Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 130: Tôi cho phép cậu không tiếc đại giới



- Là Bạch Tiểu Thăng kia?

Trần Cửu Thiên nghi ngờ, trừng mắt hỏi.

Sao có thể trùng hợp như vậy!

Hắn muốn điều tra Bạch Tiểu Thăng, Vương Duệ liền đưa tới tin tức của Bạch Tiểu Thăng?

- Chính là Bạch Tiểu Thăng kia!

Vương Duệ khẳng định chắc nịch.

Những đặc điểm bên ngoài của Bạch Tiểu Thăng được Trần Cửu Thiên miêu tả rất sống động, là cùng một cái tên chả lẽ lại không phải?

Không phải mới là gặp quỷ!

Vương Duệ cũng cảm khái, làm sao lại trùng hợp như vậy!

Trên ghế sô pha, Trần Phong nửa chết nửa sống, giống như mang bệnh sắp chết bỗng nhiên ngồi dậy, thét lên lên một cái tên.

- Bạch Tiểu Thăng!

Thanh âm thê thảm đến mức nào, làm Vương Duệ, Trần Cửu Thiên bị giật nảy mình.

Bạch Tiểu Thăng khiến Trần Phong thành ra như vậy?

Hắn còn có quan hệ với nhà họ Lục?

Vương Duệ vừa nghĩ tới hắn, trong lòng kiêng kị, muốn hỏi quá nhiều, cũng không biết nên hỏi từ đâu.

Chủ yếu là Trần Cửu Thiên sẽ trả lời sao?

Trần Cửu Thiên muốn điều tra Bạch Tiểu Thăng, có nên nói Bạch Tiểu Thăng là một thành viên của Tuần sát tổ hay không, đây là một thành viên của Tuần Sát Tổ!

Ngay cả bọn hắn cũng muốn kiêng kỵ Tuần Sát Tổ!

- Thật có việc trùng hợp như vậy!

Ánh mắt dữ tợn Trần Cửu Thiên sáng lên!

- Cậu miêu tả cho tôi một ít đặc điểm!

Trần Cửu Thiên nói, hắn sợ trùng tên.

Lúc này Vương Duệ dựa theo mình lý giải, lại trình bày ấn tượng của mình đối với Bạch Tiểu Thăng, hình ảnh ở trong đầu Trần Cửu Thiên hợp lại thành một người!

Tốt lắm, thật là đi mòn cả giày tìm chẳng thấy, tự nhiên gặp được chả tốn công!

- Hôm nay cậu tới là nói cho tôi chuyện về nó sao?

Trần Cửu Thiên bỗng nhiên nghi hoặc nói.

Hưng phấn này, vậy mà hắn không để ý đến.

- Người đó tôi đã từng đề cập với ngài, hắn là người của Tổ Thanh Tra!

Vương Duệ nói.

Trần Cửu Thiên cau mày, cẩn thận nhớ lại một phen, hình như Vương Duệ từng đề cập với hắn.

Lúc ấy, hắn đã không để ý.

Muốn biết rõ, Tuần Sát Tổ là sự tồn tại đáng ghét, hắn Trần Cửu Thiên là Hoa Đông khu tổng giám đốc, tiếp xúc tin tức và bí ẩn rất nhiều nhưng đối với bọn hắn luôn biết rất ít thông tin.

Tuần Sát Tổ chỉ sẽ xuất hiện ở công ty con, sẽ không tùy tiện cùng cấp độ như bọn hắn nảy sinh quan hệ, một khi có thì chính là tín hiệu nguy hiểm.

Còn nữa, lúc thân phận của thành viên Tuần Sát Tổ bị phát hiện chính là lúc phải rời đi.

Cho nên, lúc trước Vương Duệ nói với hắn, xuất hiện bóng dáng của Tuần Sát Tổ, Trần Cửu Thiên cũng không để ý.

Nếu bị bại lộ, vậy chắc chắn sẽ phải lập tức rời đi. Coi như dừng lại thêm mấy ngày thì đã sao. Ở Thiên Nam, Trần Cửu Thiên hắn tuyệt đối “Sạch sẽ” !

- Bây giờ đã qua bao lâu, làm sao hắn còn ở hạng mục của các cậu?

Trần Cửu Thiên nghiêm nghị truy vấn.

- Các cậu biết rõ thân phận của hắn khi nào?

- Ngày hôm đó cậu ta đến cùng Thượng Văn Thư nói rõ thân phận. Hiện vẫn còn đang ở đây, còn làm tới hạng mục quản lý. Khiến hai người dưới tay của tôi bị đuổi đi, Thượng Văn Thư toàn lực chiếu cố hắn. . .

- Đồ ngu xuẩn!

Trần Cửu Thiên không nhịn được giận quát một tiếng, đánh gãy lời nói của Vương Duệ.

- Cậu cho rằng Tổ Thanh Tra của tập đoàn chúng ta, đều là ăn no rỗi việc không có chuyện gì làm à, đến một chỗ trước tiên là nói rõ ràng thân phận, sau đó từ tầng dưới chót từng bước một trèo lên trên?

Trần Cửu Thiên nói.

- Cậu ta nói cậu ta là thành viên cao cấp của Tổ Thanh Tra. . .

- Cậu ta nói cái rắm, cao cấp cái rắm! Cậu hiểu hay là tôi hiểu!

Trần Cửu Thiên mắng nói.

- Cậu không nghĩ tới, hắn là người mà Thượng Văn Thư cố ý lấy ra, là con cờ dùng tới đối phó cậu sao?

Vương Duệ cười khổ.

Đương nhiên có hắn nghĩ đến!

Nhưng là đến khi câu chuyện phía sau tiếp tục phát sinh, quá khó tin, vậy cũng là Thượng Văn Thư bày ra được à? Ngay cả Tống Giai đại sư, Ngô Khải Binh khu trưởng kia cũng thế?

Vương Duệ không tin.

- Ngài không biết là. . .

Vương Duệ kể tiếp những tình huống sau đó, báo cho Trần Cửu Thiên, xong còn thêm một câu.

- Cũng không thể, ngay cả Tống Giai cùng khu trưởng đều bị mua được.

Ngươi còn cố cãi lý! Trần Cửu Thiên tức giận, ngón tay chỉ vào Vương Duệ.

- Tống Giai sẽ không bị thu mua, nhưng đây là thu mua sao! Thượng Văn Thư, rõ ràng là do hợp ý! Thành công, cậu ta đúng là phí không ít tâm tư! Không có người nào là không có nhược điểm. Ta nói cho cậu biết, điều tra nhiều hơn đi, điểm công phá rất nhỏ, cậu coi gió thoảng bên tai? Cậu không làm được, đó là do cậu không đủ cố gắng!

Trần Cửu Thiên chưa từng tiếp xúc với Tống Giai, nhưng hắn cũng đã nhiều lần nghiên cứu lão già này, biết rõ đối phương yêu thích cái gì.

Chỉ cần tìm đúng cơ hội, chuẩn bị đầy đủ, tìm người thích hợp chấp hành, hạ bệ Tống Giai, chưa hẳn không có khả năng!

Trần Cửu Thiên có thể làm được tổng giám đốc Chấn Bắc Đại ở Hoa Đông của Trung Hoa không phải không có chút tâm cơ thủ đoạn!

Cái gì mà thành viên Tuần Sát Tổ, tám phần là do Thượng Văn Thư bày nghi trận!

Trần Cửu Thiên thần sắc vẫn như cũ, nghi ngờ nhìn Vương Duệ, trong lòng tràn đầy thất vọng.

Nếu không là Thượng Văn Thư quá gian xảo lại còn ngoan cố, hắn sẽ không tuyển Vương Duệ.

Đương nhiên, Vương Duệ cũng có điểm tốt.

- Vậy, thật là thế này phải không!

Vương Duệ nghe Trần Cửu Thiên quở trách, cũng cảm thấy có lý, hắn nhịn không được nghiến răng nghiến lợi, hận chết Thượng Văn Thư.

Lừa hắn, lừa gạt thật giỏi!

- Hiện tại, cậu nói cho tôi về Bạch Tiểu Thăng, nói cho tôi biết tất cả!

Trần Cửu Thiên nói thẳng vào chủ đề.

- Được, vậy tôi sẽ nói chi tiết cho ngài!

Vương Duệ ngồi nghiêm chỉnh, bắt đầu nói tất cả tin tức liên quan tới Bạch Tiểu Thăng mà hắn biết cho Trần Cửu Thiên nghe.

Chi tiết nào không rõ thì Vương Duệ nói rất kỹ.

Trần Cửu Thiên nghe rất cẩn thận.

Dứt lời, Vương Duệ nói miệng đắng lưỡi khô, Trần Cửu Thiên ánh mắt lạnh băng.

Người trẻ tuổi này, đúng là phi thường chứ không tầm thường! Năng lực, thủ đoạn để Trần Cửu Thiên thưởng thức.

Đáng tiếc, hắn dám ra tay với tiểu Phong, coi như là yêu nghiệt, ta cũng muốn hủy hắn!

Còn làm sao để hủy, đây là môn học, giết người là đầu chạm đất. Ở xã hội pháp trị, Trần Cửu Thiên không có khả năng tự mình đi giết. Đành mượn tay kẻ khác xử lý.

Huống hồ, Lục Gia có thể ngồi yên không quản đến sao?

Trần Cửu Thiên là người vô cùng cẩn thận. Làm việc gì cũng chừa lại đường lui, lại muốn dùng tâm giết người.

Xem ra chuyện này vẫn sẽ giao cho người phía dưới đi làm. . .

Trần Cửu Thiên liếc qua Vương Duệ, ánh mắt âm trầm.

- Hắn dám ra tay với tiểu Phong, cậu biết phải làm sao rồi đó? Cậu chơi chết hắn cho tôi. Tôi hứa với cậu, bất kể cái giá, bất kể thủ đoạn, dù là hạng mục kia gặp trở ngại! Tôi hứa là cậu có công không có tội!

Dù là quảng trường Outlets hỏng, cũng không vội?

Vương Duệ giật nảy mình, hơi nghi ngờ do dự.

- Sau khi chuyện thành công, cậu cũng không cần ở Bách Niên Cộng Trúc nữa!

Trần Cửu Thiên nhìn ra Vương Duệ đang do dự, cho hắn một liều thuốc an thần.

- Tôi sẽ để cho cậu tiến thêm một bước! Đến lúc đó, cậu sẽ chấp chưởng quyền lực, không phải một cái công ty địa sản nho nhỏ có thể so sánh!

Đây chính là một liều thuốc mạnh!

Vương Duệ chấn động thân thể.

Đồ vật mà Thượng Văn Thư tha thiết ước mơ, hắn có thể dễ dàng có được!

Cho dù hạng mục có thành ra như thế nào cũng không liên quan đến hắn, chỉ cần hắn chơi chết Bạch Tiểu Thăng!

- Được, tôi nghe ngài!

Vương Duệ gật đầu thật mạnh, ánh mắt kiên quyết lộ ra quyết tâm.

Trần Cửu Thiên hài lòng gật đầu.

- Thời gian cũng không còn sớm, tôi không giữ cậu nữa. Cậu trở về, suy nghĩ mình nên làm thế nào cho tốt!

Trần Cửu Thiên cười âm độc một tiếng.

- Tôi chờ mong cậu có thể để cho tôi hài lòng!

Bạn cần đăng nhập để bình luận