Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 941: Trực đảo Hoàng Long



Bây giờ, tất cả cao tầng Hội Liên Hợp các công ty Vân Hải đang ở sát vách?!

Ánh mắt Dư Trung Thiên biến thành sắc bén rồi chợt đứng dậy.

Hai cha con Hàn Đống và Hàn Thừa Nhân thà rằng đi gặp người khác, cũng không trước tiên qua bên này chào hỏi với mình, ngược lại phái ra cái thứ rác rưởi như Hàn Minh Hạo này tới!

Đúng là không coi ai ra gì!

Đây là đang xem thường chính mình, càng thêm xem thường tập đoàn Thất Phong!

Sự tức giận trong lòng Dư Trung Thiên bốc lên trong nháy mắt.

Đặc biệt là khi nghe Hàn Minh Hạo nói, cha con Hàn gia đi gặp một người đồng lứa với mình.

Tên rác rưởi Hàn Minh Hạo này còn nói người kia mạnh hơn chính mình!

Đây quả thật là đang sỉ nhục mình trước mặt mọi người mà!

Trong lúc sự tức giận của Dư Trung Thiên dâng lên, Tống Dao cũng nổi giận.

Một nam một nữ ở sát vách kia vừa rồi còn dám ở trước mặt mọi người nhục nhã mình, việc này còn chưa tính xong thì bây giờ bọn họ lại còn dám tới đoạt uy phong, đúng là đáng giận!

- Khinh người quá đáng!

Tống Dao vỗ bàn, quát lên một tiếng.

Sau đó, nàng nhìn về phía Dư Trung Thiên, nghiêm nghị nói,

- Trung Thiên, chuyện này có quan hệ đến uy nghiêm của tập đoàn Thất Phong, chúng ta không thể nhịn!

Dưới sự tức giận, Tống Dao đem sự đáng sợ của Lôi Nghênh ném sau đầu.

Bây giờ, không phải là thời đại hô đánh hô giết nữa.

Dù tên kia có mạnh mẽ thế nào thì luôn sẽ có người trị được hắn.

Nếu nói không ai có thể quản thì hắn chính là người có địa vị tối cao kia, mà chuyện đó thì lại không có khả năng.

Dù sao đi lên liền trực tiếp động thủ, thì tám chín phần mười là cấp dưới.

Tống Dao cho rằng, dù không động được tên tráng hán kia, cũng có thể cầm xuống cấp trên của hắn. Từ đó làm cho tráng hán kia trả giá đắt.

Dù hắn có quyền đầu cứng nhưng bát cơm cũng không phải là sắt!

Dám ở trước mặt tôi diễu võ dương oai, tôi liền đập bát cơm của anh!

Còn có cái con nhỏ phóng đãng kia nữa!

Tống Dao nhớ tới Lâm Vi Vi thì hận ý trong mắt tăng lên gấp đôi.

Đối tượng Dư Trung Thiên cừu hận chính là người đoạt uy phong của chính mình, nhưng lại không biết tên người đồng lứa đó. Còn tráng hán dám dùng nắm đấm uy hiếp chính mình, cha con Hàn gia, còn có những người không thức thời của Hội Liên Hợp các công ty Vân Hải kia! Đối với Lâm Vi Vi thì chỉ có ham muốn.

Giờ phút này, bên trong ánh mắt Dư Trung Thiên lóe ra ánh sáng ngoan lệ.

Kỳ thực, lần này hắn đến Vân Hải cũng ẩn giấu trong lòng mấy cái mục đích.

Bên trong một cái là đánh giá "Phương thức" tiến vào Vân Hải thích hợp nhất cho tập đoàn Thất Phong.

Tập đoàn Thất Phong tiến Vân Hải, không phải đơn thuần dùng phương thức cường ngạnh hoặc là nhu hòa, mà là lấy một loại hình thức tổ hợp để xuất hiện.

Lấy được sự tín nhiệm và ủng hộ của Thị chính Vân Hải, tranh thủ hợp tác với hai tổ chức liên hợp công ty khác, ước định sử dụng các mức độ cường ngạnh đối với Hội Liên Hợp các công ty Vân Hải!

Đối với cái cục xương cứng rắn kia, mặc kệ bắt đầu có uy hiếp ra sao thì chỉ cần phân hóa thì đến lúc đối mặt chân chính, tập đoàn Thất Phong sẽ dễ dàng làm tan rã hơn!

Tẩy bài trong hành nghiệp chính là như vậy, một lần nữa phân chia cái bánh gatô thị trường này, động đến lợi ích của người khác.

Tuyệt đối không có khả năng ôn hoà nhã nhặn, đàm phán trên bàn giấy. Tất yếu phải đao thật súng thật, thậm chí "Máu chảy thành sông"!

Thương chiến cùng chiến trường trong hiện thực trên bản chất cũng không khác nhau lắm, đều là lãnh khốc vô tình.

Người thắng thì sống, người bại thì chết!

Cường giả sống sót!

Chỉ đơn giản như vậy thôi!

Quan trọng là việc phải đối phó với một bộ phận hay toàn bộ Hội Liên Hợp các công ty Vân Hải!

Kỳ thực hai loại phương án này đều đã được chuẩn bị sẵn sàng, thậm chí bên trong tập đoàn Thất Phong còn có rất nhiều người chủ trương đối phó toàn bộ Hội Liên Hợp các công ty Vân Hải.

Nhưng mà, Dư Trung Thiên lần này vẫn như cũ đến, còn mang theo ngụy trang "Hai cái ước định".

Cuối cùng sẽ do hắn trở về tuyên bố kết quả, một cái kết quả đã sớm có kết luận.

Đây là phương pháp mà cha Dư Trung Thiên sử dụng để kiếm uy danh cho con trai mình.

Dù sao, Dư Trung Thiên là chủ tịch HĐQT tương lai của tập đoàn Thất Phong!

Dư Trung Thiên đối với việc "Bản thân đến làm qua loa" này, ngược lại cũng không có nhận biết rõ ràng. Hắn thật sự cho rằng mình đang mang theo một thanh Thượng Phương Bảo Kiếm đến, kiếm chỉ vào đâu thì đó sẽ là nơi đại quân của tập đoàn Thất Phong hướng đến, làm cho đối phương phai mờ trong khoảnh khắc.

Bây giờ hắn đã quyết định, trở về sẽ báo cáo, đưa toàn bộ những công ty đứng phía đối lập này vào danh sách đả kích!

Tống Dao đã có thái độ như thế, bản thân Dư Trung Thiên cũng rất muốn lập tức đứng dậy, dẫn người giết tới sát vách, sau đó cho bọn hắn một thông báo tử vong!

Trước đó đánh ra uy phong!

Sau đó sẽ đánh một trận thương chiến oanh oanh liệt liệt!

Thế nhưng bây giờ, Dư Trung Thiên lại không thể động đậy.

Bởi vì người của thị chính cũng đã đến, hắn mà rời tiệc bây giờ thì sao được?

Đúng là quá dày vò!

Dư Trung Thiên nhìn về phía Hàn Minh Hạo, bên trong ánh mắt tràn đầy sát ý.

Hắn dự định lấy Hàn Minh Hạo ra khai đao trước, tuy sẽ chỉ có được một chút cảm giác thành tựu. Nhưng mà, ít còn hơn không.

Hàn Minh Hạo thấy Dư Trung Thiên nhìn qua, trong ánh mắt đầy bất thiện, hơn nữa Tống Dao cũng theo dõi theo ánh mắt của hắn nhìn tới, đồng dạng cũng rất bất thiện.

Hàn Minh Hạo cười lạnh.

Chuyện đã đến nước này thì hắn cũng không sợ!

Cũng không muốn nhịn nữa!

Đến đi, ai sợ ai chứ!

Liền để cho người của Thị chính tới xem sự hỗn loạn ở đây!

Hàn Minh Hạo đã làm tốt việc chuẩn bị phản kích.

Một vị tùy tùng vội vàng chạy đến bên người Dư Trung Thiên, đè thấp giọng xuống rồi nói một câu,

- Tiểu Dư tổng, người của Thị chính bên kia truyền tin tức tới, bọn họ chắc sẽ đến muộn khoảng mười mấy hai mươi phút.

Câu nói này làm cho hai mắt của Dư Trung Thiên sáng lên, hắn đứng bật dậy.

- Truyền lời cho lãnh đạo Thị chính bên kia, xin bọn bọn họ không cần phải gấp, chúng ta ở bên này sẽ một mực chờ đợi!

Khi nói xong, Dư Trung Thiên bỗng nhiên đứng dậy, chào hỏi với đám người đang ngồi.

- Bây giờ, mọi người theo tôi đi đến sát vách, chúng ta phải mở mang kiến thức một chút, người không tầm thường cùng tuổi với tôi kia! Còn có ——

- Hội Liên Hợp các công ty Vân Hải, những lão tổng không biết sống chết kia!

Loại lời nói này mà Dư Trung Thiên cũng thốt ra được, đủ thấy đã đến trình độ giương cung bạt kiếm!

Dư Trung Thiên nhanh chân rời tiệc, hắn muốn trực đảo Hoàng Long!

Mình đến cho bọn hắn một cái hạ mã uy trước, sau đó lập tức báo cáo về công ty nói rõ tình thế ở đây rất nghiêm trọng. Khi đó thế công của tập đoàn Thất Phong sẽ trải rộng ra, đánh cho đối phương gà bay chó chạy, làm cho cả Vân Hải trở thành một nơi quỷ khóc thần sầu!

Nghĩ đến những thứ này, Dư Trung Thiên cảm giác nhiệt huyết sôi trào, cảm thấy mình là một tên tiên phong cầm thần binh ở trong tay, bễ nghễ sa trường vô địch thiên hạ!

Ta đến rồi! Các ngươi chờ đó!

Bước chân của Dư Trung Thiên âm vang hữu lực.

Trong ánh mắt của Tống Dao tràn đầy nóng rực, theo sát phía sau.

Cử động này của bọn họ làm cho ánh mắt hai mươi người ngồi quanh bàn cũng nóng lên, đồng loạt đứng dậy.

Bọn hắn ước gì, tập đoàn Thất Phong sẽ đánh với Hội Liên Hợp các công ty Vân Hải!

Trước khi Hàn Minh Hạo đến thì Dư Trung Thiên đã từng nói qua, sẽ đem định mức thị trường phân cho bọn họ một chút !

Những người này, tất nhiên mừng rỡ rồi!

Tiếp theo một đám người chen chúc nhau ra ngoài.

Phó Vân Vĩ và Lưu Đổng ở bên người Hàn Minh Hạo có chút bận tâm, nhao nhao nhìn về phía hắn.

- Chúng ta gọi điện thoại báo cho Hàn tổng bọn họ trước!

Vị Phó Tổng thực nghiệp Vân Tự kia vội vàng lấy điện thoại di động ra định gọi đi.

- Không kịp rồi!

Hàn Minh Hạo lắc đầu.

Coi như cha hắn biết rồi tìm cơ nói cho ông hắn biết, sau đó lại nói cho Bạch Tiểu Thăng. Nhưng đến lúc đó, chỉ sợ Dư Trung Thiên đã đẩy cửa mà vào.

- Cũng không cần thiết!

Hàn Minh Hạo bỗng nhiên cười nói.

Tập đoàn Thất Phong dám khi dễ Hội Liên Hợp các công ty Vân Hải mà không kiêng kị tập đoàn Chấn Bắc, đơn giản là cảm thấy cái quái vật khổng lồ kia sẽ không tham dự vào xung đột thị trường địa phương mà thôi.

- Nhưng mà lần này, bọn họ có thể đã nghĩ sai rồi!

Hàn Minh Hạo rất tự tin, bên trong ánh mắt mang theo một tia nóng rực,

- Bởi vì có hắn ở!

- Đi!

Hàn Minh Hạo đứng dậy,

- Chúng ta đi xem cái tên ngưu bức hống hống kia, lát nữa, có thể chật vật như chó hay không!

Bạn cần đăng nhập để bình luận