Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 897: Nếu như hắn lại gây rối, tôi sẽ không khách khí



Lâm Vi Vi và Lôi Nghênh mang theo Đông Tử trở về khách sạn.

Đám người Lâm Ngọc nằm mơ cũng không thể nghĩ rằng, thám tử mà họ bỏ số tiền lớn ra thuê lại phải chạy trốn.

Hiện giờ, Bạch Tiểu Thăng đang ở khách sạn, một mình làm việc trên bàn đọc sách.

Hai ngày nay, Lâm Vi Vi và Lôi Nghênh mang đến rất nhiều tài liệu để hắn tiến hành phân tích tỉ mỉ.

Phân tích đến hiện giờ, hắn cảm thấy có thể thu hẹp phạm vi nhỏ thêm lần nữa.

Có ba công ty khả nghi, bây giờ có thể loại trừ một nhà, chỉ còn hai nhà.

Kỳ thật, vốn không cần Bạch Tiểu Thăng phải nhọc lòng như thế. Hắn hoàn toàn có thể giao cho Hồng Liên phân tích.

Chỉ cần vài phút là có kết quả.

Có điều, bởi vì Lôi Nghênh và Lâm Nghi Nghi đang rèn luyện nên Bạch Tiểu Thăng cảm thấy, hắn không cần phải thu được đáp án nhanh nhất làm gì. Thời gian này không cần phải tiết kiệm. Hắn có được đáp án sớm thì hắn sẽ không có chuyện gì để làm.

Còn nữa, lần này cũng coi như rèn luyện chính bản thân hắn.

Bạch Tiểu Thăng nghĩ, Hồng Liên mạnh mẽ đến đâu thì cũng chỉ là phụ trợ. Hồng Liên có thể dạy cho hắn phương pháp, có thể dẫn dắt dòng suy nghĩ nhưng không thể thay hắn đi tiếp con đường sau này.

Cho nên, hiện giờ Bạch Tiểu Thăng rất kiên trì tích lũy kinh nghiệm cho bản thân.

Những ngày gần đây, dù ở Dư Tuyền hay Ngô Khâu, Bạch Tiểu Thăng phát hiện ra bản thân đã mạnh hơn trước, học được rất nhiều thứ.

Tuy rằng, có nhiều kĩ năng và phương pháp được Hồng Liên trực tiếp ghi lại trong đầu hắn, thế nhưng trong đầu mang kỹ năng và linh hoạt sử dụng là hai cấp độ khác nhau.

Bây giờ, Bạch Tiểu Thăng đã có kết luận nhưng vẫn để Hồng Liên một mình tính toán.

Kết quả so sánh lẫn nhau, chứng minh được kết quả của Bạch Tiểu Thăng vẫn rất chính xác.

Điều này cũng đại biểu cho việc, nỗ lực của hắn là không uổng phí.

Bạch Tiểu Thăng không kìm lòng được thở dài một hơi, cảm giác cả người thông thái, cực kỳ khoan khoái.

Hắn vừa mới đứng lên, đang định nghỉ một chút thì nghe thấy âm thanh ở ngoài.

Lúc Bạch Tiểu Thăng đi ra, ngoài ý muốn phát hiện Lâm Vi Vi và Lôi Nghênh đã về, còn mang theo một người.

- Sao hôm nay lại về sớm vậy?

Bạch Tiểu Thăng ngạc nhiên nói.

Lúc này mới là mười rưỡi mà thường ngày, hai người này phải hơn một giờ mới quay về.

Thậm chí có thể sẽ không trở về.

- Vị này chính là?

Bạch Tiểu Thăng kinh ngạc nhìn Đông Tử.

Người đàn ông này nhìn qua thì bình thường, không có gì đặc biệt. Có điều, Bạch Tiểu Thăng có ánh mắt rất độc, hắn nhìn một chút là phát hiện ra chỗ khác thường.

Thân thể rắn chắc, bước chân nhẹ nhàng. Đây là người luyện võ.

Mắt thần linh động, nhìn người cẩn thận. Người này không tầm thường.

- A, người anh em, chào cậu.

Đông Tử giương cằm lên, nhẹ nhàng lên tiếng chào hỏi Bạch Tiểu Thăng.

Hắn cho rằng, Bạch Tiểu Thăng chỉ là một người hầu.

Trong đầu hắn luôn suy nghĩ, người có thể chỉ đạo Lôi Nghênh phải là người thành đạt, có khí thế siêu phàm, vô cùng uy nghi mới đúng.

Lôi Nghênh nghe được Đồng Tử nói chuyện có chuyện có vẻ khinh bạc thì lập tức chau mày, muốn uy hiếp Đồng Tử.

Lâm Vi Vi ngăn lại Lôi Nghênh, sau đó nàng nở nụ cười, ám chỉ ánh mắt.

Thời điểm Lôi Nghênh còn đang khó hiểu thì Lâm Vi Vi cười nói với Bạch Tiểu thăng.

- Anh Tiểu Thăng, anh có thể đoán ra hắn là ai không?

Những ngày qua, Lâm Vi Vi nghe Bạch Tiểu Thăng suy luận cùng phân tích logic, cảm thấy rất thú vị liền cố tình hỏi hắn.

Đồng thời, nàng cũng nhìn ra sự ngạo mạn của Đông Tử.

Lâm Vi Vi quyết định cho Bạch Tiểu Thăng một cơ hội chấn nhiếp Đông Tử.

- Hắn có thể đoán ra tôi là ai sao?

Đông Tử cười nói, không hề có sự tin tưởng.

Bạch Tiểu Thăng bình tĩnh nhìn Đông Tử một chút, sau đó cười nói với Lâm Vi Vi.

- Anh cũng không phải thần tiên, làm sao có thể biết hắn là ai.

Đông Tử nhếch miệng nở nụ cười.

Hắn đang định giới thiệu bản thân thì nghe thấy Bạch Tiểu Thăng không nhanh không chậm nói.

- Có điều, có thể khẳng định rằng, việc hai người quay về sớm hôm nay có liên quan đến hắn. Mà hắn cũng không liên quan đến công việc của hai người. Nếu có liên quan đến công việc thì hai người cũng sẽ không để tâm như vậy, ít nhất hai người cũng sẽ không đồng thời trở về. Vì thế, nhất định là hắn có liên quan đến việc điều tra của chúng ta.

- Hiện giờ thời gian còn quá sớm, địa điểm hai người định đi nếu muốn quay về cũng không thể nhanh như vậy. Do vậy, hai người gặp hắn trên đường.

- Có thể dẫn đến gặp tôi thì nhất định phải có sự tin tưởng trong này. Trong thời gian ngắn không thể hình thành loại tín nhiệm này. Vậy thì hắn chính là người quen cũ, với lại nãy giờ hắn đều nhìn Lôi Nghênh, do đó, nhất định là người quen của Lôi Nghênh.

- Trên đường gặp được người quen, lại còn thể liên quan đến việc quan trọng đáng giá để hai người dẫn đến gặp tôi, nghĩ lại thì không có khả năng lắm…

- Hơn nữa, tôi thấy người anh em này không giống dân văn phòng. Hắn rất giỏi về quan sát, bước chân mềm mại và linh hoạt nhưng lại không có bệnh nghề nghiệp. Vậy, hắn có thể làm cái gì?

- Nếu như không nghĩ gì về những suy đoán đó mà nhìn trực tiếp mặt ngoài thì, đặt người anh em này trong quân đội ngày xưa, nhất định là thám báo.

Bạch Tiểu Thăng cười nói với Đông Tử.

- Hiện đại cũng không thể gọi như vậy nữa, hiện tại phải gọi là thám tử.

Con ngươi Đông Tử rụt lại, khó tin nhìn Bạch Tiểu Thăng.

Hiện giờ, hắn rất giật mình.

Người trẻ tuổi này rất đáng sợ. Hắn có nụ cười ấm áp, ánh mắt ôn hòa, không có một chút tính công kích nhưng lại có thể nhìn thấu lòng người.

Chuyện này để hắn không ngừng sởn cả tóc gáy.

Phản ứng của Đông tử được Bạch Tiểu Thăng thu hết vào trong mắt.

Những lời vừa nói đều là suy đoán, Bạch Tiểu Thăng cũng quan sát tỉ mỉ sự biến hóa từ vẻ mặt của đối phương.

Dù chỉ là con ngươi co lại, Bạch Tiểu Thăng cũng để ý tới.

Bởi vì, dưới sự rèn luyện của hệ thống, hắn sẽ tận lực chú ý nơi đó.

Tâm lý Bạch Tiểu Thăng lại xác định được thêm mấy phần, cười nói với Lôi Nghênh.

- Hai ngày trước, anh có nói có người theo dõi chúng ta. Sẽ không phải là hắn chứ?

- Là một người khác.

Lôi Nghênh cười nói.

Hắn rất thán phục bản lĩnh suy luận của Bạch Tiểu Thăng.

Bạch Tiểu Thăng gật đầu.

- Một đường từ Dư Tuyền đến Ngô Khâu, liên tục thay đổi hai người theo dõi chúng ta.

Bạch tiểu thăng thở dài một tiếng.

- Chấp nhất như vậy, xem ra người sau lưng mười phần là Lâm Ngọc.

Hắn lại còn đoàn được người thuê! Đông Tử trố mắt, ngoác mồm.

Từ lúc tiến vào khách sạn. chính hắn đều không nói câu nào, nhưng đối phương đều có thể đoán được.

Đây là người sao?

Đây là quỷ rồi! Coi như là người thì cũng là thiên tài .

Ánh mắt Đông Tử nhất thời sợ hãi, kính nể.

Lâm Vi Vi vỗ tay cười to.

Lôi Nghênh trừng mắt nhìn Đông Tử, nở nụ cười nói.

- Không phải anh muốn gặp ông chủ của tôi sao, chính là anh ta.

- Không riêng gì tâm trí, ngay cả phương diện quyền cước đều không phân cao thấp với tôi.

Lôi Nghênh bổ sung một câu nói.

Lời này có vẻ hơi cường điệu quá, tuyệt đối là đang nâng Bạch TIểu Thăng lên.

Có điều Đông Tử cũng không biết nên tròn xoe mắt, khó tin nhìn Bạch Tiểu Thăng.

Thân thủ xấp xỉ với Lôi Nghênh.

Đông Tử đã không dám tưởng tượng nữa, lòng kính nể đối với Bạch Tiểu thăng tăng lên dữ dội.

Nhân cơ hội này, Lâm Vi VI đem chuyện đã trải qua nói cho Bạch Tiểu Thăng.

Bạch Tiểu Thăng vừa nghe vừa gật đầu.

- Công tác bên kia tôi sẽ từ chối.

Đông Tử nói thẳng, đồng thời muốn lấy điện thoại để từ gọi điện.

- Không!

Bạch Tiểu Thăng cười ngăn cản.

- Dù sao chuyện này cũng là công việc của anh, xin mời tiếp tục.

Nói xong, trong nụ cười của Bạch Tiểu Thăng hiện lên một tia cười lạnh.

- Tôi đã nhân nhượng cho Lâm Ngọc một lần, coi như là hòa rồi. Bây giờ, không ai nợ ai. Nếu như hắn còn muốn tìm tôi gây phiền phức, vậy tôi cũng không ngại trừng phạt cảnh cáo. Để cho hắn biết trong mắt tôi, sự vụ quan kiểu mẫu không đáng nhắc đến.

- Nếu như hắn lại gây chuyện, tôi chắc chắn sẽ không khách khí.

Bạn cần đăng nhập để bình luận