Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 963: Thị trưởng đưa tiễn



Khi mọi người còn đang kinh ngạc, Bạch Tiểu Thăng quay lại thì nhìn thấy thị trưởng Trử Hưng Vân đang ở phía sau mình.

Trử Hưng Vân vừa cười vừa nhìn về phía Bạch Tiểu Thăng.

- Không nghĩ đến có thể gặp ngài ở đây.

Bạch Tiểu Thăng cũng kinh ngạc rồi nở nụ cười.

- Tôi nghe nói ngài xuống huyện khảo sát.

Đối mặt với câu nói này, Trử Hưng Vân chỉ nở nụ cười mà không nói gì.

- Lần này thị trưởng trở về, mục đích chính là muốn tiễn cậu.

Ở bên cạnh, Tống Hà mở miệng nói.

- Chúng tôi ở chỗ này chờ cậu hơn mười phút rồi.

Tống Hà luôn giữ liên lạc với Hàn Đống. Lần này, “thương chiến” ở Vân Hải, trong đó có rất nhiều chi tiết nhỏ Hàn Đống đều nói cho hắn.

Thị trưởng Trử Hưng Vân vẫn luôn quan tâm từ đầu đến cuối.

Câu nói này của Tống Hà làm mọi người kinh ngạc.

Thị trưởng trở về vì muốn tiễn Bạch Tiểu Thăng.

Còn cố ý đợi mười phút.

Đám người Hàn Đống không nói nên lời.

Không nghĩ đến, sự vụ quan Bạch Tiểu Thăng trước khi đi còn gây chấn động một cái.

Phía sau thị trưởng Trử có một người trung niên, bên cạnh còn có mấy người mặc đồng phục đứng thành một vòng tròn, hẳn là người phụ trách đường sắt cao tốc.

Người trung niên cười nói êm dịu, chen vào câu chuyện.

- Thị trưởng Trử, hay là ngài cùng vị khách này đi vào phòng làm việc của tôi tâm sự. Số tàu của vị tiên sinh này có thể nói cho chúng tôi, khi nào đến chúng tôi sẽ cho người gọi các vị.

Hắn liếc nhìn Bạch Tiểu Thăng, không vì đối phương còn trẻ tuổi mà có bất kỳ sự kinh ngạc gì mà chỉ còn trịnh trọng.

Đây cũng là một loại tu dưỡng đã trải qua thời gian dài.

- Không cần đâu.

Trử Hưng Vân từ chối rồi nhìn Bạch Tiểu Thăng nói.

- Tôi biết thời gian số tàu cậu ta chạy, không đến nửa giờ tàu sẽ xuất phát. Tôi cũng chỉ định nói chuyện phiếm vài câu thôi.

- Chúng ta qua bên kia đi.

Câu nói sau cùng, Trử Hưng Vân nói với Bạch Tiểu Thăng, đồng thời chỉ tay vào một góc của nhà ga.

- Được.

Bạch Tiểu Thăng gật đầu.

Hai người này, một trước một sau đi về phía bên kia.

Người phụ trách đường sắt cao tốc vội vàng điều chỉnh người, sắp xếp bốn phía, phòng ngừa thị trưởng Trử và Bạch Tiểu Thăng bị quấy rầy.

Hàn Đống và Lâm Kha đều đứng nhìn từ xa.

Trong mắt họ cũng lộ ra sự chấn động.

Vẫn là lần đầu nhìn thấy, thị trưởng muốn tiễn một người.

Loại vinh dự này không phải người thường có thể nhận được.

Trong mắt đám người Hàn Minh Hạo càng lộ ra sự cuồng nhiệt.

Bạch Tiểu Thăng cùng thế hệ với họ nhưng mang đến quá nhiều chấn động. Trong lòng họ, hắn đã trở thành “thần tượng” không thể lay động.

Bên kia.

Trử Hưng Vân và Bạch Tiểu Thăng nói về chuyện những ngày qua.

- Những ngày qua, các cậu làm đảo lộn giới kinh doanh của Vân Hải chúng tôi. Vẫn còn tốt, hai bên đều khắc chế, còn đủ lý trí, không để thị trường bên này xuất hiện sóng lớn. Không phải vậy, tôi cũng không đến tiễn cậu mà là đến bắt cậu hỏi tội rồi.

Trử Hưng Vân trước tiên nói chuyện cười với Bạch Tiểu Thăng.

Kỳ thực, Trử Hưng Vân và Tống Hà thu được toàn bộ tin tức từ Hàn Đống.

Bạch Tiểu Thăng mang theo những công ty này trực tiếp làm thất bại tập đoàn Thất Phong, đã làm hắn cảm thấy hết sức kinh ngạc.

Bạch Tiểu Thăng trẻ tuổi, không chỉ có cái nhìn đại cục, có tư tưởng mà còn có thể chỉ huy thương chiến thực tế, lại duy trì không vượt tuyến, chuyện này quả thực là một người tài giỏi.

Văn võ song toàn.

Trử Hưng Vân có chút kính phục đối với hắn.

- Chuyện này còn phải cảm tạ thị trưởng Trử.

Bạch Tiểu Thăng trân thành nói.

Có rất nhiều thứ, kỳ thực không cần nói rõ ràng nhưng trong lòng mọi người cũng hiểu.

Nếu không có thị trưởng Trử buông thả, đừng nói đến thắng lợi thuộc về họ, chính là vừa mới bắt đầu sẽ bị ngăn cản.

- Không, tôi cảm thấy tôi mới cần cảm ơn cậu.

Trử Hưng Vân im lặng nói.

- Tuy rằng tập đoàn Thất Phong đã đi rồi, nhưng lại có hai nhà công ty của tập đoàn Chấn Bắc muốn đến Vân Hải. Họ đã bàn bạc cùng Tống Hà. Thực lực hai công ty này đều có thể sánh vai với tập đoàn Thất Phong, bọn họ đầu tư cũng vô cùng lớn.

Thị trưởng Trử Hưng Vân cười nói đầy thâm ý sâu sắc.

- Lần này có tính hay không phải cảm tạ cao tầng các cậu đã không can dự vào Vân Hải?

Bạch Tiểu Thăng kinh ngạc.

Hắn không biết lại có chuyện như này.

Xem ra Hạ Hầu Khải không riêng bắt tay vào việc giáo huấn tập đoàn Thất Phong, còn phái công ty đến củng cố thị trường bên này.

Mặt khác, còn lấy lòng thị chính Vân Hải.

Bạch Tiểu Thăng nở nụ cười.

- Công ty đã chọn trúng thị trường Vân Hải, điều này chứng minh thành phố đã phát triển tốt. Công ty kiếm tiền, lại thúc đẩy thành phố phát triển. Đây là hai bên đều thắng.

- Nói hay lắm, hai bên đều thắng mới là thắng.

Trử Hưng Vân cười lớn.

Hai người này vừa cười vừa nói, nói chuyện đến hài lòng.

Bên kia, mọi người nhìn đến không biết nói gì.

Đường sắt cao tốc ở giữa, hành khách qua lại đông đảo.

Có một người vội vã đi đến, trợ lý phía sau hắn cầm vali, gần như phải chạy mới có thể đuổi kịp.

Trong lúc lơ đãng, người này nhìn thấy bên kia có rất nhiều người. Ban đầu cũng không để ý, mãi đến khi nhìn thấy đám người Hàn Đống đang chờ.

Hắn nhất thời sững sờ, ánh mắt đảo qua nhìn thấy Tống Hà thì sợ hết hồn vía.

- Thư ký thị trưởng Vân Hải, Tống Hà !

Người kia giật mình, lập tức dừng lại.

Đây không phải người khác, chính là Vi Đại Sơn của tập đoàn Thất Phong.

Tuy rằng hai ngày trước Dư Thất Phong và Tống triệt đã trở về tổng bộ, điều động, ứng phó phiền phức nhưng Vân Hải bên này cũng không thể mặc kệ,

Vì lẽ đó, Vi Đại Sơn mới ở lại.

Có điều hai ngày nay, nghe nói tổng bộ bên kia ngày càng phiền phức lớn hơn.

Dư Thất Phong gọi điện, muốn Vi Đại Sơn trở về.

Hiện tại lại nhìn thấy cảnh này.

- Vi tổng, sao ngài không đi tiếp.

Trợ lý phía sau Vi Đại Sơn hỏi.

Vi Đại Sơn làm hành động im lặng, lén lút nhìn về phía bên kia.

Mắt thấy Hàn Đống, còn có một tổng giám đốc cùng Tống Hà đều nhìn về một hướng, Vi Đại Sơn cũng nhìn sang.

Hắn thấy hai người.

Vi Đại Sơn trợn to con mắt, khó có thể tin, nhìn chằm chằm và không ngừng lau mắt.

Cuối cùng, hắn cũng thấy rõ.

- Người kia là Bạch Tiểu Thăng, mà người đứng bên cạnh hắn là…

Thị trưởng Trử Hưng Vân.

Vi Đại Sơn khó tin nhìn hai người, nhìn bọn họ nói chuyện một cách bình thường như bạn bè.

Vi Đại Sơn nuốt một ngụm nước bọt, lặng lẽ mang theo trợ lý rời khỏi.

Hắn phải báo cáo chuyện này cho Dư Thất Phong biết, đồng thời hết lòng …

Đối với công ty Vân Hải bên này phải “cầu hòa”, đáp ứng điều kiện trước kia của Bạch Tiểu Thăng.

Đây mới là cơ hội duy nhất.

Đáng tiếc chính là, Vi Đại Sơn sẽ không nghĩ đến, câu chuyện lần này của hắn không được tập đoàn Thất Phong tiếp thu.

Cuối cùng, Dư Thất Phong làm quyết định càng tuyệt hơn, đem những đầu tư ở Vân hải chuyển cho tập đoàn Chấn Bắc, dùng cái này “cầu hòa”.

Khi đó, Dư Thất Phong mới hiểu rõ thân phận của Bạch Tiểu Thăng, hối hận cũng không kịp.

Những ngày sau đó, Dư Trung Thiên vô cùng không dễ chịu.

Ai kêu Dư Trung Thiên trêu chọc Bạch Tiểu Thăng trước.

Chuyện này dẫn đến, rất lâu sau đó Dư Trung Thiên nhắc đến ba chữ Bạch Tiểu Thăng đều cảm giác khó chịu, thiếu hơi, khiếp sợ…

Bên phía đường Sắt.

Trử Hưng Vân vẫn còn luyến tiếc nhìn thời gian, đưa tay ra cho Bạch Tiểu Thăng.

- Thời gian cũng không còn sớm, tôi không quấy rầy cậu nữa. Thuận buồm xuôi gió! Có thời gian thì trở lại thăm một chút.

Đối mặt với sự trân thành của thị trưởng Trử, Bạch Tiểu Thăng cũng rất cảm động, đưa tay và nắm chặt.

- Nhất định.

Cuối cùng, Bạch Tiểu Thăng mang theo Lâm Vi Vi và Lôi Nghênh rời đi.

Một năm hành trình cũng mở ra.

Bạn cần đăng nhập để bình luận