Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 1472: Kim bài săn đầu người* tới nhà (2)

Jonas lại lần nữa hạ lệnh trục khách, bộ dạng Tony giống như là nghe không hiểu, cũng căn bản không có ý tứ muốn rời đi, ngược lại còn cấp bách nói:



- Jonas tiên sinh, chức vụ tôi tìm cho ngài chính là phó tổng tài đấy, phó tổng tài của công ty top 500 thế giới đấy! Ngài cần phải hiểu rõ đó không phải chức vụ rác rưởi gì đâu!

Cái tên Tony này không những không đi còn ám chỉ chức vị mà Bạch Tiểu Thăng cho mình là rác rưởi nữa.

Sắc mặt Jonas càng lúc càng khó coi, âm trầm đến đáng sợ.

Chức vị mà Bạch Tiểu Thăng giao cho hắn cũng không phải đồ bỏ đi gì.

Cậu ta giao cho hắn là tổng giám đốc của tập đoàn tửu nghiệp "Gặp gỡ bất ngờ", là công ty cường đại do ba ông trùm ngành rượu liên hợp thành lập, thực lực căn bản cũng không phải một công ty bình thường thuộc top 500 thế giới có thể so sánh được, đợi một thời gian nữa, tiềm lực sẽ càng thêm vô hạn!

Thứ mà Jonas hắn nắm giữ chính là quyền kinh doanh thực tế!

Biết là Tony có mục đích khác, nhưng nói như vậy trước mặt mọi người làm hắn cực kỳ không thích nghe !

Thậm chí Jonas còn vô cùng tức giận!

Hắn cảm thấy đây là một sự vũ nhục đối với Bạch Tiểu Thăng!

Thời điểm Jonas giận dữ muốn nói thì Rhine đã vỗ bàn đứng dậy, cả giận nói rằng:



- Cái đồ nhà ngươi còn chưa chịu thôi nữa sao? Chú của ta đã bảo không cần chức vụ gì đó của ngươi không nghe à. Công việc mà chú ta lựa chọn tốt hơn gấp trăm gấp ngàn lần so với ngươi. Nhìn đi, đây chính là người đã tạo điều kiện cho chú của ta đấy.

Vừa nói Rhine vừa giơ tay chỉ Bạch Tiểu Thăng.

Tony cũng không nhịn được kinh ngạc đoạn nhìn về phía Bạch Tiểu Thăng, quan sát người trẻ tuổi này từ trên xuống dưới.

Hắn luôn cảm thấy người trẻ tuổi này trông có mấy phần quen mặt, nhưng mà không nhớ nổi đã gặp qua ở đâu.

Có điều càng quan trọng hơn là không ngờ người trẻ tuổi này lại tìm được công việc "tốt hơn" cho Jonas?

Hẳn là đối thủ cạnh tranh của mình sao!

Ánh mắt Tony nhìn về phía Bạch Tiểu Thăng bắt đầu trở nên cảnh giác, rõ ràng mang theo ý bất thiện, nghiễm nhiên đã xem Bạch Tiểu Thăng là người cùng ngành.

Bạch Tiểu Thăng chỉ liếc mắt nhìn người này một cái là đã lập tức biết rõ trong lòng hắn nghĩ gì rồi.

Bất quá chỉ là một người săn đầu người nho nhỏ, Bạch Tiểu Thăng cũng khinh thường không thèm phản ứng với hắn.

Tony thu hồi ánh mắt sau đó quay sang nhìn Rhine chằm chằm.

- Rhine tiên sinh, tôi, tôi mới là kim bài săn đầu người ở Châu u này, người này không có khả năng cung cấp một chức vụ tốt hơn so với chỗ tôi được đâu, xin ngài hãy tin tưởng tôi…

- Ta đã nói ta đã tìm được công việc rồi!



Jonas lớn tiếng nói.

- Rhine tiên sinh, Jonas tiên sinh, công ty mà tôi giới thiệu mới là lựa chọn chính xác. . .



Tony vội vàng nói chen vào, đè âm thanh của Jonas xuống.

- Ta không cần ngươi quyết định thay ta!



Jonas nâng cao giọng lặp lại một lần nữa.

Cái tên Tony này không cần ai giới thiệu cũng biết Rhine, lập tức khiến cho hai người Jonas và Rhine đều trở nên cảnh giác.

Lại cộng thêm việc người này bỗng dưng đến thăm, hành động và biểu hiện bất bình thường như vậy, tuyệt đối là có ý đồ khác!

Coi như vừa rồi bọn họ nhìn không ra thì hiện tại ít nhiều cũng đã đoán được !

- Rhine tiên sinh !



Tony lại một lần nữa đề cao âm thanh, gấp rút gọi.

- Tony, mời ngươi rời đi ngay lập tức!



Jonas cũng quát lên.

- Ngươi câm miệng cho ta!

Dưới tình thế cấp bách, Tony lộ ra vẻ mặt hung ác, rít lên một tiếng dữ tợn với Jonas.

Hắn đã hoàn toàn lộ ra nguyên hình !

Jonas bị tiếng rống bất thình lình làm cho ngây người tại chỗ.

Một câu này vừa ra, ngay chính bản thân Tony cũng sững sờ, hắn vừa định gắn nụ cười trở lại cuối cùng ngẫm nghĩ một lúc lại thôi.

Cũng đã như vậy rồi còn tiếp tục ngụy trang nữa thì cũng không có ý nghĩa.

Tony thở dài một hơi, ngược lại buông lỏng xuống, chuyển hướng cười nói với Rhine:



- Rhine tiên sinh, kỳ thực hôm nay tôi đến đây chính là vì ngài!

Sắc mặt Rhine trầm xuống, hừ lạnh một tiếng mà rằng:



- Cái đuôi hồ ly rốt cục lộ ra rồi?

Tony nhún vai, không tức giận cũng không buồn, ngược lại còn cười nói rằng:



- Lời nói cũng không thể nói như vậy. Có lẽ là tôi nên thẳng thắn hơn một chút, nhưng mà tôi cảm thấy trước tiên hẳn nên tìm một cái chức vụ cao cấp cho người chú còn chưa tìm được công việc này của ngài đã, xem đó như là một phần lễ gặp mặt không tệ mong chiếm được một chút hảo cảm của ngài. Ai biết được lại xôi hỏng bỏng không mất rồi!

Đang khi nói chuyện, Tony lạnh lùng liếc nhìn Bạch Tiểu Thăng một cái, trong mắt tràn đầy địch ý.

Tựa hồ như là giận chó đánh mèo, tức giận Bạch Tiểu Thăng đã đoạt cơ hội của hắn.

Bạch Tiểu Thăng căn bản không thèm phản ứng với hắn, nhàn nhã tự mình xiên một miếng dứa cho vào miệng, chậm rãi thưởng thức.

- Kỳ thực, người cung cấp chức vị cao kia cho chú ngài cũng chính là người muốn thuê đội ngũ các ngài. Đây coi như là một phần lễ gặp mặt, đồng thời cũng hiệu quả bất cứ lúc nào!

Tony tràn đầy nhiệt tình, tiếp tục cười nói với Rhine rằng:



- Cố chủ của tôi đã nói, ông ấy rất vừa ý với thành quả nghiên cứu của đoàn đội ngài, càng vừa ý những chuyên gia nghiên cứu phát minh tuổi trẻ tài cao như các ngài vậy!

- Ông ấy bằng lòng dùng giá cao nhất trong ngành mời mọi người vào công ty của ông ấy! Ông ấy còn nói sẽ thành lập một phòng thí nghiệm tốt nhất và tất cả trang thiết bị tiên tiến nhất cho đoàn đội của ngài!

- Ngoại trừ tiền lương, ngài và đoàn đội của ngài có thể tùy ý đề cập yêu cầu đãi ngộ ở bất kỳ phương diện nào khác! Bấy nhiêu hẳn là đủ rồi nhỉ!

Tony nói hai mắt tỏa ánh sáng, vẻ mặt kia như thể hận mình không phải là Rhine, đạt được cơ hội như thế.

- Nghe ngươi nói như vậy trái lại ta cảm thấy hình như cũng rất tốt.

Rhine thì thào nói, còn gật gật đầu.

- Nói vậy là ngài đáp ứng rồi?



Tony ngạc nhiên mừng rỡ bảo.

Rhine nhìn hắn nhếch miệng cười một tiếng:



- Thế nhưng ngươi đã tới chậm một bước rồi.

Tony sững sờ.

Rhine chỉ chỉ Bạch Tiểu Thăng, nói tiếp:



- Ta đã tìm cậu ta làm người đầu tư rồi, hiện tại, ta không muốn hợp tác với ai nữa.

Tony sững sờ nhìn về phía Bạch Tiểu Thăng, hai mắt đầy vẻ không thể tưởng tượng nổi, sâu trong mắt lại từ từ tràn đầy hàn quang.

Tiền hoa hồng một vụ này đủ để hắn sống thoải mái trong vài năm tới!

Vụ mua bán lớn này hắn bắt buộc phải hoàn thành!

Trên thực tế, không chỉ riêng mình hắn, cả một nhóm kim bài săn đầu người lớn đều nhận được nhiệm vụ này!

Áp lực cạnh tranh lớn, thời gian còn gấp gáp.

Lại không ngờ chẳng biết từ đâu chui ra một thằng nhóc đoạt mất việc làm ăn của hắn!

Người đầu tư?

Chỉ bằng hắn?

Tony dò xét Bạch Tiểu Thăng, thấy hắn còn trẻ như thế, lập tức cực kỳ khinh thường.

Ông trời ơi, đây là công tử nhà giàu có chút tiền trong túi muốn học người ta chơi trò đầu tư đây mà.

Muốn so với cố chủ của hắn thì quả là cách biệt trên trời dưới đất!

Thời điểm hắn biết được cố chủ của mình là ai, Tony lập tức tin chắc rằng đoàn đội này của Rhine tuyệt đối sẽ không chạy đi đâu được!

- Rhine tiên sinh, tôi phải nói, lựa chọn của ngài không được tốt lắm. Tiểu tử này dựa vào cái gì dám so với cố chủ của tôi, hắn xứng sao? Tiền của hắn so với cố chủ của tôi ngay cả một sợi lông trên chín con trâu cũng đều không bằng! Cũng không nên bởi vì một chiếc thuyền hỏng mà làm lỡ cơ hội trèo lên hàng không mẫu hạm! Tôi dứt khoác nói cho cậu hay, cố chủ của tôi nhất định phải có được các người, lần này tôi tới là tiên lễ hậu binh…

Tony hết lần này tới lần khác khinh thị Bạch Tiểu Thăng, lúc này càng nói năng lỗ mãng.

Một bên, Lôi Nghênh ngẩng đầu nhìn về phía hắn, ánh mắt lăng lệ.

Thấy Tony vô lễ với Bạch Tiểu Thăng như vậy Lâm Vi Vi đã sớm tức giận từ lâu, nhất thời nổi lên một cỗ xúc động muốn xắn tay áo đánh người.

- Im ngay!

Jonas giận quát.

- Câm miệng!



Rhine giận nói.

- Vô lễ!



Ngay cả Jonas phu nhân cũng quát lên.

Những lời lăng mạ của Tony khiến cho ba vị này đồng thời quát lên.

Tony sững sờ.

Hắn hoàn toàn không hiểu mình chỉ là ăn ngay nói thật mà thôi, sao lại chọc ba người này tức giận đến vậy.

Bầu không khí thoáng chốc đầy vẻ giương cung bạt kiếm.

- Được rồi, được rồi, tất cả mọi người đừng tức giận.



Bạch Tiểu Thăng ôn tồn hoà giải:



- Hôm nay, mọi người thật vui vẻ, không đáng chỉ vì một người khách không mời mà làm cho mình không thoải mái.

Bạch Tiểu Thăng nói như vậy, khiến cho vợ chồng Jonas và Rhine nhanh chóng yên tĩnh lại.

Tony nhất thời kinh ngạc nhìn về phía Bạch Tiểu Thăng.

- Lôi Nghênh, đến đây, ném người này ra ngoài cho tôi.

Bạch Tiểu Thăng nâng tách trà lên nhấp một ngụm, thuận miệng nói.

Lôi Nghênh không nói một lời, đột nhiên đứng dậy, nhe răng cười đi về phía Tony.

- Anh muốn làm gì?

Lúc này Tony mới giật mình cảm thấy không ổn, hắn chỉ thuận miệng nhục nhã một người, không ngờ kẻ đó mới là người chủ chốt nhất ở đây!

Phản ứng lại, cũng đã chậm.

Tony bị Lôi Nghênh xách như xách một con gà con, trực tiếp lôi thẳng ra ngoài.

Thế nhưng, mãi đến tận lúc bị lôi ra ngoài cửa, Tony vẫn còn đang không ngừng rít gào.

- Mấy người sẽ hối hận! Mấy người nhất định sẽ hối hận! Rhine tiên sinh, cậu căn bản không hề biết cố chủ của tôi có năng lực lớn đến thế nào, hành động của cậu chính là rượu mời không uống lại đi uống rượu phạt đấy, ông ấy sẽ làm cho mấy người. . .

- Ôi!

Lôi Nghênh ném đối phương ra chẳng khác nào ném một miếng rác, sau đó trực tiếp đóng sầm cửa lại.

Bạch Tiểu Thăng lại vỗ đầu, thì thào nói:



- Hỏng rồi, quên nói cho hắn biết thân phận của tôi, kẻo hắn không biết tôi là ai quay đầu lại lại tìm tôi gây phiền phức.

- Vậy để tôi đi bắt hắn về?



Lôi Nghênh giơ ngón tay cái lên, lướt qua bả vai, chỉ về phía cửa ra vào sau lưng mình.

Đám người im lặng muốn cười.

- Được rồi, nếu như bọn họ cứ thế kiên trì. Vậy thì chẳng phải sẽ có cơ hội nhìn thấy vị 'cố chủ lợi hại' kia trong miệng của hắn rồi sao!



Bạn cần đăng nhập để bình luận