Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 994: Mời cậu trước



Xem ra lần này Lâm Ngọc cho rằng Bạch Tiểu Thăng chắc chắn sẽ thất bại là không thể nghi ngờ.

Mấu chốt là Bạch Tiểu Thăng chắc chắn thất bại mà hắn còn không tự biết, cũng không biết bản thân mình thất bại ở chỗ nào.

Tâm lý của Lâm Ngọc lúc này không tự chủ được có chút đồng tình với Bạch Tiểu Thăng.

Bây giờ cảm giác đồng tình này lại biến thành khiêm nhường một chút, muốn Bạch Tiểu Thăng đi vào trước để báo cáo.

Nhưng mà Bạch Tiểu Thăng tìm là tổng giám đốc Hạ Hầu Khải chứ không phải đại sự vụ quan Trịnh Thiên Hồng.

- Cái này, không được rồi.

Bạch Tiểu Thăng nở nụ cười.

Bạch Tiểu Thăng nói thầm, một năm không gặp Lâm Ngọc, lão Lâm này càng ngày càng có phong độ, lại nhường mình.

- Không có gì mà không được, cậu đi trước đi.

Lâm Ngọc cười nói.

Hắn đã chuẩn bị tâm lý rất tốt, Bạch Tiểu Thăng mà còn nhún nhường vậy thì mình cũng thuận ý.

- Vậy cám ơn.

Bạch Tiểu Thăng nhếch miệng nở nụ cười.

Bạch Tiểu Thăng trải qua một năm rèn luyện đối với việc quan sát vẻ mặt nên càng ngày càng tiến bộ. Trừ khi là gặp những nhân vật như Hạ Hầu Khải hoặc Trầm Bồi Sinh, có rất ít người khác có thể tránh được cái nhìn của hắn.

Bạch Tiểu Thăng biết được từ ánh mắt và nét mặt thay đổi cực nhỏ của Lâm Ngọc ---

Cứ khiêm tốn nữa người ta sẽ không cho thật luôn.

Vì lẽ đó hắn lập tức nhận lời.

Bạch Tiểu Thăng cũng cảm thấy tấm lòng của Lâm Ngọc tốt như vậy thì hắn vẫn không nên phụ lòng tốt đó.

Lâm Ngọc sửng sốt một lát.

Nhường có một lần vậy thì không nhường nữa?

Có thể đúng là Bạch Tiểu Thăng này…

- Một năm không gặp, phong thái của sự vụ quan Lâm càng hơn lúc trước rồi.

Hình như không thể vào ngay bây giờ, Bạch Tiểu Thăng cũng nhàn rỗi nên hắn cười nói chuyện cùng với Lâm Ngọc.

- Công trạng một năm qua của sự vụ quan Bạch nổi bật, chiến tích cao ngất, tôi ở trong mạng nội bộ của tập đoàn vẫn thường xuyên nhìn thấy tin tức của cậu đấy!

Lâm Ngọc cười nói với Bạch Tiểu Thăng.

Hai người này cứ đi đến khen ngợi nhau rồi lại nói sang chuyện khác giống như là bạn cũ của nhau.

Lâm Vi Vi và Lôi Nghênh không khỏi liếc mắt nhìn nhau.

Lâm Ngọc này cứ cho người ta cảm thấy hắn thay đổi thật nhiều so với một năm trước, lời nói và cử chỉ đều không cứng nhắc nghiêm túc như trước đây, cũng không cần hết sức duy trì phong độ đến mỗi một cử chỉ hành động.

Thời gian một năm thật sự có thể khiến cho người ta thay đổi nhiều như thế?

Trương Thiên Tắc cũng vậy, Lâm Ngọc cũng thế.

Chỉ là Trương Thiên Tắc là do trải qua gia đình thay đổi, còn Lâm Ngọc này là trải qua cái gì đây.

Hai người Lâm Vi Vi cũng có một chút ngạc nhiên.

Lúc Bạch Tiểu Thăng đang nói chuyện với Lâm Ngọc, thì một bên kia của phòng làm việc vừa mở ra, trợ lý của Hạ Hầu Khải là Vương Mục Bắc đi ra trông như muốn đi làm việc gì đó.

Vương Mục Bắc vừa ngẩng đầu lên liền nhìn thấy hai vị này.

Hắn quen biết Lâm Ngọc, hắn cũng có ấn tượng sâu sắc không ai sánh được với Bạch Tiểu Thăng.

Tại sao hai vị kiệt xuất nhất trong các sự vụ quan lại ở ngay ngoài cửa?

Còn có vẻ đang nói chuyện rất là vui vẻ ?

Vương Mục Bắc cười nói.

- Sự vụ quan Bạch Tiểu Thăng, sự vụ quan Lâm Ngọc, các cậu đứng ở đây làm gì?

Không đợi câu trả lời của hai người, Vương Mục Bắc chỉ tay vào văn phòng cười hỏi.

- Là có việc muốn đi vào nói?

Hắn cho rằng hai nhân vật này là đỉnh cấp trong sự vụ quan muốn tranh nhau đến tìm Trịnh Thiên Hồng để đăng ký.

Trịnh Thiên Hồng luôn mang theo một cái máy tinh bảng bên người, như vậy thì lúc nào cũng có thể bắt tay vào xử lý công việc.

- Ừm, đúng là có chút việc.

Bạch Tiểu Thăng cười một tiếng với Vương Mục Bắc rồi nói.

- Tôi cũng vậy.

Lâm Ngọc cũng cười một tiếng.

- Thật ra bây giờ đi vào cũng được rồi. Công việc bên trong đã nói xong rồi, giờ chỉ nói chút chuyện vặt thôi, Hạ lão, Trầm lão, đại sự vụ quan Tiên Hồng đều không phải người câu nệ tiểu tiết, tôi vào báo cáo một câu trước rồi sau đó các cậu vào là được. Trong hai vị thì ai vào trước đây?

Vương Mục Bắc cười nói.

Lâm Ngọc cười một tiếng chỉ sang Bạch Tiểu Thăng.

- Tuy tôi đến đây trước, nhưng mà sự vụ quan Bạch Tiểu Thăng mới vừa trở về, lại muốn tìm Hạ tiên sinh, vậy mời hắn vào trước đi.

Cọc tiêu trong sự vụ quan quả nhiên là cực kỳ có phong độ.

Vương Mục Bắc gật đầu khen ngợi.

- Như vậy, xin cám ơn.

Bạch Tiểu Thăng cũng không khách sáo, cười nói.

Vương Mục Bắc quay người lại gõ cửa, mở cửa vào báo cáo.

Một lát Vương Mục Bắc liền ra, cười một tiếng với Bạch Tiểu Thăng rồi nói.

- Được rồi, sự vụ quan Bạch Tiểu Thăng, cậu vào đi.

Bạch Tiểu Thăng nở nụ cười với Vương Mục Bắc và Lâm Ngọc, mở cửa đi vào.

Lâm Ngọc mỉm cười, nhìn hắn đi vào.

- Bạch Tiểu Thăng à Bạch Tiểu Thăng, lần cạnh tranh này nếu như tra cứu lên đến cùng thì tôi thắng cũng không được vẻ vang. Một chút nhún nhường này coi như là một chút áy náy nhỏ nhoi của tôi đối với cậu đi.

Bạch Tiểu Thăng bước vào văn phòng, ngẩng đầu lên nhìn thấy ba người Hạ Hầu Khải, Trầm Bồi Sinh, Trịnh Thiên Hồng đang ngồi kia.

Ba người cũng nhìn hắn, nhưng ánh mắt không ai giống nhau.

Hạ Hầu Khải là vui mừng yên tâm, đồng thời lại cực kỳ khen ngợi, duy nhất ánh mắt như đang khen ngợi một người thế hệ sau.

Trầm Bồi Sinh cũng mỉm cười, ánh mắt ấm áp lộ ra thiện ý.

Ánh mắt của Trịnh Thiên Hồng càng giống như là nhìn thấy một người bạn, tuy rằng kém tuổi nhiều thế nhưng cũng không có chia cách thế hệ.

- Trở về rồi?

Hạ Hầu Khải cất lời nói trước tiên, chỉ có ba chữ ngắn gọn nhưng có thể thấy được sự khác biệt.

Thậm chí Bạch Tiểu Thăng có cảm giác như được về nhà.

- Vâng, Hạ lão, tôi đã trở về.

Bạch Tiểu Thăng nở nụ cười ấm áp.

Xét thấy Trầm Bồi Sinh và Trịnh Thiên Hồng cũng ở đây, Hạ Hầu Khải cũng không quá khách sáo với Bạch Tiểu Thăng, nói thẳng đến vấn đề chính.

- Tôi nghe Vương Mục Bắc nói, cậu tìm tôi có việc hả?

Hạ Hầu Khải nói xong, Trầm Bồi Sinh cười nói.

- Không biết chuyện này có phải riêng tư hay không, nếu không thì tôi và đại sự vụ quan Thiên Hồng tránh đi một lát?

- Trầm lão, ngài nói nghiêm trọng quá, không có gì không thể nói với hai vị đâu.

Bạch Tiểu Thăng cười một tiếng lại quay sang nói với Trịnh Thiên Hồng.

- Đại sự vụ quan Thiên Hồng, chỗ này tôi có công trạng muốn tìm gặp ngài tập hợp cho, còn muốn đăng ký một vụ án ở trong tay đây nữa.

Trịnh Thiên Hồng nở nụ cười, nâng máy tính bảng trong tay lên.

- Tốt lắm, tôi bật đèn xanh cho cậu, sẽ làm luôn ở nơi này của Hạ lão.

Sự kiện anh em nhà Trần Cửu Thiên lúc trước Trịnh Thiên Hồng phối hợp với Bạch Tiểu Thăng một cách tuyệt vời, đối với hắn cũng là cực kì yêu thích.

Trước đây không lâu, Trịnh Thiên Hồng cũng hỗ trợ không ít cho Bạch Tiểu Thăng điều tra Lục Tri Tâm và Triệu Bắc Thanh, Bạch Tiểu Thăng cũng rất là biết ơn.

Hai người này xem như là đồng minh thêm bạn bè, vẫn là bắt đầu từ một năm trước.

Đối với việc Bạch Tiểu Thăng đến đăng ký, ngược lại Trầm Bồi Sinh cũng không thấy đáng ngại, hắn biết Lâm Ngọc ở bên ngoài kia đã sẵn sàng chuẩn bị mà bọn họ cũng chắc chắn sẽ chiến thắng.

- Tiểu Thăng à, cậu muốn báo cáo cho tôi nghe chuyện gì vậy?

Hạ Hầu Khải hỏi.

Nói đến việc chính, nụ cười trên mặt của Bạch Tiểu Thăng hơi thu lại, đi lại gần. Để một phần tài liệu xuống trước mặt Hạ Hầu Khải.

Bạch Tiểu Thăng nói bằng giọng nghiêm túc.

- Hạ lão, thật ra tôi trở về đây được một tuần rồi, chỉ là không về tổng bộ ngay mà đi tiến hành điều tra ngay ở Lâm Hải.

- Ồ?

Ánh mắt của Hạ Hầu Khải tò mò.

- Cậu tiến hành điều tra ở Lâm Hải, thật khó nói ở đây có người dám làm trái pháp luật?

Đây chính là ngay bên dưới mí mắt mình!

Nói xong Hạ Hầu Khải mở phần báo cáo kia, tập trung ánh mắt đọc qua một tờ, lông mày lập tức nhíu lại.

Bạch Tiểu Thăng tiếp tục nói.

- Lẽ ra ở chỗ tổng bộ này không phải chỗ nào trời cao hoàng đế ở xa thì không nên xảy ra chuyện như thế này.

- Nhưng mà hết lần này tới lần khác lại xảy ra được! Hơn nữa cách mà đối phương ra tay vô cùng kỳ dị và bí ẩn, khiến cho người ta sợ hãi thán phục!

Lông mày của Hạ Hầu Khải tiếp tục nhíu lại, một bên tiếp tục xem, một bên hơi gật đầu.

Dường như hắn đồng ý những điều mà Bạch Tiểu Thăng vừa nói.

Trầm Bồi Sinh và Trịnh Thiên Hồng nhịn không được liếc nhìn nhau, trong ánh mắt có một chút tò mò.

Rốt cuộc là Bạch Tiểu Thăng đã phát điện ra vấn đề gì?

Kẻ nào không có mắt dám làm ra việc xâm hại đến lợi ích của tập đoàn ở ngay Lâm Hải này.

- Đều nói dưới chân đèn thì tối, lại không nghĩ tới quả thật xảy ra chuyện này. Vậy chắc chắn phải nghiêm khắc điều tra chứ còn chờ gì nữa!

Trầm Bồi Sinh tỏ thái độ xong, hỏi Bạch Tiểu Thăng bằng giọng hòa ái.

- Không biết là ai dám làm việc không kiêng kỵ như thế?

Bạch Tiểu Thăng nhìn về phía Trầm Bồi Sinh, bày tỏ khâm phục đối với thái độ ngay thẳng của vị thầy giáo có chức đại sự vụ quan này.

- Trầm lão có điều còn chưa rõ, lần này không phải một người mà là hai người!

- Người phụ trách sản nghiệp tỉnh Hà Tây Lục Tri Tâm, còn có sự vụ quan Triệu Bắc Thanh!

Bạch Tiểu Thăng nói bằng giọng nghiêm túc.

Nụ cười của Trầm Bồi Sinh hơi cứng lại, bỗng nhiên con ngươi co rụt lại.

Lão luyện như hắn không lộ sự vui mừng ra ngoài cũng ngơ ngác.

Đây không phải bánh gato mà hắn chuẩn bị vì Lâm Ngọc sao?

Tại sao lại để cho Bạch Tiểu Thăng bưng lên!

Bạn cần đăng nhập để bình luận