Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 1118: Uông Tử Du tức giận

Toà cao ốc công ty truyền thông Thiên Du.

Chín giờ sáng, Tổng giám đốc Dương Đại Thịnh của công ty truyền thông Thiên Du, vừa đúng giờ đi tới lầu một của gian đại sảnh.

Ngày hôm qua, hắn đi uống rượu mừng của em trai, tâm tình hôm nay rất tốt, suốt quãng đường tới công ty mặt mày hắn lúc nào cũng hớn hở, ở trên đường cùng các công nhân viên chào hỏi, vẻ mặt ôn hòa.

Trước khi Dương Đại Thịnh sắp quẹo vào thang máy, Tiểu Tiền Thai vội vã chạy đi qua, lớn tiếng gọi hắn trở lại.

- Dương Tổng, ngài làm sao giờ mới đến a.

Trên mặt của Tiểu Tiền Thai có chút lo lắng.

- Hửm, không phải ngày nào ta cũng đến vào giờ này sao? Thế nào, xảy ra chuyện gì rồi?

Dương Đại Thịnh ngạc nhiên hỏi.

- Mới lúc nãy, Uông tiên sinh có đến tìm ngài, thế nhưng mà ngài không có ở đây. Tôi có gọi điện thoại cho ngài mấy lần, nhưng đều không kết nối được. Uông tiên sinh có nói, nếu như ngài đến đây liền lập tức đi tìm ngài ấy.

Nghe Tiểu Tiền Thai nói như thế, Dương Đại Thịnh giật mình, hai mắt trợn tròn như hạt châu.

Đúng là điện thoại di động của mình hết pin từ hôm qua, vẫn chưa kịp sạc mà lên xe tới công ty luôn, không nghĩ tới sẽ có người liên lạc trong lúc này, vậy mà làm trễ nải sự tình trọng đại như vậy.

Để cho Uông Tử Du tiên sinh tới đây tìm mà không thấy người.

Sắc mặt của Dương Đại Thịnh vô cùng khó coi, vội vàng khoát khoát tay với Tiểu Tiền Thai, rồi nhanh chân chạy tới bên trong thang máy.

Chỉ dùng mười phút đồng hồ, Dương Đại Thịnh thở hồng hộc hai tay chống chân đứng ở trước cửa văn phòng của Uông Tử Du, tâm tình của hắn lúc này vô cùng bất định, nắm tay đã để lên nhưng vẫn chưa gõ cửa.

Uông Tử Du tiên sinh chính là người phụ trách sản nghiệp tỉnh vực của tỉnh Cam Đông, nhưng từ trước đến giờ không có đến công ty sớm như vậy, lại còn vội vã tìm hắn, vậy mà hắn lại. . . Liên lạc không được.

Một điều càng chết người hơn đó là Uông Tử Du chính là người tổng phụ trách mà đích thân Trầm Bồi Sinh đại sự vụ quan xếp vào bên này, mà Dương Đại Thịnh hắn cũng chỉ là một thành viên trong cái đoàn thể nhỏ này.

Nếu như thái độ của Uông Tử Du vội vã cấp bách như thế, vậy thì khẳng định chuyện này không phải sự vụ của tập đoàn, không phải công việc chung, mà có thể là cái đoàn thể nhỏ này của bọn hắn xuất hiện tình huống khẩn cấp nào đó.

Thế nhưng mà ngày hôm qua, Dương Đại Thịnh hắn nguyên cả một ngày không có ở công ty, điện thoại di động thì không biết rõ hết pin từ lúc nào.

Coi như điện thoại tắt vào buổi chiều tối hôm qua đi nữa, như vậy hắn đã mất liên lạc với bên ngoài trọn cả nửa ngày.

- Hi vọng không có xảy ra cái đại sự gì mới tốt, nếu không thì cái nồi cơm này của mình. . . Có thể khó mà giữ được.

Trong lòng của Dương Đại Thịnh âm thầm cầu nguyện, sau đó hít sâu một hơi, gõ cửa.

Cánh của văn phòng vừa mở ra, nhân viên trợ lý của Uông Tử Du trông thấy Dương Đại Thịnh, thì bên trong ánh mắt lộ ra một tia đồng tình, quay vào bên trong nhẹ giọng bẩm báo một tiếng.

- Uông tiên sinh, Dương Tổng đến rồi.

- Để cho hắn vào đây, ngươi ra ngoài đi.

Thanh âm ở bên trong vang lên rất là nặng nề, giống như mưa gió vần vũ trước khi bão tố buông xuống.

Trong lòng của Dương Đại Thịnh trong chốc lát như rơi xuống vạn trượng.

- Vâng.

Viên trợ lý của Uông Tử Du đáp lại, có chút thương cảm nghiêng người đi ra đồng thời tránh đường cho Dương Đại Thịnh đi vào, chờ sau khi Dương Đại Thịnh đi vào bên trong, hắn ở bên ngoài cẩn thận đem cửa văn phòng nhẹ nhàng khép lại.

Trong lòng Dương Đại Thịnh nơm nớp lo sợ đi vào, liếc mắt nhìn xung quanh văn phòng ngổn ngang rơi vãi đầy đất nào là văn kiện, vật trang trí, thậm chí ngay cả cái chậu giá trị mấy chục ngàn bên trong trồng rất nhiều hoa "Bạch Bì Nguyệt Giới" được nhập từ nước ngoài về mà Uông Tử Du vô cùng yêu quý đều bị đạp nát ở dưới đất.

Trái tim của hắn lại một lần nữa như ngừng đập.

Xảy ra chuyện rồi.

Không lẽ đã xảy ra đại sự?

Dương Đại Thịnh sợ hãi thực sự.

Giờ phút này, Uông Tử Du đang đứng sát ở cửa sổ phía trước, quay lưng về phía hắn.

Tấm lưng kia lộ ra sự lạnh lùng.

- Uông, Uông tiên sinh. Dương Đại Thịnh chào hỏi, nhưng giọng nói không kiềm chế được có chút cà lăm.

Uông Tử Du xoay người lại, sắc mặt lúc này của hắn tràn đầy âm u lãnh khốc, một đôi mắt tam giác nheo lại càng làm cho hàn ý xung quanh nặng thêm.

- Dương Đại Thịnh a, ta bất quá chỉ rời đi mới có ba ngày, để cho ngươi ở lại thành phố Đại Hữu đặc biệt chú ý vào tất cả động tĩnh của Trương gia bên kia, đây là nhiệm vụ rất khó khăn sao?

m thanh của Uông Tử Du khàn khàn trầm thấm, u lãnh vô cùng.

- Không, không phải, không phải a.

Dương Đại Thịnh nuốt một ngụm nước bọt, bộ dáng như học sinh tiểu học tư thế hơi cúi đầu, ánh mắt lấm lét kính sợ nhìn về phía Uông Tử Du.

- Vậy mà ngươi. DCM, làm cũng không xong.

Đột nhiên, giọng nói của Uông Tử Du khàn khàn điên cuồng gào thét.

Hai con mắt như hạt châu đều chuyển đỏ, trực tiếp quơ lấy đồ đặt ở trên bàn bên cạnh quăng tới.

Dương Đại Thịnh bị hành động của hắn dọa đến mức hai chân run rẩy mềm nhũn, theo bản năng muốn nghiêng người né tránh, nhưng ngay lập tức hắn cảm thấy không thể tránh, mau chóng điều chỉnh thân thể bất động.

May mắn, món đồ này ném tới lại không được chuẩn xác lắm, vẫn chưa có nện vào người hắn.

- Ngươi. DCM còn tránh à.

Uông Tử Du đưa tay chỉ vào mũi hắn, tức giận gầm lên.

Trong lòng Dương Đại Thịnh cảm thấy cay đắng.

Lão đại a, thật không phải ta né tránh, mà là ngươi ném quá quá kém a. . .

- Ta để ngươi tránh, ngươi tránh tiếp ta xem.

Uông Tử Du nổi giận đùng đùng lại cầm một đồ vật khác ném qua.

Lần này, Dương Đại Thịnh không dám tránh nữa.

Lúng túng chính là, ba bốn phen ném tới, lại không trúng lần nào.

Uông Tử Du tức giận trực tiếp nhanh chân đi đến bên cạnh của Dương Đại Thịnh cầm một chồng văn kiện ở sát bên đập vào mặt hắn.

- Uông tiên sinh, có phải xảy ra chuyện gì hay không?

Dương Đại Thịnh vuốt vuốt cái mũi của mình, cẩn thận từng li từng tí dò hỏi.

- Cuối cùng ngươi cũng biết rằng đã xảy ra chuyện rồi sao? Ta ĐCMM, để cho ngươi chăm chú theo dõi, nếu như thời điểm muốn xảy ra chuyện gì thì ngay lập tức thông báo cho ta biết, ngươi còn hỏi ta có chuyện gì, hỏi cái DCMM.

Uông Tử Du tức điên người, liền nhặt tập văn kiện lên tiếp tục nện vào mặt hắn.

Trong lòng của Dương Đại Thịnh vô cùng cay đắng, nhưng lại không thể không hỏi.

- Thế nhưng mà hai ngày nay, mọi chuyện vẫn một mực thuận thuận lợi lợi a, không có xảy ra đại sự gì.

Dương Đại Thịnh lầm bầm nói.

Đúng là đang chịu phạt bị mắng chửi, nhưng hắn cũng nói.

Trương gia bên kia, đến cuối cùng là đã xảy ra chuyện gì?

Hai ngày trước không phải mọi chuyện vẫn còn rất tốt sao?

Trương gia cũng đã làm theo những gì đã ước định với bọn hắn, từng bước ép sát Thượng Văn Thư, chuyện này một mực làm rất tốt mà.

- Trương gia, thất tín bội ước. Ngay ngày hôm qua, bọn hắn đã cùng với Thượng Văn Thư ký tên hợp tác rất nhiều hạng mục, những điểm tổn thất mà bọn hắn đã tạo cho Thượng Văn Thư trước đây, đều kiểm kê đền bù lại. Hiện tại, Thượng Văn Thư không còn là công tội bằng nhau nữa, mà là công lớn hơn tội. Quyết định này của Trương gia cũng không phải là chuyện ngày một ngày hai đưa ra, nhất định là vài ngày trước đã xảy ra chuyện gì nên mới chuyển hướng như vậy.

Uông Tử Du tức giận nói.

- Có đúng vậy không. Thế nhưng mãi cho đến ngày hôm qua, Trương gia vẫn trả lời: theo ước định hành sự. . .

Dương Đại Thịnh nghe xong cũng cảm thấy vô cùng giật mình.

Tay của Uông Tử Du run rẩy chỉ vào mặt hắn, tức giận đến mức nói không ra lời.

- Ta DCMM, để cho ngươi đặc biệt chú ý hành động của Trương gia, ngươi có phải mỗi ngày đều đi qua Trương gia bên kia hỏi một chút tiến triển sự tình có phải hay không? Trương gia thất tín bội ước, chẳng lẽ còn phải làm một cái thông báo gửi cho ngươi hay sao? Phải không hả, có phải hay không thứ ngu xuẩn này.

Uông Tử Du tức giận gõ liên tục lên đầu của Dương Đại Thịnh.

Chuyện này, chuyển biến cũng quá đột ngột đi, tương đương với bố cục ở nơi này bị thất bại trong gang tấc, ngay cả bản thân Uông Tử Du hắn cũng không dám báo cáo lại cho Trầm Bồi Sinh đại sự vụ quan bên kia.

Hắn vẫn còn đang suy nghĩ, có thể lật mình được chút nào hay không, tối thiểu nhất là không thể thua triệt để như thế.

Còn có, tại sao đến phút cuối cùng Trương gia lại chuyển biến như vậy, thái độ hiện giờ là như thế nào?

Hắn muốn biết rõ ràng.

Những việc này nên bắt đầu từ chỗ nào nắm vào trong tay, cần phải tìm hiểu ngay vấn đề gì, làm sao trong thời gian nhanh nhất thu thập tin tức mà phải kỹ lưỡng hơn, tin tức rõ ràng, tất cả đều phải cần cân nhắc.

Thế nhưng mà Dương Đại Thịnh khiến cho Uông Tử Du tức giận đến đau đầu.

Hắn cũng hận chính bản thân mình.

Nguyên lai tưởng rằng tổng bộ của Trương gia đặt ngay tại Thành phố Đại Hữu, mà Dương Đại Thịnh chính là ông chủ của công ty truyền thông lớn ở bản địa, phân cho nhiệm vụ chăm chú theo dõi động thái của Trương gia mà thôi, làm sao để có thể phát hiện manh mối để lại, thế mà hiện tại người ta đã trở mặt, mà bản thân Dương Đại Thịnh còn chưa biết.

Uông Tử Du tức giận thiếu điều hộc máu.

- Trương gia cư nhiên lại không biết xấu hổ như thế, Uông tiên sinh, hiện tại tôi ngay lập tức đi tra, tại sao bọn hắn lại như thế!

Dương Đại Thịnh nói.

Đứng ở nơi này bị người khác giáo huấn đánh mắng, hắn cũng thấy khó chịu muốn chết rồi.

Chuyện này, hắn quả thật cảm thấy mình còn dùng được.

Cũng không thèm nhìn một chút Trương gia đều là hạng nhân vật gì, chỉ riêng phần người anh cả là Trương Thiên Dục đã trực tiếp quản lý nhiều công ty như vậy, năng lực cá nhân thì bản thân hắn quất ngựa cũng theo không kịp. Còn chưa nhắc tới nhân vật cao nhất của Trương gia Trương Hi lão hồ ly kia, lão chính là hồ ly thành tinh lâu năm a, muốn cũng người ta chơi đùa chút thủ đoạn đó sao, cho dù chỉ số IQ của Dương Đại Thịnh tăng lên 10 lần đi nữa cũng không đủ a.

- Ngươi đi điều tra? Chờ đến khi ngươi tra ra thì rau cúc vàng đều cả rồi. DCM, quỷ tóc dài.

Uông Tử Du gầm thét vào mặt của Dương Đại Thịnh.

Thân hình của Dương Đại Thịnh khẽ run rẩy.

Không phải nói rau cúc vàng đều rồi à, còn mọc lông. . .

Vậy so ra còn thêm thảm gấp trăm lần a.

- Uông tiên sinh, vậy hiện tại tôi nên. . . Làm cái gì?

Bộ dáng Dương Đại Thịnh nơm nớp lo sợ hỏi.

Tóm lại không thể ngồi đợi ở chỗ này tiếp tục chịu trận, chỉ cần ra ngoài là được a.

Nhất định phải ra ngoài, ở đây không biết sẽ bị đánh thành cái dạng gì đây.

- Cút. Biến xuống dưới lầu đứng canh cửa lớn cho ta. ĐCM đừng làm phiền ta. Cũng đừng để cho người khác đến phiền ta, ĐCM.

Uông Tử Du tức giận quát.

- Ai đến ngài cũng không tiếp à?

Bộ dáng Dương Đại Thịnh cẩn thận từng li từng tí xác nhận lại lần nữa.

- Cút.

Uông Tử Du gào thét.

Chỉ có ngần ấy công việc rắm thúi, ngươi còn hỏi?

Ngay lập tức Dương Đại Thịnh bỏ chạy trối chết, đổi thân phận đi làm thần giữ cửa.

Cho dù là ai đến, cũng không thể quấy rầy Uông tiên sinh.

Bạn cần đăng nhập để bình luận