Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 755: Đại nhân vật sắp đến!



- Anh nói cái gì?

Bạch Phỉ nghe xong lời Lưu Đại Hồ không khỏi giận tới mức bờ môi phát run.

Vụ việc xảy ra, hắn đã báo cáo rõ với công ty.

Hắn là vô tội, hắn là bị dính líu! Tất cả mọi việc đều do khách hàng của công ty gây ra!

Cho dù hợp đồng này có kí hợp tác thành công, hắn cũng chỉ được trích phần trăm khoảng ba bốn vạn mà thôi! Trước mắt, hợp đồng còn chưa kí được, vậy mà lại để hắn tự gánh vác gần 100 ngàn!

Hơn nữa, hắn còn bị thương, đây cũng là tai nạn lao động!

Nhưng công ty chỉ trả một khoản năm ngàn, quá tuyệt tình!

Chút tiền ấy so với 100 ngàn mà đối phương yêu cầu, không khác gì hạt cát trong sa mạc!

Trong suy nghĩ của Bạch Phỉ, coi như công ty không có khả năng trả đủ số tiền đối phương yêu cầu, nhưng mà cũng phải trích một khoản lớn đến thương nghị giải quyết vụ việc, cùng bản thân mình lại chân thành xin lỗi, chưa chắc vấn đề đã không thể giải quyết!

Nhưng không nghĩ tới, công ty lại tuyệt tình như vậy, chỉ chịu trả một khoản năm ngàn!

- Tôi muốn gọi điện thoại cho Lưu Tổng, ông ta không thể ra quyết định như vậy! Tôi là nhân viên cũ của công ty được sáu năm, tôi đã cống hiến bao nhiêu sức lực cho công ty! Chỉ cấp năm ngàn, như thế tính là gì?

Tâm trạng Bạch Phỉ bây giờ rất kích động.

- Gọi đi, tự mình bấm số đi! Gọi được, coi như tôi thua!

Lưu Đại Hồ cười lạnh, cầm điện thoại di động của mình đưa tới dưới mí mắt Bạch Phỉ.

Do điện thoại của Bạch Phỉ đã rơi vỡ nên không cách nào liên lạc được.

Bàn tay Bạch Phỉ run rẩy nhấc điện thoại lên, lại không biết có nên gọi điện thoại hay không.

- Thôi nào, anh Bạch, anh cũng là nhân viên kì cựu được sáu năm, đã ở lại công ty quá lâu rồi, thật sự coi là làm việc trong thời gian càng lâu, sẽ càng là vật báu sao? Đừng ngây thơ cho rằng công ty sẽ hết lòng quan tâm giúp đỡ, có thể trả hết khoản tiền này cho anh.

Lưu Đại Hồ lấy lại điện thoại di động.

Ngô Bình chỉ cười lạnh không nói gì.

Nói đến việc này, hắn còn rất cảm thông với thằng nhóc xui xẻo họ Bạch này, đáng tiếc, Triệu công tử đã lên tiếng, hắn chỉ có thể làm theo.

- Điều này, tôi phải làm sao bây giờ?

Trông Bạch Phỉ uể oải, hữu khí vô lực hỏi.

- Công ty sẽ không ngồi yên!

Lưu Đại Hồ nói với giọng cấp trên, ha ha cười một tiếng,

- Nhận được tin tức, trước tiên chúng tôi đã thông tri cho người nhà anh, để bọn họ chuẩn bị tiền. Hai giờ trước, tôi đã hỏi lại và nghe họ nói đã để cho người đưa tiền đến đây.

- Anh xem, không phải vấn đề này sẽ được giải quyết gọn gàng hay sao?

Lưu Đại Hồ cười nói.

- Cái gì! Các người báo người nhà tôi chuẩn bị tiền?

Bạch Phỉ bị sốc, nét mặt buồn bã, lại không biết làm sao nữa.

Lưu Đại Hồ nhìn biểu hiện trên gương mặt của Bạch Phỉ, trong lòng hắn càng vui sướng.

Một trăm ngàn, vàng ròng bạc trắng!

Hắn nghe đến còn có chút đau lòng, nhưng mà hắn càng vui vẻ nhiều hơn.

Ngày xưa, ai bảo anh đối đầu với tôi, đây chính là báo ứng mà ông trời phạt anh! Lưu Đại Hồ trong lòng vui sướng nghĩ.

- Nhóc con, cậu có thể yên tâm rồi! Trước mắt, Triệu công tử không có thời gian để tâm, tốn sức vào chuyện này của cậu, anh ta vẫn còn đang chờ đón một vị khách quan trọng, chủ sở hữu thật sự của chúng tôi Đông Gia! Nếu không, cậu dùng một trăm ngàn là có thể giải quyết xong việc này sao? Trong mắt Triệu công tử, sợ là số tiền này còn chưa đủ xem một buổi diễn trực tiếp, số tiền lẻ thưởng cho nữ MC nữa!

Ngô Bình cười lạnh chế nhạo.

Bạch Phỉ không rên một tiếng, thần sắc uể oải, ngã xuống đất.

Tiền chỉ là thứ hai, thứ nhất là cách xử lí của công ty khiến trái tim hắn trở nên băng giá.

- Người đến, tiền đến, cậu liền có thể đi, còn bây giờ, cậu thành thật ở đây nghỉ ngơi đi.

Ngô Bình liếc nhìn hắn và quay người rời đi.

Lưu Đại Hồ nhìn qua Bạch Phỉ một cái sau đó cũng đi theo Ngô Bình, hai người nhỏ tiếng trò chuyện với nhau.

- Ngô tổng, ở Thiên Hà, tôi có một cơ sở riêng chuyên sản xuất rượu để kinh doanh, ngài xem, chúng ta có thể hợp tác một chút không?

- Thật sao? Lưu tiên sinh, đi, đến phòng làm việc của tôi đi, chúng ta từ từ nói chuyện. . .

Sau đó, bên ngoài cánh cửa phòng, giọng nói dừng lại, im bặt.

Trong phòng này chỉ còn một mình Bạch Phỉ ngồi lẻ loi trơ trọi, tâm tình chán nản.

Ở bên trong một phòng bao cao cấp, Triệu Vạn Vân vểnh chân bắt chéo, ngông nghênh ngồi ở chỗ đó, ở bên cạnh là người đàn ông hói đầu đang cười toe toét cùng hai nữ nhân viên, hai bàn tay rất không thành thật.

- Lão Trương, một lát nữa, khi nào anh chơi chán ở đây thì tự mình rời đi vậy, có thể tôi sẽ không có thời gian tiễn anh.

Triệu Vạn Vân nói với giọng uể oải,

- Đông Gia đến đây, tôi phải đón tiếp!

- Đông Gia? Cậu nói, vị Vương công tử kia sẽ đến đây sao?

Gã hói đầu giật mình, kích động đến nổi đôi mắt sáng lên.

- Vâng!

Thần sắc của Triệu Vạn Vân thu liễm lại, có vài phần nghiêm túc, cung kính nói.

Hắn không phải là nhân vật nhỏ bé, nhưng vị Vương công tử kia mới là con em thế gia! Thân phận cao quý!

Trong mắt gã hói đầu con ngươi xoay chuyển, mỉm cười nói,

- Có thể giới thiệu cho tôi một chút được không? Tôi nghĩ cũng nên quen biết qua!

Triệu Vạn Vân liếc nhìn gã, trực tiếp lắc đầu,

- Lão Trương à, tôi không có ý xem thường anh. Nhưng một chút cũng không ổn, anh bỏ qua cho tôi đi, dù sao hai ta cũng là bạn cũ nhiều năm!

Gã hói đầu vừa nói ý định của mình, ngay lập tức Triệu Vạn Vân ngăn lại, tiếp tục nói,

- Coi như tôi giúp anh giới thiệu! E là con mắt Vương công tử cũng sẽ không nhìn anh một lần!

- Bởi vì anh còn chưa đủ tư cách!

- Tài sản cá nhân của anh đến hơn trăm triệu, ở trong mắt người ta, chỉ là cá diếc sang sông, chín trâu mất sợi lông!

Trong giọng nói của Triệu Vạn Vân lộ ra vẻ kính sợ.

Đây là sự tôn sùng với người ở tầng lớp cao.

Gã hói đầu nghe những lời này, nét mặt trở lên nghiêm nghị, gật đầu thở dài,

- Cậu nói không sai!

- Vị Vương công tử kia đến tột cùng là ai?

Một cô gái quyến rũ bên cạnh gã hói đầu cũng không nhịn được hỏi.

- Đại nhân vật!

Triệu Vạn Vân và gã hói đầu nhìn nhau cười một tiếng, ngay cả tên thật cũng không muốn nói đến.

Cô gái kia bĩu môi, nửa hờn nửa giận,

- Vậy lúc nào thì vị Vương công tử này đến đây?

Triệu Vạn Vân mắt nhìn thời gian một chút sau đó đứng lên,

- Sớm thôi! Đợi lát nữa, tôi đi xuống xem một chút, tôi đã chào hỏi qua Ngô Bình, dặn anh ta chuẩn bị trước cho buổi đón tiếp.

Giờ phút này, Ngô Bình đang trò chuyện với Lưu Đại Hồ, cũng bỗng nhiên nhớ tới chuyện này.

- Lưu tiên sinh, bây giờ tôi phải xuống dưới nghênh đón một vị đại nhân vật, tạm thời anh đến phòng trước đó chúng ta gặp mặt ngồi đợi một lát, tôi sẽ tranh thủ thời gian đến tìm anh.

Dứt lời, Ngô Bình vội vàng rời đi.

Lưu Đại Hồ không nhịn được liếc nhìn bóng lưng vội vã của Ngô Bình, âm thầm ngạc nhiên,

- Đang bàn tới tiền hoa hồng, vậy mà cũng có thể bỏ đi? Gặp người như thế nào mà so với tiền còn quan trọng hơn?

Lưu Đại Hồ lẩm bẩm xong, nhìn quanh trái phải rồi đi tới chỗ phòng Ngô Bình nói.

Ngô Bình đi thang máy, đến phòng khách tầng một, trên đường đi lại suy nghĩ.

- Mình chỉ nghe qua, chưa từng gặp vị Vương công tử này, nghe nói anh ta ưa thích đi lại một mình, trẻ tuổi đẹp trai, khí vũ hiên ngang, trên KTV còn một người, nhân vật như vậy thật hiếm thấy, nhận định như vậy chắc sẽ không sai!

Ngô Bình lên vị trí này không đến nửa năm, chưa cùng Vương công tử gặp mặt lần nào.

Đến phòng khách, hắn lập tức chào hỏi mọi người, sắp xếp nam nữ nhân viên đứng thành hàng hai bên, bày ra tràng diện đón tiếp.

Chuẩn bị một lát nữa, dành cho Vương công tử một màn chào đón nồng nhiệt.

Ở cửa ra vào của KTV, khách hàng nhìn thấy tràng diện này cũng giật mình.

Có người thậm chí tò mò nói thầm với người bạn đi cùng,

- Bên này là muốn tạo ra hoạt động mới à, còn xếp hai hàng người chào đón hoan nghênh?

- Ừ, có lẽ là phương thức mới để tiếp khách cho đặc sắc hơn!

Rất nhiều người bàn luận xung quanh nhưng Ngô Bình hoàn toàn không thèm để ý, trông mong nhìn ra ngoài cửa.

Cuối cùng, hắn thấy được một hình bóng đơn độc.

Nam giới, rất trẻ trung, nhìn không đến ba mươi tuổi, anh tuấn đẹp trai, khí vũ hiên ngang, một mình bước đến!

Ngô Bình xác định trong nháy mắt!

- Quản lý của các người là ai? Gọi anh ta ra đây!

Người đến với sắc mặt bình tĩnh, nói với người trông trước cửa.

Giống như có ý nói với cấp dưới!

Không sai, vị này là Vương công tử!

Lập tức, Ngô Bình nhiệt huyết sôi trào, nở nụ cười tươi, cung kính nghênh đón.

- Ngài khỏe chứ? Tôi chính là quản lý ở đây, tôi tên là Ngô Bình, xin hỏi ngài là. . .

- Không sai, chính là tôi!

Người tới lạnh nhạt nói.

Là tôi đến để đưa tiền. Người tới là có ý này, hắn tự nhiên là Bạch Tiểu Thăng.

Bạch Tiểu Thăng vừa mới dứt lời, liền thấy Ngô Bình phủi tay đứng nghiêm, khom cả người xuống.

Người của hai bên đều như được diễn luyện khá tốt, đồng loạt cử hành đại lễ.

- Chào mừng ngài!

Giọng nói mọi người vang to rõ ràng.

Bạch Tiểu Thăng đột nhiên giật mình.

- Người ở đây nghĩ tới tiền muốn điên rồi hay sao? Có thể trở nên kích động như vậy khi nhìn thấy người đưa tiền tới sao?

Bạn cần đăng nhập để bình luận