Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 1079: Bạch Tiểu Thăng dự tiệc



Ra khỏi văn phòng của Bạch Tiểu Thăng, Dư Doanh mang theo khuôn mặt vui vẻ rời đi.

Nhưng chỉ vừa đi qua góc hành lang, mắt thấy không có ai, Dư Doanh liền nở một nụ cười lạnh lùng.

- Vừa rồi, mình nở nụ cười đi ra từ văn phòng của Bạch Tiểu Thăng, đối diện có hai vị sự vụ quan đang đi ngược lại, đầu hành lang thì có bác gái quét dọn vệ sinh, còn một vị Nữ Trợ Lý đang vội vàng đi WC. . . Đều là 'Người có lòng'!

- Ừm, không riêng bọn hắn, sợ là camera cũng đã ghi lại nét mặt của mình.

Dư Doanh thầm nói,

- Lần báo cáo này, hẳn sẽ hấp dẫn rất nhiều người đứng đầu chú ý đến.

- Vô cùng tốt !

- Tuy phần giao dịch này với Bạch Tiểu Thăng là rất tốt, nhưng cuối cùng hắn vẫn chỉ là một tên tiểu tốt, các vị đại nhân vật nơi đó cũng chỉ là mục tiêu phụ, chỉ có Trầm Bồi Sinh đại sự vụ quan mới là mục tiêu chân chính của mình!

Dư Doanh trắng trợn tìm Bạch Tiểu Thăng, chính là để cho phía bên kia có thể thấy được.

- Nếu như Trầm Bồi Sinh đại sự vụ quan không đi tìm mình, vậy mình liền bán ít đồ cho Bạch Tiểu Thăng, khiến cho hắn thay mình tạo sức ép!

- Bên phía Trầm Bồi Sinh từ trước đều là thuộc hạ liên lạc với mình, lần này nếu không phải tự mình Trầm Bồi Sinh đứng ra đàm phán thì mình đều sẽ nói không! Dù sao, ngay cả Bạch Tiểu Thăng cũng là tự mình nói chuyện.

Vẻ mặt Dư Doanh có vài phần kiêu căng.

- Tin tức quả nhiên phải bán cho hai bên mới đầy bát đầy bồn ! Đương nhiên, nếu đã bán đi thì mình không thể nào lại bán cho một bên khác.

Dư Doanh mặc niệm xong, trong lòng không nhịn được phải tán thưởng chính mình,

- Mình quả nhiên là một thương nhân biết nói đến lương tâm!

Người phụ nữ này càng nghĩ càng đẹp, nhẹ cất tiếng ca, bước chân vô cùng nhẹ nhàng.

Trong miệng nàng khẽ hát,

- Món tiền nhỏ, quả thật ngọt.

Xem ra, nàng rất hài lòng với thành quả hôm nay.

Trong văn phòng của Bạch Tiểu Thăng.

- Dư Doanh này thật sự là có chút chán ghét, sau đó chúng ta phải vạch trần với tổng bộ, với Hạ lão. Đường đường là Bộ Sự Vụ, lại có thể có những hạng người xu nịnh như thế !

Lâm Vi Vi hừ lạnh nói.

Mở miệng là một tiếng anh Tiểu Thăng, lại còn "Ríu rít", đúng là quá đê tiện, chán ghét !

Thấy Lâm Vi Vi đang quát mắng, Bạch Tiểu Thăng và Lôi Nghênh không nhịn được phải cười một tiếng.

- Thực sự tức hợp lý.

Bạch Tiểu Thăng cười nói,

- Kỳ thực nếu tinh tế ngẫm lại, nhiều khi câu nói này rất có đạo lý.

Hạ lão thật không biết Dư Doanh như thế nào sao, cho phép nàng như thế có lẽ là có cân nhắc khác.

Lâm Vi Vi vẫn có chút tức giận như cũ.

- Được rồi, thời gian cũng không còn nhiều lắm, chúng ta đi thôi, buổi tối còn có một bữa tiệc nữa đó.

Bạch Tiểu Thăng cười nói.

- Phải biết, đây chính là bố cục của Trầm Bồi Sinh đại sự vụ quan!

Nhấc lên cái gốc rạ này, Lâm Vi Vi và Lôi Nghênh lần lượt gật đầu.

Đúng vậy, thời điểm không còn sớm, cũng nên chuẩn bị đi qua đó.

Rời văn phòng, Bạch Tiểu Thăng mang theo Lâm Vi Vi và Lôi Nghênh đi đến chỗ ở trước để chỉnh lý một phen, sau đó mới tìm đến địa chỉ mà trợ lý Trình Lưu của Trầm Bồi Sinh đưa cho.

Lâm Hải làm thành thị cấp một nên rất phồn vinh, các Grand Hotel, tiệm ăn nổi tiếng chỗ nào cũng có. Bên trong đều trang trí kim bích huy hoàng, để cho người ta thấy một lần đã cảm thấy rất cao cấp, cảm thấy chúng là nơi kẻ có tiền mới đến.

Kỳ thực, đó đều là cái nhìn của dân chúng bình thường.

Kẻ có tiền chân chính, kỳ thực rất điệu thấp.

Bạch Tiểu Thăng bọn họ lái xe một đường tiến vào Nhị Hoàn, bỏ ra một chút thời gian mới tìm được cái hẻm nhỏ tỏa ra mùi hương cổ xưa cổ vận kia.

Dừng xe đi bộ, Bạch Tiểu Thăng còn rất cảm thán.

Điệu thấp xa hoa, mới thật sự là xa hoa.

Ăn cơm ở nơi tấc đất tấc vàng, lại còn có thể thưởng thức vận vị của lịch sử.

Tìm đến đúng nơi, đó là một khoảng sân rộng.

Ở cửa có người đang đứng chờ, Bạch Tiểu Thăng bọn họ vừa đi qua thì liền nở nụ cười mời.

Đây cũng là người mà Trầm Bồi Sinh đã an bài tốt.

Ba người Bạch Tiểu Thăng tiến vào trong viện dưới sự dẫn dắt của người kia.

Cuối cùng, ba người Bạch Tiểu Thăng, Lâm Vi Vi và Lôi Nghênh được đưa vào một đình viện nằm ở vị trí sâu nhất.

Trước viện đứng một người, đó là Trình Lưu.

Lúc này, cả người Trình Lưu mặc kiểu áo Tôn Trung Sơn, mỉm cười đứng ở nơi đó chờ, hai tay gập lại trước người, trông vô cùng có phong phạm.

- Xin mời Tiểu Thăng đại sự vụ quan đi theo tôi. Còn Lâm trợ lý và Lôi trợ lý thì mời theo anh ta đi đến một chỗ khác.

Trình Lưu cười nói.

Khách theo chủ.

Nếu đối phương đã an bài như thế, Bạch Tiểu Thăng tất nhiên không có dị nghị gì. Lúc này cười cười, nói với Lâm Vi Vi và Lôi Nghênh,

- Vậy hai người qua đó đi, tôi đến tâm sự với Trầm lão.

Lâm Vi Vi và Lôi Nghênh gật đầu, đi theo người kia.

Còn Bạch Tiểu Thăng thì đi theo Trình Lưu thẳng đến bên trong viện, đi vào nhà chính.

Sau khi vào, Bạch Tiểu Thăng liền nhìn thấy Trầm Bồi Sinh đang ngồi ở sau bàn dài.

Vẻ mặt hắn rất thản nhiên, ngồi ở chỗ đó thưởng thức trà.

Thấy Bạch Tiểu Thăng tiến đến, Trầm Bồi Sinh cười đứng dậy,

- Tiểu Thăng, đến rồi sao!

Trầm Bồi Sinh không có xưng hô chức vụ của Bạch Tiểu Thăng, cũng không có xưng hô tên đầy đủ, mà là NickName.

Đã là bữa tiệc tư nhân thì không cần câu nệ, lại lộ ra vẻ thân cận hiền hoà của hắn.

- Trầm lão, đã khiến cho ngài chờ, tôi thật là sai rồi.

Bạch Tiểu Thăng áy náy cười nói, sau đó cất bước tiến lên.

Bọn hắn xác thực đến chậm một chút so với thời gian đã hẹn.

Không phải do Bạch Tiểu Thăng không có khái niệm thời gian, mà là nơi này rất khó tìm. Mặt khác, đi tới đây cũng cần tốn rất nhiều thời gian, những chuyện này đều không thể dự liệu được.

- Chuyện này không có gì, đến đây ngồi đi, nếm thử Lục Trà ở nơi này xem, trân phẩm đó!

Trầm Bồi Sinh không ngại chút nào, sau khi bắt tay thì thân mật lôi kéo Bạch Tiểu Thăng qua chỗ ngồi.

Bạch Tiểu Thăng quét mắt một lượt căn phòng này.

Người bên ngoài thì khả năng chỉ cảm thấy cổ hương cổ sắc, nhưng hắn có nhãn lực bậc nào, lại thêm Hồng Liên đã quét hình phân tích.

- Đồ dùng trong nhà Hải Hoàng !

- Tranh chữ Đường Tống!

- Vật trang trí thời Minh Thanh !

. . .

Nếu nói đây là một gian phòng ốc thì không được chuẩn xác, không bằng nói nó là nhà bảo tàng nhỏ thì đúng hơn.

Những đồ trang trí và tranh chữ đồ cổ kia, nơi này mới thật sự là "Kim bích huy hoàng" .

Người ta thường nói đến biệt thự hơn trăm triệu, nhưng căn phòng hơn trăm triệu này lại càng làm cho người ta cảm thán hơn.

Uống trà ở hoàn cảnh như thế, lại được Trầm Bồi Sinh xưng là "Trà tốt", chỉ sợ thật sự là trà tốt rồi.

Bạch Tiểu Thăng ngồi xuống ở vị trí đối diện với Trầm Bồi Sinh, thấy đối phương rót cho mình chén trà đưa tới.

Bạch Tiểu Thăng cũng cực kỳ lễ tiết đưa hai tay tiếp nhận.

Lễ nghi là thứ cơ sở nhất của một người, là hàm dưỡng, tố chất của một người.

Dù hai bên là "Địch nhân", nhưng nếu ngày nào mà tầng giấy mỏng ở giữa chưa bị xuyên phá, ngày đó đối phương dùng lễ, Bạch Tiểu Thăng cũng sẽ khách khí lấy lễ đáp lại.

Trầm Bồi Sinh nhìn Bạch Tiểu Thăng kính ý như thế, trên mặt cũng nở nụ cười, hơi gật đầu.

Thưởng thức trà tốt trong miệng Trầm Bồi Sinh, Bạch Tiểu Thăng cũng không nhịn được muốn khen một câu.

Đây là trà Long Tỉnh, nhìn vào màu sắc nước trà, lại ngửi mùi thơm đang tỏa ra bốn phía, có thể nói nó là cực phẩm bên trong cực phẩm.

- Minh Tiền Long Tỉnh, quả nhiên là trà tốt !

Bạch Tiểu Thăng tán thưởng.

- Người hiểu trà!

Trầm Bồi Sinh chỉ vào Bạch Tiểu Thăng rồi cười to,

- Nếu cậu ưa thích thì lát nữa có thể mang một chút trở về.

- Vậy thì tôi cám ơn Trầm lão trước.

Bạch Tiểu Thăng cũng không khách sáo.

Một già một trẻ, lập tức trò chuyện tùy ý về một chút chuyện lý thú.

Trầm Bồi Sinh biết rõ Bạch Tiểu Thăng am hiểu thư pháp nên giao lưu một phen.

Khung cảnh này, thật sự là một mảnh tường hòa.

Trình Lưu đứng ngay tại cửa, mỉm cười theo dõi, hầu hạ.

Thưởng thức xong một chén trà, Trầm Bồi Sinh ra hiệu Trình Lưu tổ chức đồ ăn.

Bữa tiệc này là làm theo yêu cầu, có điểm giống bữa ăn kiểu pháp, những món ăn nối tiếp nhau được đẩy lên.

Mỗi một món ăn đều cực kỳ coi trọng sắc hương vị, hơn nữa mỗi một món đều có thể xưng cực phẩm.

Lúc Bạch Tiểu Thăng thưởng thức mỹ thực, thỉnh thoảng cảm thán, có thể làm được đến trình độ như vậy, đúng là đã đạt đến một loại độ cao của ẩm thực, rất xứng với nơi này.

Sau một lát, Trầm Bồi Sinh đặt đũa xuống, mỉm cười nhìn Bạch Tiểu Thăng,

- Tiểu Thăng, gần nhất cậu tạo mưa gió cũng không nhỏ đâu. Tôi nghe nói mấy vị sự vụ quan, người phụ trách sản nghiệp tỉnh vực, còn có hơn hai mươi vị phụ trách công ty trọng điểm bị cậu điều tra cùng một lúc, chứng cứ vô cùng xác thực. Những công tích này, coi như những đại sự vụ quan như chúng tôi cũng khó có thể sánh vai.

Nghe nói như thế, Bạch Tiểu Thăng thật sự buồn cười.

- Trầm lão, ngài nghiêm trọng rồi, nếu mà ngài muốn. . . Chỉ cần vài phút là có thể để cho tôi theo không kịp !

- Dù sao ngài cũng ở vị trí cao lâu năm, tài nguyên nhiều hơn rất nhiều so với tôi.

- Không nói cái khác, nếu như ngài muốn thì hoàn toàn có thể để cho Lâm Ngọc sự vụ quan vượt qua tôi mà!

Lời nói của Bạch Tiểu Thăng có gai, sau đó lại nói thêm một câu,

- Dù sao, ngài cũng không phải chưa từng làm như vậy.

Bạch Tiểu Thăng cười cười, nói ra những lời này.

Nếu là ăn cơm thì nói lễ nghi.

Còn khi nói đến mấy cái này thì không cần !

Lông mày của Trình Lưu hơi nhăn lại.

Khuôn mặt của Trầm Bồi Sinh lại không đổi sắc, cười mỉm nhìn Bạch Tiểu Thăng.

- Kỳ thực, nếu như Tiểu Thăng đại sự vụ quan muốn, tôi có thể lại giúp cậu hoàn thành ước vọng, để thu hoạch lần này của cậu nhiều hơn một chút.

Trầm Bồi Sinh cười nói,

- Thế nào ?

Bạch Tiểu Thăng nở nụ cười vui vẻ,

- Trầm lão đang muốn giúp tôi sao, được, nhưng mà không biết Trầm lão muốn cái gì !

Trầm Bồi Sinh cười to.

- Nếu như tôi nói cái gì cũng không cần, cậu có tin không ?

- Nếu như tôi nói, tôi chỉ muốn tình nghĩa với Tiểu Thăng cậu tiến thêm một bước, cậu đồng ý không ?

Trầm Bồi Sinh nở nụ cười ấm áp, hòa ái dễ gần.

Bạn cần đăng nhập để bình luận