Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 636: Anh tên là gì?



Nghe Phùng Ly nói ghi nhớ hắn xong, trong lòng Bạch Kiêu Thừa nhất thời mừng rỡ, trên gương mặt thoáng nở nụ cười.

Nhưng Phùng Ly nói câu sau "Trong vòng một phút không biến mất, liền hủy bỏ tư cách của anh", làm vẻ mặt tươi cười của hắn ngưng lại.

Bạch Kiêu Thừa tràn đầy kinh ngạc.

Nói tốt thì như thế nào nữ nhân này nói trở mặt liền trở mặt a!

Kỳ thật, hắn nguyên bản cũng không nghĩ vừa gặp liền nói trực tiếp như vậy, rõ ràng, hắn cũng muốn chậm rãi tiến hành từng bước theo chất lượng.

Nhưng ai bảo vị Phùng Ly sự vụ quan vừa gặp liền nói trong tập đoàn có người muốn giúp mình, còn nói đối với hắn có ấn tượng.

Cái này làm cho Bạch Kiêu Thừa có loại ảo giác, cảm giác được có thể trực tiếp gần gũi một chút.

Nhưng hiển nhiên, trực giác của hắn đã sai.

Hiện tại loại ảo giác kia như là bọt xà phòng, "Ba" một tiếng vỡ tan hắn ta lại thấy khuôn mặt lạnh lùng của Phùng Ly.

Ánh mắt của nàng còn mang theo mấy phần khinh miệt.

Bạch Kiêu Thừa lập tức giật mình cảm thấy không ổn!

Cô nàng họ Phùng này bị mình làm cho mất hứng rồi!

Nếu hắn không đi, nàng thật sự sẽ hủy bỏ tư cách của hắn!

Trong lòng Bạch Kiêu Thừa tràn đầy hoảng sợ, vội vàng đứng dậy, nhưng vẫn như cũ mở miệng với ý đồ muốn vãn hồi, ý đồ khắc phục sai lầm,

- Phùng sự vụ quan, bản thân tôi hôm nay tới đây, chủ yếu là muốn cùng cô quen biết một chút, vừa rồi là trò đùa vô hại mà thôi, cô không cần phải cho là thật, kẻ hèn này có thể là bằng vào năng lực khiến bên trên đề cử tới, hoàn toàn là con đường chính quy. . .

Bạch Kiêu Thừa run rẩy, lắp bắp nói một hơi.

Tuy nhiên Phùng Ly căn bản không có chú ý đến, mà là cúi đầu ăn mỳ cay thành đô của mình.

Đã lâu rồi mới ăn lại nhưng mà cảm giác cuối cùng cũng không tệ lắm.

Bạch Tiểu Thăng mắt thấy người cùng họ với mình, bộ dáng kinh sợ như thế đột nhiên có chút cảm giác quá mất mặt.

Xem ra người có năng lực mạnh thế nào đi chăng nữa thì cũng phải chú ý tu dưỡng bản thân, bằng không sẽ làm người khác chán ghét.

Bạch Tiểu Thăng cũng là đang âm thầm khuyên bảo chính mình.

Hắn nhìn điện thoại, đối với Bạch Kiêu Thừa trước mắt cười nói,

- Còn có ba mươi giây.

Một câu nói kia, trực tiếp làm cho Bạch Kiêu Thừa cứng đơ người, hắn sững sờ nhìn Bạch Tiểu Thăng.

Bạch Tiểu Thăng nhìn lại hắn, sau đó liếc mắt qua điện thoại,

- Lại qua ba giây.

Phùng Ly cũng ngẩng đầu lên, nhàn nhạt lườm Bạch Kiêu Thừa một chút. Họ Bạch lập tức đổ đầy mồ hôi, la lên,

- Phùng sự vụ quan, tôi xin cáo từ trước! Bất quá trước đấy là chút hiểu lầm, thực không phải, không như cô nghĩ đâu. . .

Bạch Tiểu Thăng lại nhìn điện thoại.

Bạch Kiêu Thừa nhìn động tác này của hắn, da đầu cũng phát nổ.

Tên hỗn đản này cũng không biết là từ đâu tới, thời gian của hắn đang gấp đi chết à, lại chơi trò nhìn thời gian! Bạch Kiêu Thừa thật muốn mắng Bạch Tiểu Thăng một trận nhưng không kịp nữa rồi.

- Cáo từ, cáo từ!

Nói xong, Bạch Kiêu Thừa mang theo cấp dưới hốt hoảng rời đi, cảm giác đi quá chậm không đủ với phần thời gian còn lại để biến mất trước mắt Phùng Ly, hắn ta vậy mà bắt đầu cấm đầu cấm cổ chạy.

Phía sau hắn hai cái cấp dưới cũng lập tức chạy theo.

Bạch Tiểu Thăng thấy thế, rốt cục cũng không nhịn được cười một tiếng.

Phùng Ly buồn cười liếc hắn một cái. Cô tự nhiên cũng biết là hắn giở trò xấu hù doạ người ta.

- Để anh chê cười rồi.

Phùng Ly nhìn Bạch Tiểu Thăng nói,

- Vừa rồi có trông thấy được không, kỳ thật vị kia là một ông chủ lớn, bình thường uy nghiêm vô cùng, ngay cả khi chỉ đạo đối với người cấp dưới cũng sẽ trắng trợn tuyên truyền là chán ghét việc tâng bốc, nịnh nọt và cự tuyệt a dua. Nhưng đó là khi việc không liên quan đến mình, đợi đến khi liên quan đến lợi ích của chính bản thân mình, anh sẽ thấy được bọn họ sẽ trở thành tình trạng gì!

Phùng Ly một phen cảm khái, còn Bạch Tiểu Thăng thì chỉ cười không nói.

Nhân gian muôn màu, hạng người gì cũng có thể tồn tại.

- Tôi nghe anh ta tự xưng là học sinh, vậy cô là lão sư phải không?

Bạch Tiểu Thăng cố ý hỏi.

- Lão sư gì đâu, nói đúng ra, tôi là một vị giám khảo nho nhỏ thôi.

Phùng Ly cười nói, sau đó hướng nhìn về phía Bạch Kiêu Thừa rời đi, sắc mặt lạnh nhạt, hừ nhẹ một tiếng,

- Loại người này, cho dù có năng lực nhưng đức hạnh quá kém! Nhìn xem, ngày mai tôi làm sao trừng trị hắn. Hừ, họ Bạch, tôi sẽ không để anh dễ chịu.

Một tiếng "Họ Bạch" khiến Bạch Tiểu Thăng liền cảm thấy được lưng rét run.

- Thật ra, có vấn đề là người vừa rồi. Họ Bạch, cũng không thể vơ đũa cả nắm, đều là hạng đáng chết như vậy được.

Bạch Tiểu Thăng cười ngượng ngùng.

- Anh không biết rõ trước khi tôi đến đây đã được nghe một đồng nghiệp đề cử tên họ Bạch, mà giờ lại được thấy một sắc mặt ghê tởm như thế.

Phùng Ly hừ lạnh một tiếng,

- Hiện tại ấn tượng của tôi về họ Bạch kém tới cực điểm, dù lại xuất hiện tôi vẫn mắng tiếp!

Bạch Tiểu Thăng không nhịn được gãi gãi mặt.

- Được rồi, không đề cập tới người đáng ghét kia nữa.

Phùng Ly nhìn thấy Bạch Tiểu Thăng cũng đã ăn xong, lúc này đổi một khuôn mặt tươi cười, chăm chú nhìn gương mặt của anh ta.

- Đúng rồi, anh tên là gì?

Phùng Ly hỏi.

Bạch Tiểu Thăng, ". . ."

Cô cũng nói chán ghét họ Bạch, họ Bạch lại xuất hiện trước mặt cô sẽ mắng tiếp, vậy tôi còn dám nói sao.

Bạch Tiểu Thăng nhịn không được cười khổ trong bụng.

Còn nữa, tôi tự nhận thân phận mình, nói chính mình cũng là thành viên lớp tập huấn, đó có phải hay không cũng bị nghi ngờ cố ý tiếp cận giám khảo, chưa kể tôi còn mời cô ăn mỳ, đây có bị coi là hối lộ thành công . . .

Phùng Ly cúi đầu ăn mì, hồi lâu không thấy trả lời, ngẩng đầu lại thấy Bạch Tiểu Thăng đang nhìn mình bằng vẻ mặt cổ quái.

- Chuyện gì vậy?

Phùng Ly tò mò hỏi.

- A, tôi bỗng nhiên nghĩ ra mình còn có chút việc, tôi đi trước đây.

Bạch Tiểu Thăng đứng dậy tạm biệt.

- À đưa tôi cái nick Wechat, tôi sẽ trả lại tiền cho anh.

Phùng Ly gấp giọng.

Bạch Tiểu Thăng quay đầu nhìn nàng cười một tiếng,

- Chút tiền lẻ này, không đáng nói, không cần trả lại. Chỉ mong lần sau gặp lại, còn xin cô giơ cao đánh khẽ, mềm mỏng với tôi là được.

Dứt lời, Bạch Tiểu Thăng không quay đầu lại nữa, một đường đi xa.

Phùng Ly lẳng lặng nhìn theo bóng lưng, lẩm bẩm

- Nói thế là sao chứ, không liên quan thì tôi nhằm vào anh làm cái gì?

Còn có, thật có cơ hội gặp lại nhau sao?

Phùng Ly cảm thấy không có khả năng này.

- Tuy nhiên, anh ta rất đẹp trai đấy chứ, còn có một khí chất đặc biệt.

Phùng Ly nghĩ tới những thứ này, khóe miệng mỉm cười,

- Hay đó, mình rất mong đợi lần gặp mặt tiếp theo.

Nhìn thấy Bạch Tiểu Thăng biến mất ở phía trước cửa hàng, Phùng Ly suy nghĩ bâng quơ một chút.

Sau khi rời khỏi nhà hàng, Bạch Tiểu Thăng đi ra xa cả trăm mét sau đó nhịn không được liếc mắt về phương hướng kia, thở dài,

- Không nghĩ tới, còn có thể bất ngờ gặp gỡ vị giám khảo của ngày mai, nhìn bộ dáng cũng rất trẻ à. Nhưng mà tính tình trái lại cương trực công chính, không hổ là giám khảo của bộ sự vụ tham gia khảo hạch các nhân tuyển.

Bạch Tiểu Thăng từ từ xuống đại lộ, chậm rãi đi ra ngoài. Trên mặt nhịn không được có chút mơ màng.

- Không biết ngày mai khi chúng ta gặp lại, tình hình lúc đó sẽ như thế nào, sẽ không lại hỏi tên mình chứ?

- Được rồi, không suy nghĩ nhiều nữa. Ngày mai là chuyện của ngày mai.

Bạch Tiểu Thăng hướng đi ra ngoài trường.

Hôm nay ngẫu nhiên gặp Phùng Ly, về sau có việc nhỏ này xen giữa, Bạch Tiểu Thăng cũng không muốn ở lại đại học Trung Kinh mà quyết định quay lại công ty.

- Ngày mai, chúng ta liền chính thức gặp nhau, không biết khi gặp lại, Phùng sự vụ quan nhìn thấy mình, sẽ có biểu lộ như thế nào!

Bạch Tiểu Thăng không nhịn được cười cười, trong lòng có mấy phần mong đợi.

Tin tưởng, nhất định sẽ vô cùng thú vị!

Bạn cần đăng nhập để bình luận