Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 440: Đàm phán thất bại



Trước khi Doãn Đông Phong, Doãn Đông Lôi đem sự việc nói cho cha của mình đã chuẩn bị tốt tâm lý.

Lần này, cha của bọn họ chỉ sợ sẽ nổi giận lôi đình, sẽ trách phạt đối với hai anh em họ, đồng thời tất nhiên sẽ nổi giận với cách làm việc tuyệt tình kia của tên họ Bạch.

Nhưng bọn họ lại không nghĩ tới, cha bọn họ vậy mà lại bình tĩnh như thế.

Sau đó, còn bảo bọn họ làm một việc không thể tưởng được đó là nhường Doãn Đông Phong gọi điện thoại cho Bạch Tiểu Thăng cầu xin hắn buông tha cho một con ngựa? !

Thời điểm Doãn Đông Phong gọi điện thoại, Doãn Đông Lôi không nhịn được phải nhìn trộm cha mình một chút, lầm bầm nói một câu,

- Nhà họ Doãn chúng ta sao lại phải như thế. . .

- Nói hay lắm!

Doãn Hạo Nhiên nghe thấy được, vậy mà lại gật đầu khen hắn một câu,

- Nhà họ Doãn chúng ta cần phải như thế sao, lão nhị, câu nói này của con rất hay a!

Cha đang khen hắn sao? Doãn Đông Lôi có chút thụ sủng nhược kinh.

Thường ngày người đạt được sự khen tặng chỉ có anh hắn, hắn chỉ có bị mắng mà thôi. . .

- Thế này đi, ban đêm trước khi ngủ con đem câu nói này chép lại năm trăm lượt cho cha, nếu không chép xong thì cũng đừng đi ngủ.

Doãn Hạo Nhiên thể hiện vẻ mặt an ủi, hòa ái dễ gần rồi nói với Doãn Đông Lôi.

- Sao ạ?

Nụ cười của Doãn Đông Lôi trực tiếp cứng lại ở mặt lên.

Nụ cười của Doãn Hạo Nhiên chìm xuống, sắc mặt lạnh như băng,

- Ở chuyện này nếu không phải có cái mồi dẫn lửa như con thì tên họ Bạch kia cho dù có muốn động đến anh của con cũng tuyệt đối không đến mức nhanh như vậy, tàn nhẫn như vậy. Hừ, cha phạt con như vậy mà vẫn còn chê ít có đúng không!

- Không ít, không ít!

Sắc mặt Doãn Đông Lôi phát khổ cũng không dám cãi lại nữa.

- Cha để con viết đến lúc hiểu rõ thì thôi!

Doãn Hạo Nhiên thở dài,

- Nhà họ Doãn chúng ta còn phải như thế sao? Nếu như hai anh em các con đều không chịu thua kém, hai người kết hợp lại, có thể bằng một nửa của cái tên Bạch Tiểu Thăng kia thì nhà họ Doãn chúng ta còn phải như thế này sao!

Cha hắn đã hết tức giận.

Doãn Đông Lôi bị dọa cho không dám nhiều chuyện nữa.

Doãn Đông Phong cũng âm thầm nuốt một ngụm nước miếng, thầm oán trách lão nhị đui mù.

Bên kia, điện thoại đã kết nối.

Doãn Đông Phong dùng giọng điệu kính cẩn nói,

- Bạch tổng, là tôi, Doãn Đông Phong! Tôi muốn nói lời xin lỗi với ngài! Đúng vậy, chuyện này hoàn toàn là do anh em chúng tôi sai, chỉ trách tôi không biết đó là nhà cô của Lâm trợ lý, tôi nhận phạt, chỉ là cầu ngài giơ cao đánh khẽ. . . Dạ, dạ! Tôi thăng chức tổng thanh tra cũng không dễ dàng gì, ngài xem có thể hay không. . .

Doãn Đông Phong khi nói đến chỗ này thì nhỏ giọng lại, sắc mặt biến đổi.

Sau đó, hắn cười khổ lắc đầu với Doãn Hạo Nhiên.

Lần này, Bạch Tiểu Thăng đã quyết tâm muốn hạ bệ hắn!

Khuôn mặt Doãn Hạo Nhiên không có chút biểu tình, duỗi cái tay ra.

Doãn Đông Phong vội vàng nói,

- Bạch tổng, ngài chớ vội tắt điện thoại, cha tôi muốn cùng ngài trò chuyện hai câu!

Dứt lời, Doãn Đông Phong đưa điện thoại di động tới cho Doãn Hạo Nhiên.

Trên khuôn mặt lạnh lẽo của Doãn Hạo Nhiên lộ ra nụ cười,

- Là tổng giám đốc Bạch Tiểu Thăng sao, tôi là Doãn Hạo Nhiên của Hạo Nhiên Trung Kinh a, tôi muốn cùng ngài trò chuyện hai câu!

Giọng điệu của Doãn Hạo Nhiên rất là khách khí.

Hắn đã từng nghiên cứu qua Bạch Tiểu Thăng, biết rõ đối phương là người có tính khí rất lớn.

Người như thế, ngươi nếu cùng hắn cường ngạnh thì là đúng là tự tìm không thoải mái cho mình!

Nếu đã chọc tới hắn thì mặt mũi của ai cũng không cho!

Doãn Đông Phong có tham gia hội nghị nghênh đón Vương Tân Thành, tận mắt nhìn thấy qua tất cả nên tất nhiên cũng biết rõ.

Doãn Đông Lôi ở bên cạnh lầm bầm hai câu, nhưng mà nghĩ nghĩ, cảm thấy chính mình đã phải gánh vác nhiệm vụ sao chép năm trăm lần, nếu lại thêm nữa thì đúng là ăn không tiêu, nên thức thời ngậm miệng không nói.

Trên mặt của Bạch Tiểu Thăng mang theo nụ cười nhàn nhạt, cùng vị Doãn Hạo Nhiên chưa từng gặp mặt, nhưng lại "Cửu ngưỡng đại danh" này nói chuyện vài câu.

- Bạch tổng a, chuyện lần này là do con tôi sai, tôi đã hung hăng trách phạt bọn chúng, nhưng mà dù sao lỗi sai lần này cũng không liên quan đến công việc. . .

- Doãn lão tiên sinh, ông nghĩ rằng tôi chỉ bởi vì những việc tư này mà bãi miễn một vị tổng thanh tra sao?

Bạch Tiểu Thăng khẽ cười một tiếng,

- Nếu như ông cho rằng như vậy thì tôi nghĩ chúng ta không cần thiết nói chuyện nữa.

Đầu điện thoại bên kia, ánh mắt của Doãn Hạo Nhiên biến hóa.

Lời này, hắn làm sao trả lời.

Nếu nói là tin thì lại không cần nói chuyện. Nếu nói không tin, vậy hắn chẳng khác nào thừa nhận Doãn Đông Phong còn tồn tại nguyên nhân khác.

Rất lâu không có gặp qua người thế hệ sau có miệng lưỡi bén nhọn như thế! Đúng là so với Tống Trường Không năm đó càng hơn một bậc!

Doãn Hạo Nhiên cảm thán.

- Bạch tổng, tôi biết rõ cậu đối với công việc của Đông Phong có một số ý kiến, có chút bất mãn, tôi cam đoan sẽ bảo nó sửa lại, thế này có thể chứ.

Doãn Hạo Nhiên lùi lại một bước rồi đi cầu việc khác.

Trong xe, Bạch Tiểu Thăng không nhịn được cười lên, Doãn Hạo Nhiên vậy mà lại nói điều kiện cùng mình.

Mấu chốt là hắn cùng họ Doãn kia phải đàm phán sao!

- Có một số việc không thể sửa đổi được, lão tiên sinh à!

Bạch Tiểu Thăng cười nói,

- Ông cho rằng tôi lỗ mãng qua loa đưa ra quyết định này sao? Tại chỗ của tôi, ít nhất có mười phần báo cáo của con ông, ông biết tôi từ đó đọc được cái gì không?

- Cái gì?

- Anh ta nhất định phải đi!

Giọng nói của Bạch Tiểu Thăng mảy may không cho người ta con đường sống nào.

Bên kia điện thoại, im lặng thật lâu.

- Bạch tổng, thật không thể cho Doãn Hạo Nhiên tôi chút mặt mũi sao! Chúng ta có thể nói chuyện mà! Trung Kinh Hạo Nhiên chúng tôi cũng là một công ty lớn, có thể hợp tác nhiều hơn. . . Còn nữa, Doãn Hạo Nhiên tôi cũng không phải một người hẹp hòi, đối với bạn bè thì rất khẳng khái!

Doãn Hạo Nhiên đưa ra lợi ích để dụ dỗ.

- Thật xin Lỗi, Doãn tiên sinh!

Bạch Tiểu Thăng vững vàng nói,

- Con người tôi cũng không thiếu tiền, tôi chỉ muốn quản lý tốt công ty thôi, trong mắt của tôi không cho phép có một hạt cát, một hạt cũng không được! Ở chuyện này không có gì để nói nữa! Con trai ông vẫn nên đi thôi!

Đầu bên kia của điện thoại, bình tĩnh một hồi lâu.

- Tốt!

Một giọng nói già nua những vẫn rất cường mãnh truyền đến,

- Rất tốt!

- Rất tốt!

Bạch Tiểu Thăng đồng dạng trả lại một câu, giọng nói trẻ trung hữu lực.

Sau đó, điện thoại cúp máy.

Hai mắt Bạch Tiểu Thăng nhìn vào điện thoại, không nhịn được cười khẽ một tiếng, nói với hai người phụ nữ đang nhìn chăm chú vào mình,

- Trung Kinh Hạo Nhiên, Doãn Hạo Nhiên a, cúp điện thoại của tôi, đúng là không có lễ phép.

Lâm Vi Vi, Thương Uyển Uyển đồng thời liếc mắt nhìn nhau.

Anh nói như vậy thì ai có thể đè ép được hỏa khí chứ, nếu đè ép được mới là không bình thường. . .

Nhà họ Doãn.

Doãn Hạo Nhiên mắt nhìn điện thoại, đặt xuống bàn.

- Cái tên Bạch Tiểu Thăng này đúng là quá đáng, một chút mặt mũi cũng không cho chúng ta!

Doãn Đông Phong tức giận nói!

- Con thấy hắn đúng là thích ăn đòn!

Duẫn Đông Lôi hung hăng nói.

Doãn Hạo Nhiên nhìn Doãn Đông Lôi một chút, người sau lập tức im miệng.

- Cha, chuyện này không còn đường sống nào sao?

Doãn Đông Phong không nhịn được nói.

- Con cảm thấy thế nào.

Doãn Hạo Nhiên liếc nhìn hắn, hỏi lại.

Doãn Đông Phong cười khổ.

- Đúng vậy a, nhà họ Doãn chúng ta ở trong mắt họ Bạch chỉ sợ còn chưa đáng kể! Ngày đó lúc đại biến kết thúc, họ Bạch cùng Trần Cửu Tranh, Vương Tân Thành đi ăn cơm, con phái người trông coi ở bên ngoài, kết quả nhìn thấy ngay cả Trần Cửu Tranh cũng rất tức giận, sớm phải rời đi, ngay cả đại lão của tập đoàn hắn ta cũng không bán mặt mũi!

Doãn Đông Phong cảm khái, sau đó hỏi,

- Vậy kế tiếp, chúng ta làm sao bây giờ?

- Lão nhị nói chuyện, mười câu thì có chín câu là nói nhảm nhưng mà vừa rồi có một câu là đúng. Doãn Hạo Nhiên nói,

- Tên Bạch Tiểu Thăng này, thích ăn đòn!

Doãn Đông Lôi lại lần nữa được cha khen, không nhịn được vui mừng trong lòng.

- Nhưng mà, làm sao trừng trị hắn ta?

Doãn Đông Phong không nhịn được hỏi.

- Con không phải vừa mới nói tới rồi sao!

Doãn Hạo Nhiên hừ lạnh một tiếng.

Nhiều năm như vậy, người tuổi còn trẻ dám nói với hắn như thế, đúng là không có người thứ hai! Thế thì hắn cũng nên chiêu đãi thật tốt một phen!

- Con nói qua. . .

Doãn Đông Phong sững sờ nhưng lập tức hai mắt sáng ngời, nghẹn ngào nói.

- Trần Cửu Tranh? !

Bạn cần đăng nhập để bình luận