Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 742: Chúng ta gặp nhau ở Trung Kinh



- Ông nói Bạch Tiểu Thăng kia có dáng vẻ như thế nào?

Hạ Hầu Khải thấp giọng ép hỏi Tống Giai đại sư

- Dáng vẻ ra sao?

Tống Giai đại sư sững sờ rồi miêu tả lại tướng mạo của Bạch Tiểu Thăng.

- Quả nhiên là thằng nhóc này, tôi còn tưởng là trùng họ trùng tên chứ.

Hạ Hầu Khải thì thào nói, trên mặt còn lộ ra nét cười.

- Thế nào, ông cũng biết cậu ta à?

Tống Giai đại sư có chút ngạc nhiên hỏi lại. Trương Hi nghi ngờ nhìn Hạ Hầu Khải.

- Thằng nhóc đó là bà con của ông à?

Hạ Hầu Khải lắc đầu.

- Thằng nhóc kia là gì của ông cũng không quan trọng, dám đánh bại cháu của tôi, mặc kệ nó là ai tôi cũng phải dạy cho nó một bài học.

Trương Hi hét lên.

- Lão Trương, ông càng sống càng mất mặt mũi, ông thử động đến cậu ta cho tôi xem.

Hạ Hầu Khải hừ lạnh một tiếng.

Hai người này lại vì Bạch Tiểu Thăng mà bắt tay với nhau, khí thế Trương Hi chợt giảm.

- Các ông.

Trương Hi trợn mắt nói.

- Được rồi, được rồi, lăn tăn cái gì thế, ba người các ông cộng lại cũng hơn hai trăm tuổi rồi còn gây lộn với nhau.

Một lão già đang chơi mạt chược không kiên nhẫn nói.

- Tống Giai, Hạ Hầu Khải các ông cũng thật là. Cái miệng của Trương Hi có lúc nào tha người, lúc thì thu thập người này lúc thì thu thập người kia. Nhưng có lần nào các ông thấy lão ra tay với bọn trẻ không. Các ông cứ xem như lão đánh rắm là được rồi.

Có người đứng ra giải hoà.

- Cái lão già kia, ông nói ai đánh rắm. Tôi thấy ông là muốn chết mà.

Trương Hi nổi giận hét lên. Người vừa nói chuyện cười hắc hắc một tiếng giả vờ như không nghe thấy.

Người bên ngoại lại tò mò hỏi:

- Bạch Tiểu Thăng kia có lai lịch như thế nào mà cả lão Hạ, lão Tống đều biết thế?

- Tôi ở Thiên Nam kết bạn với một cậu thanh niên rất xuất sắc này. Mấy đứa cháu trai các ông cũng chưa chắc chắn bằng hắn.

Tống Giai nói.

- Sao?

Mấy lão già chơi mạt chược ngạc nhiên liếc nhau. Khác với Trương Hi, Tống Giai từ trước tới nay không nói linh tinh bao giờ.

- Tôi trước kia có gặp qua cậu thanh niên này, với lại cậu ta cũng là người trong công ty của tôi. Là người thông minh, nhanh nhẹn, sáng tạo. Tôi từng nói với các ông là phát hiện được một đại gia thư pháp chính là cậu ta.

Hạ Hầu Khải nói.

- Vậy sao.

Lập tức mấy người đang chơi mạt chược cũng dừng lại, hứng thú nhìn qua.

- Là người viết những chữ mà ông gửi ảnh trong nhóm của chúng ta sao?

- Chữ không sai tôi rất thích, có phong thái đại hành gia thế mà lại do một người trẻ tuổi viết sao?

- Không thể tưởng tượng được.

- Thật là không tầm thường.

Bốn người đều trầm trồ khen ngợi.

- Thư pháp của cậu ta rất tốt, tôi thế nào lại không biết nhỉ?

Tống Giai trước tiên là sững sờ sau đó hai mắt tỏ sáng. Lão cũng rất thích bộ môn này.

- Chỉ là chữ viết đẹp thôi, các ông có cần thiết phải như vậy không!

Trương Hi hừ lạnh một tiếng.

- Ông im miệng.

- Không hiểu thì đừng nói linh tinh.

- Thật là…

- Ông cũng nên luyện tập nhiều hơn một chút đi.

Tổ mạt chược bốn người đồng loạt từ bỏ trung lập, hướng tới công kích Trương Hi. Trương Hi đành hậm hực ngậm miệng lại.

- Ai, Tống lão đầu hôm nay là sinh nhật của ông. Cậu nhóc kia có viết tặng ông mấy chữ phải không? Lấy ra cho chúng tôi xem nào.

Hạ Hầu Khải nói làm cho mấy lão già kia nổi lên hứng thú.

Bọn họ thậm chí còn không chơi mạt chược nữa mà nhao nhao hỏi.

- Thằng nhóc này, căn bản là không nói cho tôi nó biết thư pháp. Bút mực giấy nghiên thì có đưa nhưng mà tuyệt không có nửa chữ.

Tống Giai vừa buồn cười vừa bực mình nói.

- Thế tranh thủ thời gian bảo hắn viết mấy chữ đưa tới cho chúng ta xem một chút.

Hạ Hầu Khải thúc giục.

- Không phải nên gọi hắn tới đây thì tốt hơn?

Có người dứt khoát đề nghị.

- Không được. Không thể để cậu ta biết tôi ở chỗ này.

Hạ Hầu Khải cực lực ngăn cản. Trước mắt còn không phải thời điểm thích hợp để gặp mặt. Còn những lão già khác cũng có ý tứ này.

- Vậy thì để bảo cậu ta viết rồi đưa tới đây.

Tống Giai cười nói rồi cất giọng:

- Vệ Phong.

- Vâng.

Ngoài cửa Vệ Phong đáp lời, sau đó đẩy cửa vào.

.......

Lúc âm nhạc vừa kết thúc, mọi người theo sự hướng dẫn đi về sảnh yến hội. Thời gian cũng không còn sớm, tiệc tối sắp bắt đầu.

Một đường đi lên Bạch Tiểu Thăng dưới sự hướng dẫn của Trần Hiểu Á cũng có chút hiểu biết.

Tiệc rượu lần này, tổng cộng có năm mươi đến sáu mươi bàn ở hai phía trái phải.

- Sảnh yến hội có hết thảy ba tầng, tầng một mở ra công khai là chuẩn bị cho người ở sảnh chữ "Hoàng", tầng hai là bán công khai dành cho những người ở sảnh chữ "Huyền". Tầng ba là một phòng chuẩn bị cho người ở sảnh chữ "Thiên".

Trần Hiểu Á cười nói:

- Em để lại mấy người chị em tốt, bọn em độc chiếm một gian, sẽ không bị lẫn lộn thái quá.

Bạch Tiểu Thăng gật gật đầu, hắn cũng đang có ý này.

Lần này Chu Bình không đi theo, chào Bạch Tiểu Thăng rồi đi vào phòng khách tìm vị trí của mình.

Bạch Tiểu Thăng đi theo Trần Hiểu Á, Lâm Kha lên lầu, tìm vị trí phòng bán công khai, cảm thấy nơi này rất hợp lý. Vừa có thể xem náo nhiệt bên ngoài vừa có chút riêng tư.

Trần Hiểu Á gọi mấy cô bạn gái tới. Tất cả đều là tướng mạo không tầm thường, khí chất bất phàm, có hai cô rất quen với Lâm Kha có thể là đến từ một nơi.

Mấy người đang trò chuyện thì thấy Vệ Phong tiến tới.

- Rốt cuộc cũng tìm được cậu rồi.

Vệ Phong nhìn thấy Bạch Tiểu Thăng thì hai mắt sáng lên. Đi theo phía sau hắn là một người giúp việc trong ngực còn ôm bút giấy mực nghiên của Bạch Tiểu Thăng hoặc là của Lâm Kha mua.

Đám người bắt chuyện với Vệ Phong. Bạch Tiểu Thăng hiếu kỳ liếc nhìn người giúp việc đang ôm theo đồ vật cười nói.

- Anh Vệ, tìm em có việc gì vậy mà sao lại mang theo những thứ này.

- Đại sư Tống Giai nghe nói cậu viết chữ rất đẹp. Nên bảo anh tới xin chú một đôi câu đối với một chữ “Thọ”.

Vệ Phong cười nói.

- Dạ được.

Bạch Tiểu Thăng nghe xong vui vẻ đồng ý nhưng mà hắn lại có phần ngạc nhiên.

- Đại sư Tống Giai làm sao biết được chữ em tốt.

Vấn đề này Vệ Phong biểu thị mình không biết rõ. Bạch Tiểu Thăng cũng không hỏi nhiều.

Bút giấy mực nghiên trải rộng ra, mấy cô gái kia cũng tò mò ở bên cạnh quan sát.

Bạch Tiểu Thăng mua bút viết lên giấy Tuyên cao cấp một đôi câu đối chúc thọ rồi lại viết thêm một chữ Thọ lớn.

- Chữ đẹp quá.

- Đúng vậy.

Mấy cô gái tấm tắc lấy làm kỳ lạ.

Trần Hiểu Á đôi mắt sáng lên nói.

- Chữ viết cứng cáp ngay ngắn, bên trong có nét sắc sảo có thể so với thư pháp của đại hành gia.

Lúc này các cô gái đã nhìn Bạch Tiểu Thăng với con mắt khác.

- Xong rồi.

Bạch Tiểu Thăng hướng Vệ Phong cười một tiếng. Vệ Phong mừng rỡ thu lại rồi đưa đi cho đại sư Tống Giai. Người giúp việc cũng lấy bút mực cất đi.

Bọn người Bạch Tiểu Thăng tiếp tục chờ buổi tiệc bắt đầu. Kết quả là đồ ăn còn chưa có đưa lên, Vệ Phong lại trở lại hướng tới Bạch Tiểu Thăng cười to một tiếng.

- Còn tiếp tục làm phiền tới chú em đây, lần này nhờ chú viết cho một bài thơ.

- Phiền phức cái gì chứ, được rồi.

Bạch Tiểu Thăng cười một tiếng rồi cầm bút viết. Vệ Phong lần nữa rời đi. Người giúp việc lại lần nữa đem bút mực cất đi.

Kết quả chưa được một lúc sau, Vệ Phong lại trở về hướng Bạch Tiểu Thăng cười xấu hổ một tiếng.

- Thật là không có ý tứ, phiền chú viết một bài từ…

Cứ như vậy Vệ Phong ít nhất cũng chạy năm chuyến, trán thấm đẫm mồ hôi. Người giúp việc cũng lười cất bút mực cứ để tại trên bàn. Đồ ăn đưa lên cũng được đẩy vào một góc.

Vệ Phong lại đến. Bạch Tiểu Thăng dở khóc dở cười nói:

- Anh Vệ, anh đến cùng là muốn như thế nào, anh nói một hơi em viết cho xong. Chúng ta đừng giày vò nhau được không.

- Tôi cũng không muốn thế.

Vệ Phong càng là dở khóc dở cười.

Cứ như vậy, cuối cùng bữa cơm này của Bạch Tiểu Thăng lúc ăn lúc nghỉ, liên tục viết tới đau tay mới được nghỉ.

Nhưng hắn cũng không biết, trong thư phòng của Tống Giai mấy lão già mừng như điên cũng không ăn được bao nhiêu cơm.

Đêm đó tiệc rượu kết thúc, Bạch Tiểu Thăng có chút sức cùng lực kiệt bỏ trốn mất dạng rời khỏi Tống gia đi về khách sạn. Vừa nằm lên giường, hắn liền nhận được một cái tin nhắn ngắn.

Người gửi không ngờ lại là Lâm Kha.

- Tôi có việc đi trước, nhớ kỹ anh thiếu tôi năm bữa ăn ngon. Chúng ta gặp nhau ở Trung Kinh.

Bạn cần đăng nhập để bình luận