Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 1157: Coi như là Bạch Tiểu Thăng cậu thì lại thế nào?

Sau khi bị vu hại, Lâm Kha không hề rời khỏi Thanh Cảng mà lại tìm một nhà khách sạn ở gần Thanh Cảng Vân Hợp để nghỉ ngơi.

Bạch Tiểu Thăng chạy từ Nam Đô đến Thanh Cảng, sau đó đến khách sạn nơi Lâm Kha đang ở đã là bảy giờ tối.

Gặp lại Lâm Kha, người từng là một cô gái hoạt bát năng động, bây giờ dường như đã trở thành người khác, trầm mặc ít nói, sắc mặt nghiêm nghị, trong mắt tràn đầy sự hổ thẹn và oán trách.

Tuy rằng tuổi của Lâm Kha không phải là nhỏ, nhưng trên gương mặt thiếu nữ ấy lại xuất hiện vẻ mặt đó khiến cho người ta phải thương xót khôn nguôi.

Đặc biệt là Lâm Kha yêu thích ở một mình, trợ lý cũng không mang theo, nhìn nàng lẻ loi cô đơn càng lộ ra mấy phần đau thương, buồn bã.

Gặp lại Bạch Tiểu Thăng, tâm tình Lâm Kha càng thêm tự trách áy náy, khó giữ nổi bình tĩnh.

Lâm Vi Vi và Lôi Nghênh nhìn thấy phản ứng của Lâm Kha thì trong lòng không khỏi thở dài.

Từ lúc trên đường, hai người đã hiểu rõ chuyện xảy ra, thậm chí từ chỗ của Phùng Ly và Trần Vũ Thành biết được tình hình ở tổng bộ, trên đường cũng dùng điện thoại liên tục cập nhật thông tin trên mạng.

Chỉ có mấy giờ đồng hồ nhưng mọi chuyện xảy ra như trời sập.

Hơn nữa, mặc kệ cuối cùng sự việc sẽ đi đến đâu, mặc kệ Bạch Tiểu Thăng hứng chuyện xấu gì thì Lâm Kha chỉ có một kết cục duy nhất.

Cho dù có thể điều tra rõ ràng sự thật, cho dù chứng minh được nàng trong sạch, nhưng Lâm Kha cũng khó có thể tiếp tục ở trên cương vị sự vụ quan.

Có nhiều việc, không phải tra rõ ràng chân tướng liền có thể có kết quả tốt đẹp nhất.

Ít nhất, ở sự việc của Lâm Kha, cho dù tập đoàn có trả lời chi tiết đối với bên ngoài thì cũng bị cho là người trong nhà tự rửa sạch.

Vì giảm bớt ảnh hưởng, ngăn chặn miệng đời, tập đoàn hi sinh một sự vụ quan như Lâm Kha cũng không tính là gì,

-Bạch Tiểu Thăng, thật sự xin lỗi.

Khi bạch Tiểu Thăng đi đến gần, Lâm Kha không nhịn được nữa mà khóc nức nở.

Nàng luôn chú ý tình hình bên ngoài, biết tình cảnh của mình, giờ lại còn kéo cả Bạch Tiểu Thăng vào làm cho tâm lý của nàng vô cùng khó chịu.

Trên mạng, dư luận như thiên la địa võng bao trùm lên hắn:

- “Cao quản họ Bạch”,”Đại sự vụ quan trẻ nhất trong lịch sử”,”Tân tấn Đại sự vụ quan”, các loại câu view câu chữ như vô cùng vô tận bám lấy đề tài này.

Bắt đầu dội nước bẩn nên người hắn.

Nói về khởi đầu của chuyện này, cần nhắc đến hạng mục địa sản của Thanh Cảng Vân Hợp.

Hạng mục đó có thuộc tính xã hội rất lớn, cũng vì vậy mà chuyện này dễ bị dẫn dắt bởi các nhà báo.

Các nhà báo viết lách và bình luận viên tận lực hướng dẫn làm lẫn lộn sự việc, quả thực đã đưa một hạng mục buôn bán địa sản móc nối lẫn nhau, thuận tiện xen lẫn rất nhiều vấn đề xã hội.

Sự việc như vậy quả thực làm lực chú ý của đám người tăng trưởng như một quả cầu tuyết .

Kì thực, người buôn bán địa sản đều là các công ty xí nghiệp, bọn họ mà ăn thiệt thòi mới là chuyện khó tin.

Nhưng mà, dư luận không chịu được những ngòi bút của các nhà báo.

Người xuất lực ở giữa không riêng gì công ty truyền thông Ngô thị, bọn hắn còn không có năng lực lớn như vậy. Một phần là do Trầm Bồi Sinh tác động, động viên các nhà cầm bút của mình tham gia chuyện này.

Thậm chí nhiều công ty truyền thông lớn cũng chú ý đến nó, nhưng mà, các công ty truyền thông chủ lực vẫn tương đối khách quan, khá là cẩn thận.

Nhưng mà chuyện này cũng nói rõ, tình huống càng thêm phức tạp và nghiêm trọng.

- Cô gái ngốc, có lỗi gì đâu,

Bạch Tiểu Thăng không nhịn được cười, xoa đầu Lâm Kha rồi nhẹ nhàng nói:

- Cô cũng là người bị hại, không ai có lỗi cả. Yên tâm, mọi chuyện đã có tôi.

Lo lắng mấy giờ, tự trách mấy giờ.

Nghe được người mình có lỗi nhất an ủi, Lâm Kha một chút cũng không kiềm chế được, lập tức gào khóc nức nở trong ngực Bạch Tiểu Thăng.

Bên ngoài bị người ta khinh bị, một mực cắn răng chống đỡ, rốt cục có người tin cậy bên mình thì không chịu nổi nữa.

Bạch Tiểu Thăng an ủi.

Lâm Vi Vi và Lôi Nghênh cũng tiến lên thuyết phục,

Nửa ngày sau, Lâm Kha mới đè nén được cảm xúc, nhìn ba người, con mắt hồng hồng, khuôn mặt đỏ bừng.

- Còn chưa ăn cơm chứ. Chúng tôi một mực chạy đến đây, còn chưa kịp ăn cái gì.

Bạch Tiểu Thăng cười nói.

- Đi thôi, đi ăn cơm trước, người là sắt, cơm là thép. Sự việc gì cũng phải ăn no bụng trước. Trời sập xuống…

Bạch Tiểu Thăng chỉ chính mình

- Cũng có người cao hơn đỡ lấy.

Lâm Kha bị hắn chọc cười, gật gật đầu,

Ra ngoài ăn cơm, Bạch Tiểu Thăng gắp thức ăn cho Lâm Kha, thúc nàng ăn nhiều một chút, nhưng Lâm Kha vẫn rất miễn cưỡng như cũ.

Dù sao ở tình huống như bây giờ, nàng cũng không có tâm tư ăn cơm.

Lâm Vi Vi thấy thế, đặt đũa xuống nói với Lâm Kha.

- Chị Lâm, chị cũng không cần tự trách bản thân, chuyện này là do người một nhà tính kế người một nhà, chị mắc lừa là chuyện có thể hiểu.

Lâm Vi Vi lại nói

- Chúng em đã xử lý qua nguy cơ của dư luận, biết rõ ba nguyên tắc xử lý lớn, cho nên lúc trên đường, anh Tiểu Thăng đã tiến hành an bài.

Lâm Khi chỉ cho rằng Lâm Vi Vi đang trấn an chính mình, những nàng vẫn nhìn về phía Bạch Tiểu Thăng.

Bạch Tiểu Thăng cười cười với nàng, bắt đầu nói đến sự việc:

- Trên lý luận, khi sự việc xảy ra thì sau hai đến ba giờ đồng hồ trên mạng sẽ xuất hiện tin tức liên quan, sáu giờ sau tin tức sẽ bị truyền thông đăng lại, hai mươi bốn giờ sau, thái độ của công chúng trên mạng sẽ lên đến đỉnh cao, chuyện này cũng giống như ‘hai mươi bốn giờ hoàng kim”.

- Nhưng mà chuyện này không phải sự tình bình thường, bên Trầm Bồi Sinh cũng sẽ không cho phép tình thế phát triển chậm chạp. Họ sẽ dùng toàn bộ mạng lưới để đẩy lên, để rút ngắn gấp đôi thời gian phát triển của sự việc.

- Thậm chí hiện tại, không đến bốn giờ mà toàn bộ mạng lưới đã oanh động. Có rất nhiều công ty truyền thông tham dự vào, thậm chí còn xuất hiện sự lên tiếng của các công ty truyền thông có tiếng. Mà họ đang tiến vào một cái giai đoạn hoàn toàn mới, bắt đầu chĩa mũi dư luận vào tôi.

Lâm Kha chăm chú lắng nghe.

Bạch Tiểu Thăng kẹp đồ ăn, không nhanh không chậm ăn.

- Nếu như sự việc có người mạnh mẽ đẩy tay, vậy thì không thể dùng nguyên tắc bình thường để giải quyết nguy cơ. Bằng không, không phải rơi vào sự sắp xếp của đối phương thì cũng sẽ bị nắm mũi dắt đi.

- Vậy nên, việc cần giải quyết đầu tiên không phải là đi sự lý sự tình của bản thân, mà là hiểu rõ kế sách cùng ý đồ của họ.

Lời nói này của Bạch Tiểu Thăng tựa hồ rất có đạo lý.

Nhưng mà, hiện tại mọi việc đều loạn thành một đống, tình thế cũng không chỉ có một, làm sao có thể hiểu rõ ý đồ đối phương.

Chẳng lẽ muốn bọn hắn gọi điện thoại, hỏi đối phương về bước kế tiếp của họ?

Lâm Kha tâm loạn như ma, một chút suy nghĩ cũng không có.

Nếu Lâm Kha là người đứng xem thì còn có thể tỉnh táo suy nghĩ, nhưng nàng là người trong cuộc, càng là dây dẫn nổ, không thể bình tĩnh suy nghĩ được.

Làm sao có thể tỉnh táo suy nghĩ.

Bạch Tiểu Thăng cười một tiếng với Lâm Kha, tiếp tục nói:

- Bên bọn họ cho dù tính kế tốt, lại kín đáo thực hiện, cũng là người chấp hành.

- Những bài báo muốn dẫn hướng dư luận thì tất phải có người chuyên nghiệp đến làm. Bọn họ nhất định phải hiểu rõ con đường thì mới có thể viết tốt. Nhưng mà, chuyện này cũng làm cho những người viết báo phải suy tính, dưới ngòi bút sẽ để lại chút dấu vết.

- Nếu như tinh tế phân tích nhiều bài báo, suy nghĩ các khả năng, chúng ta có thể hiểu được một giai đoạn, thậm chí giai đoạn sau, thậm chí là kế sách,

Lâm Kha ngạc nhiên nghe Bạch Tiểu Thăng nói.

Nhưng mà tâm lý nàng vẫn không có thoải mái hơn, ngược lại càng ngưng trọng thêm mấy phần.

Bạch Tiểu Thăng đúng là suy nghĩ một con đường cực kì tốt.

Nhưng làm sao có thể phân tích, toàn bộ mạng lưới xuất hiện bài báo cũng đến hàng trăm cái.

Với số lượng lớn như vậy, làm sao có thể thăm dò, làm sao có thể phân tích.

Người làm loại sự tình này nhất đinh có năng lực tư duy logic vô cùng tốt, am hiểu liên tưởng, tâm trí nhanh nhẹn.

Hơn nữa số lượng người cũng không ít. Cần bao nhiêu nhân vật “ mạnh mẽ “ như vậy chứ. Mười mấy người? hay là trên trăm người.

Cho dù giám đốc Hạ Hầu Khải ở hoàn cảnh bình thường cũng không thể huy động nhiều nhân lực như vậy.

Huống chi, bên Hạ lão bây giờ giống như bàn cờ tướng, “Tướng” bây giờ bị Trầm Bồi Sinh dùng một đám pháo và tiểu tốt canh chừng gắt gao.

Hiện tại, căn bản không có khả năng trợ giúp.

Vẻ mặt của Lâm Kha tràn đầy đắng chát.

Bạch Tiểu Thăng tựa hồ không nhìn ra biểu lộ Lâm Kha, tiếp tục nói:

- Chuyện này do công ty truyền thông Ngô Thị dẫn đầu làm khó chúng ta, đồng thời là bài báo do Trầm Bồi Sinh cung cấp, cho bên dù là bài báo gốc hay là bài copy thì cũng rất đáng để phân tích.

- Vậy thì chúng ta bây giờ liền bắt tay vào làm.

Lâm Kha nhịn không được, vội vàng nói.



Coi như hiện tại bắt đầu, làm suốt đêm thì có thể làm được bao nhiêu. Đến lúc đó, đối phương xuất ra một giai đoạn bài báo khác, có phải hay không đã ra lò?

Thời gian và hiệu suất mới là vấn đề trí mạng nhất bây giờ.

Thời gian cho bọn hắn không còn nhiều lắm, vậy thì không cần ăn cơm, quá lãng phí thời gian.

Lâm Kha quyết định, coi như hôm nay không ngủ cũng phải toàn lực ứng phó, đền bù lỗi lầm của bản thân, dù là sau này nàng táng thân miệng cọp, cũng phải tranh thủ cho Bạch Tiểu Thăng một đường sinh cơ.

Đang nói chuyện, Lâm Kha liền muốn đứng dậy.

Lâm Vi Vi nhanh tay níu nàng lại, ánh mắt cổ quáo nói.

- Chị Lâm, hay là chị ăn cơm trước đi.

- Vi Vi, hiện tại là lúc nào, tôi làm sao có tâm tư ăn cơm.

Lâm Kha kinh ngạc nhìn Lâm Vi Vi, lại nhìn Lôi Nghênh đang há miệng ăn cơm, vội vàng nói.

- Chuyện này chỉ liên quan đến tôi thì cũng thôi đi nhưng mục đích của bọn hắn là đối phó Bạch Tiểu Thăng! Mọi người làm sao có thể ngồi đây ăn cơm được.

Lâm Vi Vi cười cười.

Nàng cũng không trách sự chỉ trích của Lâm Kha, dù sao Lâm Kha càng như vậy, càng chứng tỏ nàng quan tâm Bạch Tiểu Thăng.

Chuyện một người cũng là chuyện của tất cả mọi người.

- Hiện tại, tôi liền đi phân tích những bài báo đó. Có thể làm nhiều một chút thì làm. Mọi người ăn cơm xong thì tới tìm tôi, đêm hôm nay, coi như chúng ta phân tích một bộ phận cũng có thể đại khái phương hướng, không đến mức hoàn toàn mù mịt.

Lâm Kha nói ra suy nghĩ của mình.

Lâm Vi Vi vẫn hơi lắc đầu như cũ, tựa hồ đang phủ định ý kiến của nàng.

Lâm Kha nghĩ lại thì càng cảm thấy lo lắng, bài báo, nhiều lắm.

Trầm Bồi Sinh vì “thế công’ lần này mà tính đến rất nhiều bình luận tài chính và kinh tế!

Mỗi người không cần viết quá nhiều, một người hai ba bài là có thể nhấn chìm Bạch Tiểu Thăng rồi!

Càng lẫn lộn một chỗ, không phân biệt được rõ ràng, cái nào là phương hướng đối phương đánh lừa, cái nào mới là sự thật.

Chưa nói đến phân tích rõ ràng, chỉ là suy nghĩ một chút cũng vô cùng đau đầu.

Huống chi, không riêng gì muốn xem, còn phải cẩn thận thăm dò, thậm chí văn chương văn phong cũng phải cẩn thận nghiên cứu.

Lâm Kha càng nghĩ, càng cảm thấy vô vọng.

Lúc này, ở xa ngàn dặm, trong nhà Trầm Bồi Sinh.

Trầm Bồi SInh và Lâm Ngọc cũng đang bàn luận về chuyện này.

- Bạch Tiểu Thăng nhạy bén thông tuệ, lại vô cùng xảo trá, chúng ta bày ván cục này, người bình thường cần một thời gian nhất định để hiểu rõ ràng, nhưng với hắn thì có lẽ ngay từ đầu liền có thể nhìn ra toàn cảnh.

Trầm Bồi Sinh một bên uống trà rồi nói. Hắn vẫn tôn sùng Bạch Tiểu Thăng như cũ.

Cũng tiếc nuối, dạng người này tại sao không để cho mình sử dụng.

Thậm chí không thể đợi thêm một chút, nhìn thấy chính mình thành công rồi lại lựa chọn lập trường.

Vì cái gì, nhất định phải đối nghịch với chính mình.

Trầm Bồi Sinh thở dài.

Lâm Ngọc cười nói.

- Lần này cho dù Bạch Tiểu Thăng phát giác được dấu vết để lại thì như thế nào? Lấy lực lượng một người của hắn có thể làm cái gì. Hạ Hầu Khải bên kia, Trần Vũ Thành bên kia, thậm chí Trịnh Thiên Hồng, Lý Hạo Phong bên kia, chúng ta đều đã cho người nhìn chằm chằm, không cho hắn một tia viện trợ từ bên ngoài. Chỉ dựa vào một mình bạch Tiểu Thăng, cho dù phát hiện ra dấu vết để lại cũng không thể nghịch thiên được.

- Hơn nữa, so về tốc độ thì hắn làm sao có thể nhanh hơn nhiều người bên chúng ta.

- Nếu như Bạch Tiểu Thăng có thể tạo ra kỳ tích thì em liền đổi theo họ của hắn.

Lâm Ngọc nói rất lớn.

Nhưng mà lần này, Trầm Bồi Sinh không hề phản bác.

Bởi vì chính hắn cũng thấy, đúng là như thế.

Bạch Tiểu Thăng, tôi khóa đường xe và mã pháo của cậu, cấm luôn tiểu tốt, xem cậu lấy cái gì đấu với tôi.

Trầm Bồi Sinh thầm nói.

- Coi như Bạch Tiểu Thăng cậu thì như thế nào.

….

Lâm Kha chán nản ngồi xuống, thì thào nói.

- Vậy chúng ta chỉ phân tích các bài báo của công ty truyền thông Ngô Thị, một đêm có thể phân tích được bao nhiêu thì tính bấy nhiêu….

Giọng điệu Lâm Kha tràn đầy bất lực.

Công ty Truyền thông Ngô Thị nhất định sẽ có rất nhiều bài báo.

- Chị Lâm, em cảm thấy chị hiểu sai ý của em rồi.

Lâm Vi Vi nhìn Lâm Kha, anh mắt có chút khác lạ nói.

Lâm Kha ngạc nhiên ngẩng đầu, nhìn về phía nàng.

- Những phân tích liên quan đến bài báo đó, bọn em đã làm xong hết rồi.

Lâm Vi Vi chậm rãi nói.

Làm … Xong?

Lâm Kha sửng sốt

Nàng giống như là vừa nghe được một sự tình không thể tưởng tượng nổi, lại nghĩ rằng chính mình nghe lầm.

- Em nói, mọi người đã phân tích xong toàn bộ các bài báo của công ty truyền thông Ngô Thị.

Lâm Kha tựa hồ minh bạch, lập tức vô cùng giật mình.

Nhưng mà ngẫm lại, Lâm Vi Vi đã nói, trên đường đến đây bọn họ đã bắt tay làm công việc.

Tới nơi này ước chừng ba canh giờ, nhưng không phải ở trên đường sắt cao tốc, trong hoàn cảnh trên tàu cao tốc vô cùng khó chịu như vậy mà lại có thể phân tích hết các bài báo của Truyền Thông Ngô Thị.

Nếu như người khác nói, Lâm Kha tuyệt đối không tin.

Nhưng nếu là ba người Bạch Tiểu Thăng làm thì trong lòng nàng thực sự có mấy phần mong chờ.

Dù sao, Bạch Tiểu Thăng cũng không phải chỉ một hai lần sáng tạo kỳ tích.

Lâm Vi Vi nhìn Bạch Tiểu Thăng ăn cơm, thì thào nói:

- Không chỉ những bài báo của công ty truyền thông Ngô Thị, mà là toàn bộ các bài báo liên quan đến chuyện này ở trên mạng.

Lâm Vi Vi nói rất chậm, mấy lần dừng lại vì muốn cho Lâm Kha nghe rõ hơn.

Mà ngay cả nàng, lúc nói cũng có chút hồi hộp.

Kì thực, chuyện này phần lớn là do Bạch Tiểu Thăng làm. Lúc ấy, nàng và Lôi Nghênh giống như bị sét đánh, nửa ngày đều không có hồi phục tâm trí.

Bởi vì toàn bộ lượng công việc quá mức kinh người, quá mức lớn.

Nghe Lâm Vi Vi nói như thế, Lâm Kha trực tiếp sửng sốt.

Hai mắt mở lớn, trợn tròn xoe, khi nghe từng câu từng chữ của Lâm Vi Vi thì phảng phất như đang nghe được sự tình kinh thiên động địa.

- Hơn nữa, anh Tiểu Thăng suy diễn, phân tích các sách lược truyền thông, tất cả bốn giai đoạn, mỗi giai đoạn nửa giờ…

Lâm Vi Vi thì thào nói.

- Thậm chí, anh Tiểu Thăng còn cho chúng em đánh giá một phần phiên bản đơn giản hóa, vừa rồi em mới xem bài báo...

- Phán đoán của anh Tiểu Thăng là đúng.

Lâm Vi Vi nuốt ngụm nước bọt.

Lâm Kha ngây người, ngơ ngác giống con gà gỗ nhìn Lâm Vi Vi, càng ngơ ngác hơn khi nhìn về phía Bạch Tiểu Thăng.

Tựa hồ nghe được một sự tình hoàn toàn không thể tưởng tượng được.

Thế giới quan bị phá vỡ.

Vốn nàng cảm thấy mọi người làm xong trong một đêm là không có khả năng. Bạch Tiểu Thăng bọn hắn vậy mà lại làm xong khi ở trên đường đến đây?

Câu nói “Mọi chuyện đã có tôi”, thì ra không phải chỉ nói ra được.

Mà là, làm ra!

- Ăn đi, ăn thật ngon, ăn nhiều một chút, sau đó chúng ta còn phải làm sự tình kế cuối.

Bạch Tiểu Thăng ngẩng đầu, cười nói với Lâm Kha.

….

Tại nơi nào đó trên không trung, trong khoang thuyền một máy bay thương vụ được bao trọn.

Ngụy Tuyết Liên vừa mới ăn xong cơm tối, đang nhìn một phần bản báo cáo, thần sắc nghiêm túc.

Nửa đường, nàng nghỉ tạm một chút, uống ly cafe.

- Tiểu Thư, cô chỉ có thể dừng lại hai giờ ở mỗi thành phố, cho nên chúng ta phải nhanh chóng hơn một chút. Nhưng mà, chuyến đi sau đó chúng ta có thể ngồi máy bay bên mình, nhưng thời gian sắp xếp cũng rất căng.

Lưu văn Đao ở bên cạnh nói.

- Chỉ có thể nói, cô trì hoãn quá nhiều thời gian ở Nam Đô, dẫn đến toàn bộ quá trình đều phải chạy đuổi.

Ngụy Tuyết Liên gật đầu, ngẩng đầu nhìn về phía Lưu Văn Đao.

- Tên Ngô Dương Uy, Ngô gia bọn hắn ở Nam Đô rất có thế lực sao?

Lưu văn Đạo khinh thường cười một tiếng

- Chỉ là địa đầu xà thôi. Nếu như cô cảm thấy không hết hận, vậy thì xóa sổ Ngô gia đi, cũng không phải khó khăn gì.

Ở trước mặt Ngụy gia, Ngô gia cũng chỉ là một tiểu gia tộc địa phương, chỉ là kiến càng.

Ngụy Tuyết Liên nhíu mày, nói một mình:

- Ngô Dương Uy muốn đối phó với Tiểu Thăng? Suy đi tính lại chuyện này thì sao tôi lại có cảm giác không an lòng, nhưng nếu tôi hỏi Tiểu Thăng thì chắc chắn anh ấy không dám nói. Anh chú ý một chút bên kia có động tĩnh gì không.

Lưu Văn Đao có chút không vui, nhíu mày suy nghĩ:

- Tiểu thư nhà mình vậy mà vẫn nhớ thương tên họ Bạch khốn nạn đó!

Trong thâm tâm hắn hận không thể vì Ngô Dương Uy ra thêm chút sức, hảo hảo giáo huấn Bạch Tiểu Thăng.

Nhưng trước mặt Ngụy Tuyết Liên đang chăm chú thì hắn cũng chỉ có thể mập mờ nói:

- Bây giờ cũng không có cách nào chú ý được, đang ở trên máy bay, trong nước có quy định rõ không thể gọi điện thoại, cũng không thể nào lên mạng để ý chút gì đó.

Ngụy Tuyết Liên nhíu mày rồi cúi đầu, vừa xem bản báo cáo vừa nói:

- Vậy sau khi máy bay hạ xuống thì anh chú ý một chút, nếu bên kia có động tĩnh thì báo cáo nhanh cho tôi.

Nhìn thông báo nàng vẫn chưa an tâm cho lắm, sau đó lại ngẩng đầu nói với vẻ mặt chăm chú:

- Anh nhất định phải nhớ kỹ lời tôi nói.

Bạn cần đăng nhập để bình luận