Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 1244: Đồ vật, làm mất đi?

Ba người Bạch Tiểu Thăng, Lâm Vi Vi và Lôi Nghênh thông qua của kiểm an, cùng các hành khách khác một đường đi tới, đi lên máy bay.

Trên đường, Lâm Vi Vi đi ở đằng sau Bạch Tiểu Thăng, hơi sát một chút, đè thấp giọng nói với hắn.

- Lần này chúng ta đặt vé máy bay tương đối vội vàng, không những không đặt được khoang thương nhân, ngay cả chỗ ngồi khoang phổ thông cũng không đặt được ghế ở gần nhau. Nếu không thì để xem một hồi đăng kí xem thử coi có thể đổi vị trí cùng với người khác hay không.

Mười bảy tiếng, khoang phổ thông, đúng là đủ dày vò !

Mọi người ngồi phân tán, nghĩ đến trên đường đi sẽ vô cùng tịch mịch.

Nhưng mà, Bạch Tiểu Thăng cũng không phải là người sống sung sướng đã quen.

Nhớ lại ngày đó, lúc hắn còn đi học đại học, còn phải đi tàu hỏa, cái loại trạm dừng nhà ga kia, cũng giống như giao thông công cộng, chậm muốn chết.

Cái này còn chưa tính là gì.

Gặp mùa lễ hội, cả tàu chật ních người.

Đứng một lần là bảy tám tiếng đồng hồ!

Đứng gần mỹ nữ thì còn tốt, mà đứng gần một thằng đàn ông không ưa tắm rửa, người ngợm cẩu thả, cả người bốc mùi chua ngòm, ai từng trải qua mới biết được cảm giác như thế nào!

Bạch Tiểu Thăng là người đã từng nhận qua cực khổ như thế.

Hiện nay, giao thông phát triển như thế, đường sắt cao tốc thông suốt không trở ngại, người trẻ tuổi bây giờ khó có thể tưởng tượng được khổ cực khi đi xa hồi đó.

Bạch Tiểu Thăng thoáng cảm thán.

- Khoang phổ thông cũng không sao, thực ra cũng còn rộng rãi, cũng còn tốt, ghế dựa cũng có thể điều chỉnh, còn có thể nửa nằm.

Bạch Tiểu Thăng đè thấp giọng, an ủi Lâm Vi Vi.

- Yên tâm đi, anh cũng không phải là công tử con nhà giàu, người khác có thể ngồi sao anh lại không thể chứ? Còn chuyện đổi vị trí thì không cần, có ngồi cùng một chỗ hay không cũng không quan hệ lớn lắm.

Nghe Bạch Tiểu Thăng nói như vậy, Lâm Vi Vi cũng không còn kiên trì nữa.

Dù sao lên máy bay xong, liền xem tình huống như thế nào.

Đồ vật tùy thân của ba người Bạch Tiểu Thăng cũng không nhiều, bởi vì hành lý to đã gửi bộ phận vận chuyển rồi nên cũng nhẹ bớt phần nào.

Sau khi đăng kí, Lâm Vi Vi ở vị trí khoang phổ thông phía trước, hàng thứ hai của dãy ghế ba người gần cửa sổ.

Bởi vì phía sau còn có người lần lượt đi lên, nên Lâm Vi Vi đành phải đi về phía vị trí của mình ngồi trước.

Bạch Tiểu Thăng ngồi ở giữa khoang phổ thông, là chỗ ghế đôi, ngồi ở gần cửa sổ.

Có cái cửa sổ máy bay nhỏ này giúp cho chỗ ngồi nhìn sáng sủa thêm không ít, Bạch Tiểu Thăng cũng cực kì hài lòng.

Chỉ là Lâm Vi Vi nhìn sang, thấy khoảng cách cực xa, người bên kia chưa chắc chịu đổi.

Nàng cũng chỉ biết thở dài, tạm thời dập tắt suy nghĩ muốn đổi chỗ.

Lôi Nghênh ngồi ở nửa đoạn sau của khoang phổ thông.

Ba cái chỗ ngồi này nào chỉ không phải liên tiếp, mà đơn giản là chiếm vị trí trước, giữa, sau của khoang phổ thông, hoàn toàn phân tán trận thế một khoảng lớn.

Sau khi Bạch Tiểu Thăng ngồi xuống, người ngồi bên cạnh cũng thả hành lý xuống, ngồi bên cạnh hắn.

Bạch Tiểu Thăng vô ý nhìn đối phương một cái, lại khẽ giật mình.

Đây không phải là người anh em da đen ở bên cạnh mình lúc còn ở cửa kiểm an hay sao, hắn vậy mà lại là bạn đồng hành của mình?

Cái người da đen kia nhìn thấy Bạch Tiểu Thăng, đôi mắt cũng lập tức sáng lên.

Thấy ánh mắt Bạch Tiểu Thăng hiền lành, hắn lập tức nhếch miệng cười một tiếng, lộ ra hàm răng chỉnh tề trắng như tuyết, lên tiếng chào hỏi với Bạch Tiểu Thăng.

- Ha ha, người anh em.

Kiểu chào hỏi rất phong cách Trung Quốc.

Bạch Tiểu Thăng cũng cười gật đầu với đối phương.

Sau đó, ai cũng đều bận rộn.

Trước khi cất cánh, tiếp viên hàng không cũng không thể thiếu một phen giảng giải về quy cách an toàn, mời mọi người tắt điện thoại di động.

- Mười bảy giờ, không có điện thoại di động không có Internet, mẹ của ta ơi.

Tiểu Hắc ai thán một tiếng, ngược lại rất tự giác mà tắt điện thoại di động, lại kiềm không được mà xoa xoa huyệt Thái Dương, một bộ dáng không ngừng nhớ nhung.

Một người yêu thích phát trực tiếp, lập tức bị ngắt mạng, có thể nghĩ đó là tra tấn cỡ nào nha.

Bạch Tiểu Thăng mỉm cười.

Hắn còn tốt, dù sao Hồng Liên tồn trữ đại lượng Video & Audio hoặc là sách vở tư liệu, chỉ cần nhắm mắt lại, để cho Hồng Liên phát phim ảnh hoặc là đem tư liệu đọc chậm lại, đây tuyệt đối là hưởng thụ đỉnh cấp.

Rất nhanh máy bay liền bay lên, đồng thời tiến vào trạng thái bình ổn.

Bạch Tiểu Thăng nhìn xuyên qua cửa sổ máy bay mà ngắm nhìn Vân Hải một phen, sau đó điều chỉnh chỗ ngồi, khép hai mắt lại, chuẩn bị ngủ một giấc, nếu không ngủ được thì để cho Hồng Liên kể chuyện xưa, cũng là cực tốt.

- Ha ha, người anh em.

Bạch Tiểu Thăng bỗng nhiên cảm giác được có người đang gọi mình, bả vai còn bị vỗ nhẹ.

Bạch Tiểu Thăng nghi ngờ mở mắt ra nhìn qua.

Tiểu Hắc mở miệng cười một tiếng, lộ ra hàm răng tuyết trắng.

Trong tay của hắn còn cầm một hộp cờ tướng.

- Đường bay dài dằng dặc, cậu không tịch mịch hay sao, có muốn đánh một ván cờ hay không?

Nụ cười của Tiểu Hắc tha thiết, lời mời chân thành.

Bạch Tiểu Thăng cám thấy hào hứng, lập tức gật đầu cười một tiếng.

- Có thể.

Dù sao, nhàn rỗi cũng là nhàn rỗi.

Thế là, ở cái bàn nhỏ giữa hai cái ghế, để một quyển tạp chí hàng không, trên quyển tạp chí bày lên Kỳ Phổ.

Kỳ phổ: là loại bàn cờ bằng giấy.

Từng quân cờ vừa vặn bày xuống đó.

Tiểu Hắc thành thạo bày xuống từng quân cờ, một bên cười nói.

- Tôi tên là Tôn Jerry. Tôn trong Tôn Ngộ Không, bạn bè đặt cho tôi tên tiếng Hoa, là Nhị Thập Ngũ, hiện đang ở Hoa Hạ, là Du Học Sinh.

Gia hỏa này đầu tiên là tự giới thiệu, sau đó hỏi lại Bạch Tiểu Thăng.

- Người anh em, cậu xưng hô như thế nào.

Tiếng Hán của người này thật là mượt mà. Lại thêm sắc mặt chân thành tha thiết, mang lực tương tác tự nhiên.

Bạch Tiểu Thăng cũng thật thích.

- Tôi tên Bạch Tiểu Thăng,

Bạch Tiểu Thăng cười một tiếng rồi trả lời.

- Tên rất hay.

Tôn Jerry nói.

Hay ở chỗ nào, có thể chính hắn cũng không biết được.

Đây chỉ là một câu lấy lòng.

Tôn Jerry vui mừng hớn hở nhìn bàn cờ tướng đã được bày xong, lực chú ý tập trung hết vào trên bàn cờ nho nhỏ, lại xoa xoa tay, một bộ dạng rất là tự tin.

- Tôi là cao thủ cờ tướng đấy, là vị trí thứ hai của Câu lạc bộ Cờ Tướng trong trường Đại học Ngoại Ngữ ! Một hồi cậu nếu không địch lại thì tôi có thể nương tay cho !

Bạch Tiểu Thăng cười cười.

- Lợi hại, lợi hại. Tôi chơi không tốt lắm, thứ lỗi thứ lỗi.

------

Sau đó, cho đến giữa trưa, Bạch Tiểu Thăng thắng tổng cộng sáu bàn.

Thắng đến nỗi Tôn Jerry bắt đầu hoài nghi nhân sinh của mình.

- Bạch Tiểu Thăng, cậu nhất định là cao thủ cờ tướng chuyên nghiệp có đúng không ? Cấp thành phố hay là cấp tỉnh ?

Tôn Jerry kiên quyết muốn hỏi rõ ngọn ngành của Bạch Tiểu Thăng.

Thắng ngươi, cũng liền dương liễu dưới cây quang bàng tử đại gia tiêu chuẩn. . .

Trong lòng Bạch Tiểu Thăng im lặng chửi thề.

Hắn cơ bản ngay cả sự phụ trợ của Hồng Liên cũng không có mở ra.

Hai người là bạn đồng hành nay lại trở thành bạn đánh cờ, tính tình còn hợp ý lẫn nhau.

Lúc này mới trò chuyện cởi mở hơn.

Tôn Jerry cũng tính là người của thành phố Massachusetts ở Mỹ, Bạch Tiểu Thăng cũng liền thuận thế hỏi rất nhiều tình huống ở bên kia.

Massachusetts là một bang của Mỹ, hơn nữa lại là một bang lợi hại nhất.

Trình độ giáo dục, y tế cùng giàu có của Massachusetts, cũng là đỉnh cấp ở nước Mỹ.

- Chinandega xem như là một thành thị mới quật khởi, khi tôi còn bé, nơi đó còn chưa có phát đạt như vậy. nhà chúng tôi ở gần chỗ phi trường cũ, nơi đó nha, cho tới bây giờ đều là một mảnh hỗn loạn. Cũng may là, lúc tôi lớn hơn một chút, thời điểm ba tôi phát đạt, một nhà chúng tôi rời khỏi nơi đó. Bằng không thì bây giờ tôi đang còn phải lăn lộn nơi đầu đường xó chợ rồi. Địa phương giàu có nhất ở Chinandega, là ở khu đường chéo, hai năm nay lại thêm một khu người Hoa, Vệ Tinh Thành, đang phát triển rất nhanh. Tôi cảm thấy nếu đợi thêm một chút thời gian nữa, Chinandega sẽ trở thành vùng mới giải phóng mà bay cao, trở thành đô thị mạnh nhất Massachusetts, thậm chí toàn bộ nước Mỹ.

Lúc Tôn Jerry đề cập tới quê nhà, gương mặt lại rất tự hào.

Đối với điều này, Bạch Tiểu Thăng rất là hiểu được.

Khả năng 99% mọi người đều cảm thấy cố hương đều là nơi tốt nhất.

- Tôi nghe nói có một gia tộc rất nổi danh ở Chinandega, cậu có biết không?

Bạch Tiểu Thăng hỏi.

Tôn Jerry nhún vai.

- Theo tôi được biết có mấy cái gia tộc lớn đều ở nơi đó. Châu Á, Châu u cũng rất nhiều. tôi không có khả năng biết hết tất cả. Nhưng mà tôi rất quen thuộc với nơi đó, đến thời điểm đó tôi có thể dẫn cậu đi dạo.

Bạch Tiểu Thăng cũng coi như là trò chuyện ra được một vị dẫn đường người địa phương, trong tâm của hắn liền động.

- Được nha, có cái người bản địa như cậu đi theo, chúng tôi sẽ thuận lợi hơn nhiều.

Bạch Tiểu Thăng lập tức cười nói.

- Tôi có thể trả phí cho cậu.

Văn hóa tiền boa rất thịnh hành ở Mỹ.

Tôn Jerry lại trực tiếp khoát tay.

- Đừng! Tôi cũng không lấy phí dẫn đường, chỉ là tôi nhìn cậu thuận mắt mà thôi! We are bro, who and who!

Tôn Jerry bất thình lình xổ ra một câu tiếng Anh, Bạch Tiểu Thăng lại rất sững sờ.

Khẩu ngữ của người này, nửa câu đầu còn có thể giải thích được, là “Chúng ta là anh em”.

Nhưng mà, nửa câu sau lại là cái quỷ gì vậy?

Who and who?

Xem trên mặt nghĩa từng chữ thì là “Ai cùng ai”?

“Chúng ta là anh em, ai cùng ai?”

Bạch Tiểu Thăng lập tức im lặng, tâm lý oán thầm.

Cậu là một người Mỹ, dùng kiểu Trung Quốc Anh ngữ, này có được không. . .

Hai người đang trò chuyện, tiếp viên hàng không đẩy xe đồ ăn buổi trưa tới.

Lúc này, Bạch Tiểu Thăng và Tôn Jerry mới thu hồi bàn cờ lại, chọn đồ ăn cho riêng mình.

Cái con hàng Tôn Jerry này, thế mà còn liếm láp hỏi người ta rằng muốn một bà vú nuôi, được tiếp viên trả lời là không có, còn tỏ ra bộ mặt muốn chết.

Làm cho ánh mắt người tiếp viên hàng không đều trở nên cổ quái vô cùng.

Bạch Tiểu Thăng tranh thủ thời gian không biết hắn, miễn cho mất mặt theo hắn.

Kết quả là, cái con hàng này ủy khuất, đối mặt với hắn mà phàn nàn.

- Tôi ngồi hãng Sichuan Airlines, rõ ràng là có vú nuôi, thế mà bọn hắn lại không có, cũng không để cho người ta mang theo. Người anh em, cậu nói một chút xem có phải là quá đáng lắm không !

Nương theo ánh mắt của nữ tiếp viên xinh đẹp kia quăng tới, Bạch Tiểu Thăng đành phải nhếch miệng, nhún vai, cười đáp lại một cách áy náy.

Trong tâm lý của Bạch Tiểu Thăng, muốn đánh Tôn Jerry một trận cũng đã nảy sinh rồi.

------

Buổi chiều, Bạch Tiểu Thăng với Tôn Jerry lại đánh thêm vài ván cờ tướng.

Lần này, Bạch Tiểu Thăng vì báo lại mối thù xấu hổ trước đó, thắng liền mười hai lần, giết đến Tôn Jerry không chừa mảnh giáp, kêu rên không thôi.

Cứ như vậy, Bạch Tiểu Thăng nhiều thêm một người bạn đồng hành là Tôn Jerry, cũng không cảm thấy đường đi không thú vị nữa.

Nói chuyện phiếm, đánh cờ, ngủ một chút, ăn cơm.

Thời gian trên chuyến bay rất nhanh mà trôi qua.

Thời điểm máy bay hạ cánh xuống phi trường Chinandega đã là hai giờ chiều.

Nhưng mà bên Lâm Hải không sai biệt lắm thì đang là nửa đêm.

Mọi người trên máy bay đều cảm thấy mệt mỏi.

Cái loại chênh lệch múi giờ này, cần phải lấy giấc ngủ mà đền bù, không thể nào đánh lừa được.

Tuy rằng Bạch Tiểu Thăng có thể để cho Hồng Liên điều giải chất kích thích trong cơ thể để nâng cao tinh thần, nhưng phương thức khỏe mạnh nhất vẫn là đi ngủ.

Bạch Tiểu Thăng cầm lấy đồ cá nhân, đi cùng Tôn Jerry xuống dưới đó.

Sau khi đi xuống đã thấy Lâm Vi Vi đợi ở đó rồi.

Nhìn thấy mỹ nữ, ánh mắt Tôn Jerry lập tức sáng lên, nhiệt tình tiến lên phía trước.

- Lão Bạch à, đây là bạn của cậu có phải không, thời điểm các người qua cửa kiểm an tôi đã thấy rồi.

Tôn Jerry một bên vừa nói với Bạch Tiểu Thăng, một bên giới thiệu bản thân với Lâm Vi Vi.

- Tôi là Tôn Jerry, là một thanh niên tuổi trẻ tài cao lại còn rất tốt, bây giờ tôi đang du học ở Hoa Hạ, tiếng Anh đại khái là max cấp, tiếng Hán phổ thông là cấp A2.

Tôn Jerry án lấy tiêu chuẩn ra mắt, đến bắt chuyện với mỹ nữ, Bạch Tiểu Thăng cũng thấy hết nói nổi.

Lâm Vi Vi cảnh giác nhìn lấy con hàng này, rụt rè đưa tay, không được nhìn về phía Bạch Tiểu Thăng, ý vị trong mắt rõ ràng.

Anh ở chỗ nào mà quen biết được cái tên này ?

Bạch Tiểu Thăng cũng nhìn không nổi nữa, cắt ngang sự nhiệt tình của Tôn Jerry, ánh mắt nheo lại nhìn về phía hắn, sâu sắc hoài nghi mà nói với hắn.

- Tôi thấy là, tên tiểu tử cậu nhìn thấy Vi Vi nên mới tận lực mà tiếp cận với tôi, đây coi như là mưu đồ làm loạn đi.

- Ha ha, tôi giống hạng người như vậy sao.

Tôn Jerry cười ha ha.

Bạch Tiểu Thăng cùng Lâm Vi Vi dùng ánh mắt trả lời cho hắn.

- Không chỉ là giống, mà đúng là như vậy.

Đang lúc nói chuyện, Lôi Nghênh cũng bước xuống máy bay, cất bước đi về phía này.

Nhìn thấy thân hình cao to của Lôi Nghênh, Tôn Jerry cũng không khỏi sợ hãi mà thán phục.

- Người anh em này, cậu có phải là huấn luyện viên thể hình hay không vậy!

Lôi Nghênh không có trả lời, ánh mắt hồ nghi nhìn Bạch Tiểu Thăng một chút, trong ánh mắt, liền có một câu hỏi

- Con hàng này, đang làm gì ở đây?

-------

Bạch Tiểu Thăng cũng với Tôn Jerry thành một nhóm, đi vào sảnh sân bay.

Lâm Vi Vi và Lôi Nghênh đi lấy hành lý gửi vận chuyển.

Bạch Tiểu Thăng liền cùng Tôn Jerry nói chuyện phiếm.

- Hai vị kia, là bạn của cậu sao? Làm sao mà tôi lại thấy thái độ bọn họ đối với cậu lại rất là kính trọng?

Tôn Jerry nhịn không được mà hỏi.

- Cái kia là đúng rồi, bởi vì tôi là đại ca mà.

Bạch Tiểu Thăng cười một tiếng, không có chút nào dị sắc, rất không khách khí nói.

Hắn đi cùng Tôn Jerry một đường tới đây, cũng không tự chủ được mà bị cái tên này ảnh hưởng, da mặt trở nên dày hơn rất nhiều.

Tôn Jerry không tiếp tục truy vấn, mà là cười nói.

- Một hồi nữa tôi về nhà trước, tắm rửa, ngủ một ngày cho đã, mới có thể đối phó với cái chuyện lệch múi giờ đáng chết này. Tôi cho cậu số điện thoại… Mà thôi, chúng ta thêm Wechat là được rồi, thứ này dùng thật là thuận tiện! Ở Hoa Hạ thật lâu, tôi đều không quen bên này. Đúng, lão Bạch, cậu ở Chinandega này có cái nhu cầu gì, cần người dẫn đường hay gì đấy, đều có thể gọi điện thoại cho tôi, tôi giúp các cậu, tất nhiên là miễn phí rồi.

- Được.

Đối với cái này, Bạch Tiểu Thăng cười cười, cũng không có khách sáo.

Hai người lại nói chuyện thêm vài câu.

Lâm Vi Vi, Lôi Nghênh cũng chạy tới.

Lâm Vi Vi kéo theo hai túi du lịch nhỏ, bên trong có chứa cái ấm tử sa mà Bạch Tiểu Thăng hao hết tâm huyết để chế tạo, còn có đồ dùng cá nhân của nàng.

Lôi Nghênh thì kéo lấy hai cái rương lớn, có đồ dùng hằng ngày của bọn họ, còn có vật phẩm mà Lục Vân đặt mua vì Bạch Tiểu Thăng, đều được bỏ chung một chỗ.

Đồ vật đã lấy, người cũng ở đây, ba người Bạch Tiểu Thăng đi ra ngoài.

Bạch Tiểu Thăng từ trong miệng Tôn Jerry mà biết được, có hai cái sân bay cả cũ lẫn mới ở Chinandega, bọn họ ở đây là cái sân bay cũ, kinh doanh vài tháng nữa sẽ hủy đi đổi sang cái sân bay mới kia.

Tôn Jerry vừa đi vừa khuyên bảo ba người Bạch Tiểu Thăng.

Sát bên cái sân bay cũ này có một khu vực có phòng rẻ tiền, lực lượng cảnh sát địa phương lại có hạn, cho nên phải đặc biệt chú ý an toàn.

- Dù sao trước kia tôi cũng ở đây, trưởng thành rồi cũng thường xuyên trở về thăm bạn cũ, đôi với bên này cũng còn tính là hiểu rõ, thậm chí còn nhận biết rất nhiều thành viên ở đầu đường phố.

- Ở địa phương có giá phòng cao trong Chinandega, số lượng cảnh viên cũng rất nhiều, gặp được vấn đề chỉ cần lớn tiếng kêu cứu, liền sẽ có người qua đường hỗ trợ, hoặc là báo động. Hai phút đồng hồ sẽ có cảnh sát đuổi tới, nhưng mà bên này không như thế, cho nên mấy người phải chú ý an toàn!

Tôn Jerry phổ cập kiến thức an toàn đặc sắc của địa phương cho ba người, ba người Bạch Tiểu Thăng nghe được cũng đều gật đầu.

Ở làn dừng xe, một chiếc taxi lái vào, Tôn Jerry đem chiếc xe này nhường cho ba người Bạch Tiểu Thăng.

Dựa theo lời Tôn Jerry nói, người tới là khách, nên lịch thiệp là điều tất nhiên.

Lần này, lý thuyết nghe có vẻ rất kiểu Trung Quốc.

Bạch Tiểu Thăng cười cười, cũng không có từ chối.

Thời điểm Lâm Vi Vi và Lôi Nghênh đem đồ chất lên xe, Bạch Tiểu Thăng liền nói lời tạm biệt với Tôn Jerry.

- Đã cất xong rồi, anh Tiểu Thăng có thể lên xe được rồi.

Lâm Vi Vi vỗ vỗ tay, cùng Lôi Nghênh đi tới, cười nói.

Bạch Tiểu Thăng gật gật đầu, ánh mắt quét qua, bỗng nhiên nhìn thấy cái tài xế taxi kia.

Đó là một người đàn ông khỏe mạnh, gương mặt lo lắng nhưng ánh mắt lại lạnh lẽo, đầu trọc, sau ót và cổ đều là hình xăm.

Thời điểm Bạch Tiểu Thăng nhìn qua, người kia cũng nhìn về phía Bạch Tiểu Thăng, lộ ra một nụ cười nham hiểm, lại hướng về Bạch Tiểu Thăng mà dựng một ngón tay giữa, ở cuối năm ngón tay còn có một hoa văn cổ quái.

- F*ck you!

Sau đó tài xế lộ ra một tràng cười to đắc ý.

Ánh mắt Bạch Tiểu Thăng bỗng nhiên co rụt lại, Lâm Vi Vi, Lôi Nghênh thậm chí cả Tôn Jerry cũng đều sững sờ.

Chuyện gì xảy ra?

Tài xế taxi mắng bọn họ, còn kéo theo hành lý của bọn họ mà chạy đi!

- Mẹ nó, đó không phải là tài xế taxi!

Tôn Jerry là người tỉnh lại đầu tiên, kêu to.

- Là một tên trộm.

Tên trộm?

Ba người Bạch Tiểu Thăng sững sờ.

Bọn hắn chỉ mới nghe tới, móc túi, giật túi, mà lại chưa từng nghe qua lái taxi để trộm đồ!

Tôn Jerry gấp đến độ buồn bực.

- Những người này giả dạng làm tài xế taxi, sau đó ở nhà hàng hoặc sân bay tìm dê béo! Đáng chết, đây cũng là “đặc sắc” của nơi này, tôi vốn nghĩ loại này hoạt động ít, ai ngờ tới tro tàn lại cháy chứ!

- Đồ đạc của chúng ta còn ở bên trong, làm sao bây giờ!

Lâm Vi Vi gấp rút nói.

Không chỉ là vật có giá trị Lục Vân mua cho, còn có cái ấm tử sa mà Bạch Tiểu Thăng dốc hết tâm huyết để mà làm ra đó.

Hai mắt Bạch Tiểu Thăng trở nên đỏ ngầu.

Mặt mũi Lôi Nghênh tràn đầy sát khí.

- Tôi muốn báo cảnh sát, nhưng mà khả năng là không còn kịp rồi.

Tôn Jerry nhìn thấy mấy người Bạch Tiểu Thăng thật sự sốt ruột, hắn biết rõ trong cái rương kia có đồ vật quý giá, lập tức nói.

- Tôi biết được ở đây có một người trung gian, tôi có thể đi hỏi một chút, thậm chí có thể mang các người đi qua. Quy củ của nơi này là, cho phép người mất chuộc về đồ của họ, nhưng là phải bỏ ra gấp mấy lần giá gốc.

- Jerry, giúp chúng tôi liên hệ với bọn họ!

Bạch Tiểu Thăng lập tức trầm giọng nói.

- Tôi đồng ý bỏ ra giá gấp mười lần, thậm chí hai mươi lần để chuộc về thứ đó! Nhưng mà điều kiện đầu tiên là bọn họ không thể tự tiện mở ra, để cho bọn họ không được động vào bất kỳ vật gì!

Trên thực tế, cái rương đặt ấm tử sa làm từ hợp kim, không thể mở ra dễ dàng được.

Còn lại, liền khó nói chắc!

- Chinandega à Chinandega, nơi này thật sự là cho Bạch Tiểu Thăng tôi đây một cái hạ mã uy thật lớn nha!

Ánh mắt Bạch Tiểu Thăng híp lại.

Một cái hạng giá áo túi cơm ở bản địa, vậy mà dám động tới những thứ đồ trọng yếu kia.

Trong nháy mắt, sát khí của Bạch Tiểu Thăng tuôn trào.

Sau lưng hắn, Lôi Nghênh cũng như là một tôn sát thần, ánh mắt sắc bén.

Tôn Jerry vội vàng liên hệ người trung gian, không có nhìn thấy khí thế của hai người này, nếu không thì sẽ sợ hãi vô cùng.

Sát khí của bọn họ, so với kẻ tàn nhẫn nhất nơi này còn muốn đáng sợ hơn mấy lần!



Bạn cần đăng nhập để bình luận