Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 331: Một cái bí mật



Cửa phòng khách vừa mở, Lôi Nghênh cùng tiểu Lục tử dìu Thành Tiểu Tứ, người đang không ngừng lẩm bẩm đi vào.

Người mở cửa thấy thế, lập tức sững sờ.

- Có chuyện gì vậy? !

Anh Hào biến sắc, bỗng nhiên đứng lên, kinh ngạc hỏi.

Người không mang về được thì cũng thôi đi, làm sao mà người của bọn hắn lại còn thụ thương!

Có Lôi Nghênh đi theo, còn có thể phát sinh loại chuyện này? !

Anh Hào cảm thấy không thể tưởng tượng nổi.

Lôi Nghênh nhưng không phải là người bình thường a, sáu tuổi tập võ, về sau dùng thời gian hai mươi năm, từ võ thuật truyền thống đến võ thuật các quốc gia khác, học khắp các nước, cùng cao thủ các quốc gia đó đọ sức.

Vì huấn luyện sự can đảm cùng phản ứng của mình, hắn thậm chí đã tham gia quân đoàn ở ngoại quốc.

Một quái vật như thế, chính là binh khí hình người!

Nếu không phải anh Hào có ân với hắn thì căn bản không người có thể ra lệnh cho hắn.

Có Lôi Nghênh ở đó, người nào có thể gây tổn thương cho Thành Tiểu Tứ!

Anh Hào vừa ngạc nhiên nhưng lại đầy nghi ngờ.

- Anh rể, ôi, đau chết mất, anh rể!

Thành Tiểu Tứ đang lẩm bẩm, nhìn thấy Lý Hào, lập tức kêu thảm, giống như bị đánh gãy xương cốt.

- Đừng kêu nữa!

Anh Hào bị hắn kêu la làm cho đau đầu, lập tức hai con mắt tam giác trừng lên, nghiêm nghị quát.

Thành Tiểu Tứ lập tức im miệng.

Người anh rể này của hắn, tính tình rất nóng nảy, hắn nếu lại kêu to nhất định không có quả ngon để ăn.

- Lôi Nghênh, cuối cùng đã xảy ra chuyện gì? !

Anh Hào chuyển hướng về Lôi Nghênh, sắc mặt âm trầm hỏi.

Lôi Nghênh cau mày, một năm một mười nói những chuyện đã xảy ra.

Mọi người không khỏi giật mình!

Nửa đường có người cướp đi Bạch Phỉ? Còn cùng Lôi Nghênh đánh ngang tay?

Đây là người nào!

Anh Hào quay đầu nhìn về phía Bạch Song Lôi, con mắt tam giác lộ ra một tia hung quang

- Bạch Song Lôi, đây là có chuyện gì, cậu còn chuyện gì còn chưa nói phải không, hay là đang tìm người, muốn đối phó chúng tôi? Nói!

Tại sao lại trùng hợp như vậy, cao thủ ở đâu xuất hiện giúp bọn họ đây?

- Anh Hào, anh tuyệt đối đừng hiểu lầm, tôi đây nào dám a!

Bạch Song Lôi bị dọa mặt mũi trắng bệch, đắng chát nói,

- Tôi cũng không biết rõ người đó ở đâu chui ra, có lẽ đúng là trùng hợp, xuất hiện một người thích xen vào chuyện của người khác!

Anh Hào lạnh lùng liếc nhìn hắn một cái, hắn cũng nghĩ Bạch Song Lôi không có lá gan này.

- Ba người các cậu cùng đi, cậu đánh ngang tay với hắn ta, nếu bọn họ phụ một tay chẳng phải sẽ thắng sao. Dù đánh không thắng, cũng có thể đem người bắt trở về a.

Mắt tam giác của anh Hào nhắm lại, nhìn Lôi Nghênh, cười lạnh nói,

- A Lôi, cậu có phải cố ý nhường hay không? Tôi biết rõ, cậu đối với lần đòi nợ này của chúng ta, giống như có ý kiến rất lớn đấy !

Anh Hào nói một câu này làm đám người khẩn trương lên, quay sang nhìn Lôi Nghênh.

Lôi Nghênh ánh mắt bình tĩnh, lại không tránh né chút nào, trầm mặc ước chừng hai giây vậy mà gật gật đầu,

- Đúng vậy!

- Vậy thì nói một chút đi.

Anh Hào nói.

- Thiếu nợ thì trả tiền là chuyện thiên kinh địa nghĩa, dù là nợ tiền đánh bạc. Nhưng mà anh Hào, anh lại tiếp tục như thế, coi như đã vượt biên giới rồi!

Lôi Nghênh cảm thán

- Tôi thiếu nợ anh, giờ đã làm bảo tiêu ba năm cho anh, tính toán thời gian cũng sắp đủ rồi. Tôi không muốn phạm pháp, dù sao hết ba năm này, tôi muốn sống cuộc sống của người bình thường! Huống hồ, phạm pháp đối với anh cũng không có chỗ tốt!

Lôi Nghênh đang dạy anh Hào làm việc? !

Những người khác không khỏi khẩn trương nhìn anh Hào.

Tính tình ngang ngược, anh Hào trong lòng hung ác nhìn về phía Lôi Nghênh, bỗng nhiên cười.

- Thời gian ba năm, vẫn còn chưa có đến mà, tôi không phải cũng còn không có đi vào con đường kia sao, A Lôi, trước mắt, cậu vẫn phải tận tâm đem sự tình làm tốt mới được.

Anh Hào cười nói.

Anh Hào bị thuyết giáo trước mặt mọi người, còn có thể nói chuyện khách khí như thế.

Cái này cuối cùng vẫn là do Lôi Nghênh!

Những người khác nhịn không được âm thầm nuốt một ngụm nước miếng.

- Kỳ thật, tôi không tính là đã nhường, người kia rất lợi hại! Tôi. . . Thậm chí ăn phải lỗ vốn, Thành Tiểu Tứ đã ngã xuống, tiểu Lục tử có một người, chỉ sợ không được!

Lôi Nghênh chân thành nói.

Lôi Nghênh giải thích, cũng là một loại thái độ khiêm nhường.

Anh Hào gật gật đầu.

- Hắn lợi hại hơn nữa, cuối cùng cũng chỉ có một người, chúng ta bên này có nhiều người như vậy, còn có thể sợ hắn sao?

Anh Hào nói.

- Nhưng mà trước mắt, bọn họ sợ là đã đi rồi.

Lôi Nghênh nói.

- Không đúng, bọn họ không có đi!

Thành Tiểu Tứ bỗng nhiên nói,

- Lúc chúng ta trở về, thời điểm đi đến cửa tôi có quay đầu nhìn thoáng qua, tên kia sau khi cùng Lôi Nghênh đánh nhau, liền được họ Bạch cùng một người phụ nữ khác dìu lấy, không có đi thang máy, mà là đi vào một cửa hàng. . . Tôi cũng không thấy rõ, dù sao cũng ở xung quanh chỗ đó thôi!

Anh Hào, Lôi Nghênh đồng thời sững sờ.

Bị người đỡ lấy?

Người kia, bị thương!

Với lại so Lôi Nghênh nghiêm trọng hơn!

- Thì ra vậy mà bị người ta hù dọa!

Anh Hào nhìn Lôi Nghênh, lại nhìn về phía Thành Tiểu Tứ, cười lạnh,

- Tiểu Tứ, cậu thấy rõ ràng? !

- Tôi thấy rất rõ ràng!

Thành Tiểu Tứ rất khẳng định nói,

- Nơi này có thể đi xuống, chỉ có cầu thang bên này cùng thang máy bên kia. Bọn họ không đi thang máy, cũng chắc chắn sẽ không đến bên này đi cầu thang bộ, khẳng định là tìm cửa tiệm, trước tiên trốn ở đó!

Anh Hào cười.

- Được! Mặc kệ bọn họ muốn trốn hay là giấu người đi thì cũng phải tìm ra bọn họ!

Nói xong câu này, anh Hào ngoài cười nhưng trong không cười, nhìn Lôi Nghênh

- Người là từ trong tay cậu chạy mất, vậy cậu phụ trách mang về đi. Cậu cũng nghe Tiểu Tứ nói rồi đó, đối phương bị thương, đến đi đều phải cố hết sức, tin tưởng lần này cậu sẽ không thất thủ. Ngoại trừ Tiểu Tứ, cậu mang theo ba người bọn họ, tôi chờ tin tức tốt của cậu!

Nói đến đây Lôi Nghênh chỉ đành yên lặng gật đầu, vẫy tay một cái, mang theo ba người kia đi ra ngoài.

Anh Hào đi qua, đem cửa phòng khóa trái, nghe ngóng động tĩnh bên ngoài.

Sau đó từ bên cạnh cái bàn, cầm lấy một bình rượu mới, vặn cái nắp ra.

- Song Lôi a, tôi nghe nói tửu lượng của cậu rất tốt?

Hào ca ung dung hỏi.

- Nào có nào có, rượu bình thường hơn bốn mươi độ, cũng chỉ uống được nửa lít.

Bạch Song Lôi không rõ ràng cho lắm, vẫn cố cười bồi nói ra.

Anh Hào gật gật đầu, hắn cũng có hiểu biết, Bạch Song Lôi xác thực không thể uống.

Anh Hào đem bình rượu kia để ở trước mắt Bạch Song Lôi, rất hòa khí nói với hắn

- Đến đây, đem cái này uống hết.

Uống hết?

Bạch Song Lôi giật mình, cái chai này có nửa lít rượu trắng 52 độ, uống xong hắn cũng sẽ say chết a.

- Uống!

Anh Hào dùng giọng điệu không cho suy nghĩ nói.

Bạch Song Lôi nhìn Bạch Nhiên nằm sấp ở bên kia, đã hiểu.

Đây là để hắn say chết!

- Con mẹ nó, cậu lề mề cái gì vậy, uống đi!

Thành tiểu tử trừng mắt, dữ dằn nói.

Bạch Song Lôi vẻ mặt cầu xin, ôm lấy bình rượu kia, nhẫn tâm cắn răng, trực tiếp hướng trong cổ họng rót rượu.

Không biết rõ sặc mấy lần, ọe mấy lần.

Cuối cùng, Bạch Song Lôi giống như một đầu lợn chết ngã xuống ghế sô pha. Miệng há to đều không hề hay biết.

- Biện pháp này tốt!

Anh Hào liếc qua Bạch Song Lôi, cười nói.

- Anh rể, anh để hắn uống say, có phải có chuyện muốn nói với em hay không?

Thành Tiểu Tứ quỷ tinh nói.

Anh Hào gật gật đầu, nhỏ giọng,

- Tiểu Tứ, cậu vừa mới đi theo Lôi Nghênh ra ngoài, hắn có cái gì dị thường không?

Đối với Lôi Nghênh, ba năm này anh Hào vẫn không thể nào yên tâm

- Không có! Lần này đột nhiên xuất hiện tên kia, xác thực rất lợi hại, không thua gì Lôi Nghênh.

Thành Tiểu Tứ nghĩ ngợi, khẳng định nói,

- Anh rể, anh cũng quá nghi thần nghi quỷ đi, những năm này vẫn một mực đối với anh ta không yên lòng. Em không rõ anh đang lo lắng cái gì, lo lắng anh ta biết lúc trước anh tìm người hại cha mẹ anh ta, sau đó lại cho anh ta mượn tiền, để anh ta làm bảo tiêu cho anh để trả lại sao? Yên tâm đi, lúc trước những người làm chuyện này, đều đi vào. . .

- Cậu im miệng cho tôi!

Anh Hào tức giận nói

- Tôi hẳn là nên để cậu cũng đi vào a.

Thành Tiểu Tứ bĩu môi.

Hiện nay, nơi này chỉ có hai người bọn họ, còn có hai con ma men đang bất tỉnh nhân sự, chẳng lẽ lại có tai vách mạch rừng!

Thành Tiểu Tứ hắn lại không phải người ngu, đối với người ngoài khẳng định sẽ không nói, nếu để Lôi Nghênh biết rõ hắn là một trong những người thực hiện chuyện này, chắc chắn sẽ bị xui xẻo a.

- Anh rể, anh quá khẩn trương ồi.

Thành Tiểu Tứ lầm bầm.

Anh Hào lườm hắn một cái, thần sắc hơi ngưng lại.

Ở một bên.

Bạch Nhiên đang dán mặt vào trên bàn mà ngủ, lại im lặng mở hai mắt ra, bên trong ánh mắt vậy mà rất tỉnh táo.

Bạn cần đăng nhập để bình luận