻ tươi cười trên mặt Mã Tiêu Tiêu trở nên gượng gạo...

Bạch Tiểu Thăng quét chân một cái với tiêu chuẩn tuyệt đẹp, trực tiếp quét người nhào tới bay ra ngoài.

Người kia giống như bao tải ngã xuống đất, trực tiếp hôn mê.



Cao thủ!

Hóa ra người này cũng là cao thủ!

Mã Tiêu Tiêu, Trần Phi Tù đã không thể nói gì về cảnh tượng mình nhìn thấy nữa.

Nhưng cô gái Mã Tiêu Tiêu này quả thật quá giỏi, cô ta bỗng nhiên lấy lại tinh thần, nhặt một tấm sắt từ dưới đất lên và hét lớn một tiếng:

- Tất cả các người dừng tay!

Trong khi nói chuyện, cô ta lao thẳng tới Trần Phi Tù, muốn bắt Trần Phi Tù làm con tin.

Nhưng vào lúc này, A Cam vốn choáng váng nằm trên mặt đất bất chợt đứng phắt dậy, nắm lấy cổ tay của Mã Tiêu Tiêu và kêu to:

- Chủ nhân đừng hoảng hốt! A Cam cứu ngài!

Trần Phi Tù ngây người nhìn anh ta vốn phải hôn mê đã nhảy dựng lên.

Sau đó, Trần Phi Tù hiểu được, mắng:

- Hóa ra vừa rồi tên khốn kiếp nhà anh giả vờ bất tỉnh à!

Bạn cần đăng nhập để bình luận