Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 2364: Giơ tay giúp đỡ (1)

Sau khi đám người tới không có ý tốt này vào khoang thuyền thì lần lượt kiểm tra các bàn. Có người chỉ ghé xuống bàn chợp mắt cũng bị thô bạo kéo ra.

Người bị quấy rầy tất nhiên vô cùng tức giận, nhưng vừa lộ vẻ tức giận lại thấy đối phương người đông thế mạnh, hơn nữa ai nấy trông rất cơ bắp vạm vỡ, vẻ mặt như hung thần ác sát, nhìn đã biết không phải là người lương thiện, người đó lập tức lại trở nên yếu ớt, bị xô đẩy, tức giận cũng không dám nói gì.

Bạch Tiểu Thăng thu hồi lại tầm mắt, phát hiện người đàn ông trẻ tuổi đội mũ lưỡi trai bên cạnh trở nên sốt ruột, hình như muốn đứng dậy rời đi, lại sợ đứng lên sẽ bị phát hiện.

Chắc đám người kia muốn tìm anh ta. Trong lòng Bạch Tiểu Thăng thầm nghĩ.

Thấy đám người kia bước tới càng lúc càng gần, người đội mũ lưỡi trai bỗng nhiên hạ giọng nói với Bạch Tiểu Thăng:

- Anh bạn, có thể nhờ anh đừng rời đi được không. Những người này đang tìm tôi, đợi lát nữa có lẽ sẽ ra tay, sợ rằng sẽ đánh nhầm vào anh mất. Anh là người Châu Á, bọn họ nhìn thấy rõ ràng anh sẽ không làm khó ngươi, cái này cũng tiện cho tôi lát nữa thoát thân.

Lúc này, người đội mũ lưỡi trai ngồi dựa lưng vào tường, Bạch Tiểu Thăng ngồi ở bên ngoài, vừa vặn chắn đường.

Bạch Tiểu Thăng quan sát gương mặt trẻ tuổi dưới chiếc mũ lưỡi trai kia, cho dù anh ta có vẻ khẩn trương, lo lắng, nhưng nhìn cũng không giống một người xấu.

- Ngươi gây ra chuyện gì vậy?

Bạch Tiểu Thăng đột nhiên hỏi.

Người đội mũ lưỡi trai kinh ngạc nhìn người đàn ông da vàng mắt đen, nhìn qua cũng không lớn hơn mình bao nhiêu.

Sao người này lại bình tĩnh như thế?

Vấn đề này, mũ lưỡi trai vốn không cần câu trả lời, bây giờ cũng không phải là lúc nói chuyện của mình cho một người xa lạ biết, nhưng ma xui quỷ khiến thế nào, anh ta vẫn vô thức trả lời:

- Những người này là đám người cho vay, tôi vốn tìm bạn mượn tạm một khoản tiền, nhưng không ngờ người bạn kia lại giới thiệu đám người phi pháp cho tôi. Bây giờ, bọn họ tới cửa đòi nợ.

Bạch Tiểu Thăng nhìn vẻ đau khổ bất lực trên mặt đối phương thì khẽ gật đầu:

- Xem ra, anh gặp phải người không tốt.

Người đội mũ lưỡi trai chỉ cười gượng.

Hai người ghé lại thì thào nói chuyện cũng khiến cho Lâm Vi Vi và Lôi Nghênh ngồi phía đối diện phải để ý.

Nhưng hai người này chỉ nhìn nhau chứ không hề quấy rầy, mà nghiêng tai nghe xem bọn họ đang nói thầm chuyện gì.

- Bây giờ không phải lúc nói những chuyện này. Nếu để cho đám người kia bắt được, hôm nay tôi chắc chắn sẽ thiếu mấy ngón tay.

Người đội mũ lưỡi trai thở dài nói:

- Tôi sẽ trả tiền, chỉ có điều không hy vọng trên người tôi thiếu gì đó. Anh cứ rời đi luôn đi, đừng để ảnh hưởng đến anh và cả bạn của anh nữa.

Người đội mũ lưỡi trai nói xong liền liếc nhìn Lâm Vi Vi, Lôi Nghênh.

Anh ta cho rằng anh ta nói xong, người bên cạnh sẽ dẫn bạn rời đi, kết quả không ngờ đối phương vẫn ngồi yên ở đó.

- Tôi tránh ra, anh lại tìm cơ hội đứng dậy chạy về phía sau à? Anh xem thử phía sau đi.

Bạch Tiểu Thăng nói.

Người đội mũ lưỡi trai lặng lẽ ngoái đầu nhìn lại, lập tức biến sắc.

Cửa sau bên kia cũng có hai người đang đứng.

Đám người kia gióng trống khua chiêng lục soát từ cửa trước chỉ là muốn đánh rắn động cỏ, ép anh ta tự chui đầu vào lưới.

Sắc mặt người đội mũ lưỡi trai trắng bệch, cười gượng khẽ nói:

- Xem ra hôm nay tôi chạy trời không khỏi nắng, nếu vậy cũng không cần liên lụy những người khác nữa.

Khi nói chuyện, anh ta muốn đứng lên, tuyên bố mình ở trong này.

Kết quả, người đội mũ lưỡi trai mới vừa nhích mông khỏi chỗ ngồi thì đã bị người kéo góc áo lại. Anh ta chỉ đành phải ngồi xuống.

Người đội mũ lưỡi trai ngạc nhiên nhìn Bạch Tiểu Thăng.

Chính là anh kéo lại vạt áo của anh ta.

- Con người anh cũng không tệ lắm.

Bạch Tiểu Thăng mỉm cười nói:

- Có thể ở trước nguy hiểm và tai họa vẫn suy nghĩ cho người khác, nếu chỉ bởi vì một chút tiền mà tàn phế thì thật đáng tiếc. Anh làm gì, nợ người ta bao nhiêu tiền?

Người đội mũ lưỡi trai cũng không ngờ đối phương vẫn còn nói chuyện với mình.

Anh ta lại quan sát Bạch Tiểu Thăng, phát hiện trên người anh bạn bên cạnh có khí chất đặc biệt hấp dẫn, dường như rất không tầm thường.

Vì sao vừa rồi mình không để ý tới khí thế này của anh ta chứ?

Trong lòng người đội mũ lưỡi trai buồn bực.

Bạch Tiểu Thăng nhìn anh ta với hỏi thăm.

Người đội mũ lưỡi trai chỉ đành phải nói:

- Tôi làm kinh doanh hương liệu ở bên này, trước đó không lâu có sóng thần xảy ra, làm cho hàng hóa của tôi gần như mất hết, tôi mượn tiền đi cùng những doanh nhân lớn dùng tàu chở hàng bổ sung lại gặp phải bão trên biển, tàu lật, hàng cũng không còn.

Đây thật là một sự cố bi thương.

Nhưng nghe anh ta nói vậy, Bạch Tiểu Thăng mới nhớ tới Lever với kiểu đầu hói mới gặp sáng nay.

Lever cũng đã nói, các doanh nhân kinh doanh hương liệu ở địa phương bị đả kích lớn, quá trình không khác với những lời người đội mũ lưỡi trai đã nói.

- Tôi mượn của những người này một triệu đô la.

Người đội mũ lưỡi trai lẩm bẩm nói.

Một triệu đô la sao?

Số tiền này ở bây giờ Bạch Tiểu Thăng trong mắt thật sự không tính là gì cả, dù sao anh cũng có tới hơn mười công ty trăm tỷ.

Bạch Tiểu Thăng gật đầu, quyết định giúp người thanh niên có hợp mắt này.

Hai người đang nói chuyện thì bỗng nhiên có tiếng hét lớn truyền tới:

- Anh ta ở đó!

Người đội mũ lưỡi trai lập tức kinh sợ, không khỏi ngẩng đầu nhìn lên.

Nhóm người kia đã phát hiện ra anh ta, đang chạy tới với vẻ dữ tợn.

Sắc mặt người đội mũ lưỡi trai lập tức trắng bệch.

Cho dù trước đây anh ta đã chuẩn bị tâm lý, nhưng chuyện tới trước mặt, anh ta vẫn có chút hoảng sợ, đây cũng là chuyện thường tình của con người.

Khi thấy những người hung dữ kia đến gần, đám hành khách xung quanh đều có chút hoảng loạn, có người đứng dậy vội vàng rời đi, để tránh bị ảnh hưởng, có người tính thành thật ngồi yên tại chỗ lại bị đám người này đẩy ra một cách thô bạo.

Cuối cùng, bàn của đám người Bạch Tiểu Thăng bị vây quanh.

- Ồ, ngồi rất yên ổn nhỉ, Troga.

Một người đàn ông đầu trọc với thân hình vạm vỡ cười gằn bước tới gần, giơ tay nhấc cái mũ lưỡi trai trên đầu người thanh niên xuống.

Người thanh niên kia lộ ra một mái tóc đen, trên mặt còn cười gượng.

- Tôi sẽ trả lại số tiền đã nợ các anh, nhưng bây giờ tôi không có tiền.

Người trẻ tuổi được gọi là Troga thở dài trả lời.

Người đầu trọc không để ý đến lời này, mỉm cười cúi người nhìn Bạch Tiểu Thăng và Lâm Vi Vi, Lôi Nghênh:

- Ồ, đây là bạn của anh à? Nhìn cách ăn mặc thế nào, trông có vẻ đều là người có tiền đấy.

- Này, các người có muốn giúp bạn một tay không?

Khi nói chuyện, tên đầu trọc đi tới gần chỗ của Lâm Vi Vi và hít ngửi với vẻ mặt say mê:

- Thật là thơm, trông cũng xinh đẹp. Đã lâu rồi tôi không thấy được phụ nữ Châu Á chính gốc như vậy.

Đám người đi cùng tên đầu trọc thấy thế liền huýt sáo.

- Người đẹp, kết giao bạn bè đi, cơ thể tôi rất rắn chắc, thời gian rất dài.

- Tôi cũng vậy, tôi còn mạnh hơn anh ta nhiều.

- Ha ha, cô đừng nghe tên này chém gió, hắn không bằng tôi đâu.

- Hừ, tên cao to này thật ra nhìn cũng đô con đấy, nhưng chỉ ngồi cúi đầu giống như một đàn bà.

Những người này cười nói một cách đê tiện không hề kiêng nể.

Mặt Lâm Vi Vi lạnh như băng, trong ánh mắt Lôi Nghênh bên cạnh đã lóe lên ánh sáng lạnh.

Nhưng trước khi Bạch Tiểu Thăng lên tiếng, bọn họ đều không hé răng.

- Đám người bọn họ không liên quan đến tôi, chúng tôi không quen biết, các người đừng làm khó dễ cho người ta.

Troga sốt ruột nói.

- Thằng nhóc thối tha, tao bảo mày được nói chuyện à!

Vẻ mặt tên đầu trọc trầm xuống, giơ tay tát qua.

Troga chỉ thấy mắt hoa lên, nghe có tiếng xé gió, trong lúc hoảng sợ liền theo bản năng nhắm mắt lại.

Nhưng một tát này không đánh vào trên mặt anh ta.

Bạn cần đăng nhập để bình luận