Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 2193: Cách giải quyết (2)

Sau khi Dương Nhất Sơn rời đi không lâu, Dương Tiếu Vân lại gọi điện thoại tới, nói đã biết tình hình từ chỗ của Dương Nhất Sơn.

Ở trong điện thoại, Dương Tiếu Vân xác nhận lại một lần nữa, nhà họ Dương là toàn tâm toàn ý muốn hỗ trợ, không cần báo đáp.

Tiếc rằng Bạch Tiểu Thăng khách khí như vậy, ông ta cũng chỉ đành phải tiếp nhận, cuộc điện thoại này gọi tới là để cảm ơn.

Ở trong điện thoại, Bạch Tiểu Thăng khách sáo với Dương Tiếu Vân một lúc.

Dương Tiếu Vân còn nói, trong đêm sẽ chỉnh lại tài liệu do nhà họ Dương xây dựng xưởng ở các nơi trong Karan, sáng mai sẽ gửi cho Bạch Tiểu Thăng.

Ngoài việc đó ra, cũng sẽ suy nghĩ tốt về hợp đồng cả hai bên trên bề mặt nổi, cùng gửi đến.

Nói chung, sáng mai sẽ cho Bạch Tiểu Thăng có một trả lời về tất cả công việc, bảo anh không cần tốn sức lo lắng làm gì.

Bạch Tiểu Thăng mừng rỡ, lại bày tỏ lời cảm ơn với Dương Tiếu Vân và nhà họ Dương.

Cuộc điện thoại thông báo này cũng không diễn ra quá lâu nhưng lại có thu hoạch rất lớn.

Nghĩ tới sáng sớm ngày mai, đồ vừa đến, mình có thể đưa cho mọi người xem, Bạch Tiểu Thăng cũng cảm thấy khoan khoái.

Đến lúc đó, bọn họ đã có thứ căn bản nhất để đối phó với “chuyện làm khó dễ”

của giới kinh doanh Karan.

Nếu Miro lại lái xe tới đón bọn họ, anh có thể trực tiếp ngả bài với anh ta.

Nếu giống như lời Dương Nhất Sơn nói, đám người Bạch Tiểu Thăng không ký bất kỳ hợp tác nào ở Karan sẽ có rắc rối. Mà những doanh nghiệp được giới kinh doanh Karan sớm đưa ra khảo sát cũng vậy. Chỉ có điều trước đó còn có thể ném tội danh cho bên phía Bạch Tiểu Thăng. Giờ có nhà họ Dương giúp đỡ, đám người Bạch Tiểu Thăng không nhận lấy tội danh này.

Mà một khi bên phía Bạch Tiểu Thăng bỏ được tội danh này, người thật sự phải hoảng hốt chính là bên phía đám người Miro.

- Hy vọng sáng sớm mai gặp lại Miro, tôi có thể cho anh ta một vố. Lúc người này đàm phán với tôi đều ép giá quá ác, làm cho tôi nói tới sắp rách cả mép. Lúc này, tôi cũng phải làm cho anh ta sứt đầu mẻ trán.

Bạch Tiểu Thăng cười khẽ và tự nói.

Sau khi nói xong, Bạch Tiểu Thăng lại nhớ tới điều gì vậy, lập tức nhíu mày, lẩm bẩm nói:

- Nhà họ Dương này phái Dương Nhất Sơn ra mặt nói chuyện với mình, có phải đoán chắc mình sẽ không thể không khách sáo với con gái hay không? Chuyện không cầu báo đáp này hình như có vấn đề.

Đương nhiên, nhà họ Dương làm như vậy cũng không có gì đáng trách.

Bạch Tiểu Thăng không nhịn được than khẽ:

- Dương Tiếu Vân đúng là quá giỏi, lòng dạ hẹp hòi chơi rất lưu loát!

Nói không chừng đây là do Dương Quân Lạc bày mưu đặt kế.

Dù sao, ông cụ kia hiểu rõ mình hơn người ngoài.

- Thôi quên đi, dù sao mình cũng không chịu thiệt.

Bạch Tiểu Thăng ném ra một câu, sau đó chạy đi rửa mặt.

Tối nay anh phải đi ngủ sớm một chút, nghỉ ngơi dưỡng sức để sáng mai còn phải "Đánh tiếng" với Miro chứ.

Một đêm này không nói chuyện.

Sáng sớm ngày hôm sau, Bạch Tiểu Thăng nghỉ ngơi tốt, vừa rửa mặt xong lại nhận được một cuộc điện thoại.

Đây là do Dương Nhất Sơn gọi tới.

Dương Nhất Sơn đại biểu nhà họ Dương chỉnh sửa lại tất cả tài liệu hợp đồng, muốn gửi bản điện tử tới cho Bạch Tiểu Thăng trước, lại giao hẹn thời gian sẽ gửi tài liệu chính thức.

- Không ngờ lại làm xong nhanh như vậy. Nhà họ Dương quả nhiên là thế gia trong thương trường, hiệu suất thật sự không tầm thường.

Bạch Tiểu Thăng lịch sự khen ngợi một hồi, sau đó mở hòm thư của mình ra.

- Ngài Bạch đã quá khen rồi. Chúng tôi cũng muốn làm xong sớm một chút, nếu có thể thì ngài xem qua, có chỗ nào không hài lòng, chúng tôi có thể kịp thời cho sửa lại.

Ở đầu điện thoại bên kia, Dương Nhất Sơn mỉm cười nói.

Không bao lâu, trong hòm thư của Bạch Tiểu Thăng đã lần lượt nhận được thư gửi tới.

Các loại hợp đồng công văn cũng không phải là ít.

Dù sao, cho dù chuyện này là diễn trò cũng phải làm đầy đủ, huống gì là phải hợp tác thật.

- Bây giờ là giờ ăn sáng, mấy thứ này lại nhiều, hay là ngài Bạch ăn sáng trước đã. Dù sao sức khỏe cũng quan trọng hơn.

Ở trong điện thoại, Dương Nhất Sơn ân cần nói.

Dù sao thức trắng đêm làm ra nhiều tài liệu như vậy, anh muốn xem qua một lần cũng phải mất đến hai, ba giờ, còn chưa chắc có thể xem hết.

Đây là ở dưới tình huống có người giúp đỡ, một mình thì cũng không thể xem hết được trong thời gian ngắn như vậy.

Bạch Tiểu Thăng cảm ơn Dương Nhất Sơn một hồi rồi cúp máy, sau đó tải tất cả mọi thứ trong máy tính xuống, đọc nhanh như gió.

Trong mắt người bên cạnh, Bạch Tiểu Thăng chính là di chuyển con chuột, từ đầu tới cuối một lần mà thôi.

Thậm chí có thể còn chưa kịp nhìn nội dung rõ ràng.

Nhưng đối với Bạch Tiểu Thăng, tất cả mọi thứ đều được in vào trong đầu anh không sót một chữ, thậm chí anh vừa nhìn, Hồng Liên đã nhanh chóng kiểm tra một phần điều khoản quan trọng trong đó, tiến hành phân tích, phán đoán, xem có tồn tại sơ hở về mặt pháp luật, sơ hở trên logic hay không, đồng thời tự mình rút ra câu hỏi, cung cấp trọng điểm cho Bạch Tiểu Thăng xem.

Cứ như vậy, nửa giờ sau, Bạch Tiểu Thăng đã “quét” xong tất cả nội dung một lượt.

- Ừ, ngoại trừ một vài vấn đề không quan trọng, lần này nhà họ Dương đúng là thật sự chân thành.

Bạch Tiểu Thăng không nhịn được than thở.

Xem ra nhà họ Dương vô cùng để bụng đối với chuyện bán lợi ích cho anh.

Bạch Tiểu Thăng đóng laptop lại và duỗi lưng.

Ngoài cửa vọng đến tiếng gõ cửa, còn có giọng nói của Lâm Vi Vi.

Đã đến lúc đi ăn sáng rồi.

Bạch Tiểu Thăng ra cửa và đi cùng với Lâm Vi Vi, Lôi Nghênh tới nhà hàng. Dọc đường đi, bọn họ tất nhiên gặp được rất nhiều người trong đoàn thương nghiệp, có người cũng muốn đi ăn cơm, có người đã ăn xong đang quay về, mấy người còn không nhịn được muốn nói với Bạch Tiểu Thăng về một vài ý tưởng mà mình nghĩ ra.

- Chờ mọi người quay về hết, chúng ta lại từ từ nói chuyện.

Bạch Tiểu Thăng đều lấy lý do qua loa để từ chối.

Lúc này, có nhà họ Dương chống đỡ, Bạch Tiểu Thăng cũng có tự tin, chỉ chờ tập trung tất cả mọi người lại nói một tiếng.

Bạch Tiểu Thăng đến nhà hàng, vừa gọi được bữa sáng nóng hổi thì lại có một cuộc điện thoại gọi tới.

Người gọi điện thoại tới là Miro.

Bạch Tiểu Thăng nhướng mày, lập tức bỏ dao, dĩa trong tay xuống và nhận nghe máy, để ở bên tai.

- Ngài Bạch à, ngài đang làm gì thế, đã ăn sáng sao?

Trong điện thoại, Miro mỉm cười nói.

- Đúng vậy.

Bạch Tiểu Thăng mỉm cười đáp.

- Tôi cũng đang ăn trên xe đấy, bây giờ sắp tới chỗ ngài rồi.

Miro vừa nhai thức ăn vừa nói:

- Đại khái khoảng hai mươi phút nữa là tới nơi. Chúng ta tạm thời không cần vội xuất phát, tôi muốn có một số việc muốn nói trước, cũng tốt hơn để cả ngày này đi uổng phí, ngài thấy có đúng không.

Người này nói chuyện thật ra rất trực tiếp.

- Được.

Bạch Tiểu Thăng đồng ý.

Trên thực tế, không cần Miro nói, Bạch Tiểu Thăng cũng muốn ngả bài với anh ta vào sáng nay.

Dù sao, thời gian đoàn thương nghiệp ở lại Karan tương đối ít, thật sự không rảnh chơi đấu sức với giới thương mại bọn họ.

Bạch Tiểu Thăng bỏ điện thoại xuống và nói sơ qua tình hình cho Lâm Vi Vi, Lôi Nghênh nghe.

- Xem ra ngài Miro kia là muốn ngả bài với chúng ta rồi.

Lâm Vi Vi nhíu mày và Lôi Nghênh nhìn nhau.

Bọn họ cũng đã biết tình hình, nhưng chỉ giới hạn ở việc bị giới kinh doanh Karan làm khó dễ, không biết đã có cách giải quyết.

Lôi Nghênh nhìn Bạch Tiểu Thăng, nói:

- Tiểu Thăng, tối hôm qua, anh và Dương Nhất Sơn của nhà họ Dương nói chuyện thế nào rồi?

Sáng sớm tới nhà hàng này, Bạch Tiểu Thăng còn chưa kịp trao đổi tin tức với hai người này.

Lâm Vi Vi nghe vậy, cũng lập tức nhìn về phía Bạch Tiểu Thăng, lầm bầm nói:

- Tôi hôm qua thấy các người vừa nói vừa cười, có phải có tin tức tốt gì hay không?

Lâm Vi Vi vừa nói vậy, Lôi Nghênh lập tức nhìn về phía cô với ánh mắt kỳ quái.

- Vi Vi, cô nhìn thấy bọn họ vừa nói vừa cười ở đâu vậy?

- Tất nhiên là tối hôm qua, từ trên mặt bọn họ.

Lâm Vi Vi hừ lạnh một tiếng:

- Hôm qua anh ngược lại tim rộng thân béo, đi thẳng về phòng ngủ ngon đi? Anh cũng không quan tâm chút nào, nếu chẳng may Dương Nhất Sơn của nhà họ Dương kia gài bẫy cho anh Tiểu Thăng thì sao?

Lời nói này thật sự làm cho Lôi Nghênh dở khóc dở cười:

- Một nam một nữ thương lượng với nhau vào đêm khuya, nghĩ thế nào cũng nên lo lắng cho bên nữ mới phải chứ? Cô lại lo lắng cô Dương gài bẫy cho Tiểu Thăng à...

Lâm Vi Vi lập tức "Hừ" một tiếng:

- Không được sao?

Bạch Tiểu Thăng giơ tay ra hiệu chặn lại, mỉm cười nói:

- Các người đừng tranh cãi về chuyện này nữa. Tôi có thể nói cho các người biết, là tin tức tốt, đã có cách giải quyết rồi.

Vừa nghe Bạch Tiểu Thăng nói vậy, Lâm Vi Vi và Lôi Nghênh đều lên tinh thần.

Nhưng lúc này bọn họ đang ở nhà hàng, thỉnh thoảng có người đến người đi nên thật sự không thích hợp để nói nhiều.

Bạch Tiểu Thăng cũng nói tới đây thì dừng lại.

Lâm Vi Vi, Lôi Nghênh cũng chỉ có thể nén tò mò trong lòng, không hỏi thêm nữa.

Chờ ăn xong, Bạch Tiểu Thăng lại nhận được tin nhắn do Miro gửi đến, không khỏi mỉm cười.

- Vi Vi, cô bảo người chuẩn bị phòng họp lớn bên cạnh phòng nghỉ, tôi muốn ngả bài với Miro.

Bạch Tiểu Thăng nói với Lâm Vi Vi

- Được!

Lâm Vi Vi lên tiếng trả lời.

Sau đó, Bạch Tiểu Thăng lại nhìn về phía Lôi Nghênh nói:

- Lôi Nghênh, anh thông báo với người bên phía chúng ta tới phòng họp lớn bên cạnh phòng nghỉ để chờ, chuyện hôm nay lại có thể giải quyết tốt đẹp rồi.

Lôi Nghênh lập tức gật đầu.

Hai người này đồng ý xong cũng không chậm trễ, lúc này liền đứng dậy rời đi, mỗi người đi làm chuyện Bạch Tiểu Thăng căn dặn.

Bạch Tiểu Thăng lại cầm điện thoại gửi tin nhắn về cho Miro:

- Tôi ở đây đợi ngài Miro!

- Tin tưởng giữa hai bên chúng ta sẽ nhanh chóng có một phương án giải quyết ổn thoả tốt đẹp!

Bạn cần đăng nhập để bình luận