Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 2516: Truy kích Ma Căn (1)

Trong video, Robert tuyên bố kết quả xử lý của gia tộc bọn họ đối với Caroline. Robert nói xong, im lặng vài giây nhìn Caroline, rồi mới tắt video.

Cái tắt này cũng đại biểu gia tộc bọn họ cắt đứt liên hệ với Caroline.

Cái tắt này cũng để cho Caroline ngước mắt nhìn qua, trái tim băng giá.

- Caroline, cô là Tổng giám đốc sự nghiệp khu Bắc Mỹ của tập đoàn, tài sản, danh vọng, địa vị, tôn sùng, tập đoàn đều không phụ cô. Cô vốn nên cần cù và thật thà phấn chấn, không phụ lại tâm tư ban đầu để đền đáp lại tập đoàn. Nhưng cô lại lợi dụng chức vụ để trắng trợn ngầm chiếm tài sản của tập đoàn, bài xích phe đối lập, mưu hại đồng nghiệp, đúng là không thể chấp nhận được! Bây giờ, tôi lấy thân phận Bộ trưởng Bộ giám sát của tập đoàn, dùng quyền mà tập đoàn giao cho tôi để tuyên bố cách chức điều tra cô! Về phần kết quả điều tra sau này sẽ được công bố công khai với toàn thể lãnh đạo cấp cao, tập đoàn có quyền kiện cô!

Vẻ mặt Ôn Ngôn nghiêm trọng, trịnh trọng nói với Caroline.

Caroline mờ mịt ngẩng đầu lên, trong ánh mắt lộ ra chút tuyệt vọng, sau đó lại buồn bã cười.

Ôn Ngôn tuyên bố xử phạt như vậy ở ngay tại đây, lại có nghĩa là tất cả mọi thứ của cô ta đều đã kết thúc.

Từ giờ phút này trở đi, tất cả quyền lực của cô đều bị dừng hết, tất cả thủ đoạn cứu vãn đều vô dụng.

Nếu gia tộc bất chấp tất cả mọi giá ủng hộ, cô ta có lẽ còn có thể có chút đường sống.

Nhưng từ khi Robert xuất hiện ở trên màn hình lớn, đồng thời lấy giọng điệu đại diện cho gia tộc tuyên bố vứt bỏ cô ta, cô ta đã biết được cô ta đã thành kẻ bị gia tộc vứt bỏ, bị vứt bỏ triệt để.

Trong nháy mắt vừa rồi, trong lòng Caroline vô cùng căm hận.

Cô ta hận em trai của mình vì sao lại giúp người ngoài, hận những lão già của gia tộc kia tại sao lại bị Robert thuyết phục, vứt bỏ mình.

Không phải nhờ có cô ta, gia tộc của cô ta căn bản không có ngày hôm nay!

Nhưng lúc này, cô ta suy nghĩ cẩn thận, em trai mình không chừng đã sớm dựa vào Bạch Tiểu Thăng, là quả bom sớm được chôn ở bên cạnh mình, lại lừa gạt mình từ đầu đến cuối, làm cho mình không thể nào phát hiện ra.

Không chỉ vậy, Robert chắc chắn còn được Bạch Tiểu Thăng ủng hộ “thuyết phục" tộc trưởng của gia tộc và những nhân vật quan trọng vứt bỏ mình.

Xem ra, em trai vô dụng kia của mình đã lớn lên thành một người quyền mưu đạt tiêu chuẩn, một người lãnh đạo lắm mưu nhiều kế.

Điều này dù sao cũng là một chuyện khiến người ta vui mừng.

Caroline lại nghĩ, tiếp theo gia tộc của cô ta nhất định sẽ cố gắng hết sức để nhận được sự tha thứ của tập đoàn Chấn Bắc, thậm chí được Bạch Tiểu Thăng trợ giúp thu lấy thiện cảm của tập đoàn, nói không chừng còn có thể có qua lại kinh doanh hợp pháp.

Điều này cũng tính là không tệ.

Cô ta đã từng là huy hoàng của gia tộc, kiêu ngạo của gia tộc, nền tảng vững chắc của gia tộc.

Nhưng bây giờ, cô ta thành liên lụy gia tộc.

Đối với một gia tộc, bây giờ cô ta không còn có giá trị nữa, gia tộc sẽ không vì cô mà bỏ ra bất kỳ thứ gì, cô ta đã thành đóa lục bình không nơi sống yên ổn.

Nhìn lại quá khứ, đặt tay lên ngực tự hỏi mình.

Caroline làm những điều đó một phần là vì mình, nhưng phần nhiều không phải là vì gia tộc sao?

Có thể một kết quả như vậy không phải là tốt đối với mình, nhưng lại là một lối ra khác của gia tộc.

Chỉ là trên con đường kia đã không cần tới cô ta nữa.

Caroline suy nghĩ một chút, sự căm hận trong lòng bỗng nhiên tan thành mây khói.

Kỳ lạ chính là cô ta lại có cảm giác dễ dàng buông bỏ mọi thứ, cảm giác thật thoải mái.

Sợ rằng ngay cả bản thân cô ta cũng không ngờ mình tự nhiên lại có thể xuất hiện tâm trạng như vậy.

Đối diện với ánh mắt chăm chú của mọi người, Caroline lặng lẽ tự nhủ với mình: Tôi thất bại nhưng không thể để cho người ta xem thường được, tôi sống cả đời kiêu ngạo, thắng cũng vậy mà thua cũng vậy!

Mọi người đều cho rằng tiếp theo Caroline sẽ không khống chế được cảm xúc, rất có khả năng la hét, rất có khả năng điên cuồng ngay tại đây.

Nhưng không ai ngờ được, chỉ trong thời gian ngắn mà Caroline đã bình tĩnh lại, đứng lên, chăm chú nhìn logo của tập đoàn được khắc nổi trên bàn tròn vài giây, cuối cùng lặng lẽ rời đi trong ánh mắt chú ý của mọi người.

- Caroline!

Phó tổng giám đốc Ma Căn không nhịn được quát to.

Caroline dường như không nghe được, đi thẳng về phía cửa, bước chân vẫn vững vàng, lưng vẫn thẳng tắp như cán bút.

Cô ta có thể sai, có thể thất bại, nhưng phong thái của cô ta là không thể hủy được.

Đó là kiêu ngạo chỉ thuộc về một mình cô ta.

Mọi người ở đây lặng lẽ nhìn theo, hai cánh tay Caroline giang ra giống như một con chim lớn giang cánh bay kéo hai cánh cửa của phòng họp ra, dưới ánh mắt chú ý, sửng sốt của người bên ngoài, cô ta quay đầu nhìn lại người trong phòng họp, thậm chí còn tươi cười.

Cô ta nhìn Phó tổng giám đốc Ma Căn, nhìn Ôn Ngôn, nhìn Bạch Tiểu Thăng, ánh mắt dường như không hề bận tâm, không oán giận hay không cam lòng.

Kết cục đã định, cô ta thấy những tâm trạng này đều hoàn toàn vô nghĩa.

Cô ta là người phụ nữ tao nhã thông minh, nhìn xa trông rộng, từ trước đến nay đều vậy, sẽ không bị một kết quả không quan trọng bó buộc, biến thành người đàn bà điên không chịu nổi.

Điều này khiến cô ta còn khó chịu hơn là chết.

- Tôi kiêu ngạo cả đời lại thất bại triệt để như vậy, tôi nghĩ tôi nên rời đi phóng khoáng như một cơn gió, thê thảm không phải là đường về của tôi!

Caroline xoay người lại và đi ra ngoài.

Mọi người thấy vậy đều vô cùng thổn thức.

Chẳng ai ngờ được, tổng giám đốc sự nghiệp khu Bắc Mỹ của tập đoàn Chấn Bắc lại rời đi như vậy. Chẳng ai ngờ được vào giờ phút cuối cùng, lòng tự trọng của người phụ nữ này lại mạnh như vậy.

Bạch Tiểu Thăng nhìn chăm chú, hồi lâu vẫn chưa thể bình tĩnh được.

Có đôi khi không phải anh muốn như vậy, anh thật sự bị ép buộc không còn cách nào.

Hôm nay, đối thủ này của anh bị loại, anh lại càng tiếc nuối hơn.

Ánh mắt Ôn Ngôn cũng đầy xúc động, nhìn rất lâu về phía cửa.

- Ngài Ôn Ngôn, sao ngài có thể đối xử với phu nhân Caroline như vậy! Tất cả những điều này còn cần phải điều tra, chuyện liên quan đến một tổng giám đốc sự nghiệp lại càng phải nhiều lần thẩm tra đối chiếu mới có khả năng đưa ra quyết định! Ngài chỉ dựa vào lời nói một phía của Bạch Tiểu Thăng mà làm ra nghị quyết như vậy, thật sự quá qua loa rồi!

Phó tổng giám đốc Ma Căn giật mình lúc này mới kịp phản ứng, đứng lên chợt vỗ mạnh xuống mặt bàn, nghiêm khắc phản đối Ôn Ngôn.

Ôn Ngôn thản nhiên nhìn Phó tổng giám đốc Ma Căn, chậm rãi nói:

- Ngài Ma Căn, ngài tạm thời đừng kích động. Bây giờ chúng ta tới nói chuyện một lát về vấn đề liên quan tới ngài.

Một câu nói như vậy giống như quay đầu hắt xuống một chậu nước lạnh, lập tức làm cho Phó tổng giám đốc Ma Căn đang kích động hoàn toàn bình tĩnh lại.

Trong ánh mắt thoáng qua chút kinh ngạc, hoảng loạn, Phó tổng giám đốc Ma Căn nhíu mày nói:

- Ngài nói vậy là. . . có ý gì? Tôi có vấn đề gì chứ!

Ôn Ngôn bình tĩnh nhìn ông ta, mọi người đang ngồi cũng nhìn về Phó tổng giám đốc Ma Căn.

Tay Bạch Tiểu Thăng cầm bút kích quang, khẽ cười nói:

- Phó tổng giám đốc Ma Căn, chẳng lẽ ngài quên rồi sao, vừa rồi chúng tôi đã nói, gia tộc của Caroline chỉ là đang làm giá áo cho người khác, 70, 80% lợi ích thật sự được chuyển đến cho gia tộc của ngài.

Phó tổng giám đốc Ma Căn trừng mắt nhìn về phía Bạch Tiểu Thăng quát:

- Thật sự là hoàn toàn nói bậy, cậu, cậu có chứng cứ hay không? Bạch Tiểu Thăng, cậu nói vậy là đang phỉ báng, chửi bới một vị phó tổng giám đốc, cậu phải gánh chịu trách nhiệm. . .

- Ngài muốn chứng cứ thật sao?

Bạch Tiểu Thăng cười nói:

- Vậy ngài không ngại ngồi xuống, từ từ xem đi!

Nhân viên kỹ thuật đã lật PPT trên màn hình lớn sang trang kế tiếp.

- Phía dưới, hẳn là nói tới vấn đề của ngài.

Bạch Tiểu Thăng khẽ nói.

Cơ mặt Phó tổng giám đốc Ma Căn khẽ giật giật, bàn tay chống xuống mặt bàn dùng sức quá mức nên từng huyết quản và gân xanh đều nổi rõ.

- Ngồi xuống đi, Ma Căn, ầm ĩ tiếp như vậy thì mặt mũi ai cũng rất khó coi. Tôi thấy vừa rồi Caroline cũng rất có phong độ, giữ lại cho mình tôn nghiêm cuối cùng.

Lý Vận Nguyên chậm rãi mở miệng nói:

- Cho dù ông tức giận mà rời đi, chúng tôi vẫn sẽ ngồi lại xem tiếp, đồng thời đưa ra quyết định dưới tình huống ông vắng mặt.

Trong ánh mắt nhìn chăm chú của mọi người, da mặt Phó tổng giám đốc Ma Căn khẽ giật giật, cuối cùng nặn ra một nụ cười lạnh nói:

- Ông tưởng tôi là ai? Tôi mà biết sợ cái này sao! Tôi thật ra muốn xem thử cậu ta có thể lấy ra chứng cứ gì.

Phó tổng giám đốc Ma Căn ngồi xuống.

Nhưng mỗi người đều nhìn ra được, ông ta có vẻ rất không tự nhiên.

Bạch Tiểu Thăng theo tiết tấu trước đó, từ vật chứng đến chứng thực đều lần lượt được đưa ra, rất nhiều điều cũng làm cho Phó tổng giám đốc Ma Căn thấy sống lưng ớn lạnh.

lần này

Ngay cả ông ta cũng không ngờ, Bạch Tiểu Thăng lại nắm trong tay nhiều chứng cứ mạnh mẽ như vậy.

Bạn cần đăng nhập để bình luận