Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 763: Đều là đánh cờ!



- Hừm, cô gái nhỏ, cũng không tính quá ngốc đi! Nếu như ngay cả điều này cũng đoán không ra, vậy con còn làm sự vụ quan làm gì, trở về làm trợ lý cho Phùng Ly, bắt đầu lại như trước kia đi.

Hạ Hầu Khải hừ lạnh một tiếng, cười nói.

Sau đó, hắn giống như là lầm bầm lầu bầu, ánh mắt sâu thẳm nhìn về nơi khác. Giọng nói nhẹ nhàng nhưng xa xăm:

- Lần trước nói chuyện, con ngược lại đúng là cho ta một lời nhắc nhở, những người kia, ngoại trừ Bạch Tiểu Thăng, người nào người nấy ai mà không có bối cảnh cường đại! Trước hai cái giai đoạn này có lẽ không dám làm gì quá phận, nhưng thật đến thời khắc mấu chốt, bảo đảm không được nới lỏng để cho quần ma loạn vũ phá hỏng quy củ.

- Ở trước mặt lão gia ta đây, bọn hắn ai dám nhe nanh giương vuốt, ta liền chặt móng vuốt bẻ hết răng nanh.

- Đại sự vụ quan thì thế nào, ta cũng không phải không trải qua. Tiểu Lý tử không phải lên được vị trí đỉnh cao của bộ sự vụ làm một đại sự vụ quan, còn có nhân viên cấp dưới Vương Tân Thành của hắn mới trở thành sự vụ quan! Ta có thể tạo được một người, liền có thể mở được người thứ hai.

- Trịnh Thiên Hồng mà rục rà rục rịch, ta liền tiễn hắn lên đường, ta tin tưởng rằng hắn là một người thông minh, nên xử trí như thế nào, hẳn phải rõ ràng! Nếu như ngu ngốc còn tiếp tục, chính là không đem ta để vào trong mắt, vậy ta cũng sẽ không cần khách khí nhượng bộ.

- Nói cho cùng, rung cây dọa khỉ, nếu như hành động đó còn nằm trong giới hạn, ta còn có thể lưu tình, còn như ngược lại thì đừng trách ta độc ác, vậy liền thừa cơ hội này, thu thập hết mấy cái ung nhọt này đi.

Hạ Hầu Khải thổ lộ tâm tư một phen, khiến cho Lâm Kha nhịn không được nổi lên chút hàn ý.

- Lão hồ ly.

Lâm Kha dùng thanh âm rất nhỏ khẽ lầm bầm một tiếng.

- Ta có thể nghe thấy lời con nói đó.

Hạ Hầu Khải liếc mắt nhìn nàng, lạnh lùng nói.

Nhưng có điều, trong mắt của lão cũng không có chút nào là thực sự tức giận.

- Nói tóm lại rằng, giai đoạn làm việc này của con cũng đã làm xong, con đã hồi báo cho ngài tất cả, ngày mai lại đi tuyên bố kết quả một hồi, liền rút khỏi, còn ngài muốn làm sao làm, con cũng mặc kệ.

Lâm Kha nói.

- Thật mặc kệ, Bạch Tiểu Thăng cũng không quan tâm?

Hạ Hầu Khải cười mỉm hỏi.

Lâm Kha tỏ vẻ không quan trọng nhún vai một cái:

- Con quan tâm có làm được cái gì, mấu chốt còn không phải nhìn thái độ của ngài sao.

Lâm Kha hờn dỗi một hồi, lại tiếp tục nói:

- Bạch Tiểu Thăng, luận về tài hoa thì không thua kém bất luận người nào. Luận về tuổi tác. . .không cần bàn. Ngài nói đi, ngài không nhìn những thứ khác. Luận về giao thiệp, hắn ngược lại rất kém cỏi.

- Mặc dù là Trần Cửu Thiên đề danh Bạch Tiểu Thăng, nhưng trong đó tất nhiên có mưu đồ khác, Bạch Tiểu Thăng cùng Trần gia không có ân tình gì, ngược lại cũng có chút mối hận cũ. Con đoán chừng, Trần Cửu Thiên là muốn nhờ vào biểu hiện rộng lượng của chính mình, Bạch Tiểu Thăng bất quá chỉ là cái ngụy trang, người mà bọn hắn chân chính muốn chống đỡ, chính là cái người gọi là Mục Bắc Thần kia.

- Có điều, nếu như ngài muốn tham gia cuộc vui, họ Mục kia chưa hẳn sẽ khăng khăng một mực cùng Trần gia chung một chiến tuyến, dù sao Mục, Trần khác họ.

- Con đoán rằng ngài đối với Bạch Tiểu Thăng và Mục Bắc Thần cũng rất có chờ mong.

Lâm Kha nở nụ cười nói.

Hạ Hầu Khải khẽ cười mỉm lắng nghe, vừa không khẳng định, cũng không phủ nhận.

- Cái này chính là suy nghĩ của con, con nói ra, chỉ là bởi vì muốn nói. Sợ rằng tám chín phần mười, con đoán sai rất nhiều. Trước mặt đại hồ ly ngàn năm như ngài đây, con chỉ như con tiểu hồ ly mới tu hành khua môi múa mép thôi.

Lâm Kha lầm bầm nói:

- Đoán suy nghĩ của ngài rất mệt mỏi! Cho nên, con mới lười mà đắn đo sắp xếp.

- Tiểu nha đầu, thật là biết cách thay đổi biện pháp mắng lão già ta. Được rồi, thứ này ta xem trước một chút, một hồi sẽ cho người đem trở về cho con. Ngày mai, con đi tuyên đọc danh sách người bị đào thải, thuận tiện dẫn theo Dương Thành Thiên tới giới thiệu một phen. Chờ mấy chuyện bên này xong, ta sẽ an bài cho con một chuyến đi công tác tuần tra phương nam. . . Khục, kỳ thật chính là đi nghỉ dưỡng du sơn ngoạn thủy, coi như ta tìm chút quyền lợi cho con.

Hạ Hầu Khải cười ha ha.

Lâm Kha nghe xong, lập tức cao hứng, khách sáo cảm tạ hai câu liền đứng dậy rời đi.

Hạ Hầu Khải nhìn nàng rời đi, nhìn cửa phòng làm việc vừa khép lại, đôi mắt liền rơi xuống cái phần danh sách cùng kết quả kia, cầm bút lên, không tự chủ được thì thào nói:

- Đánh cờ, cũng chỉ là đánh cờ a! Có đôi khi nó thật sự gây phiền nhiễu. Trịnh Thanh Hồng là nhân tài, lại không thể trọng dụng! Mục Bắc Thần là nhân tài, nhưng hắn ta phải sử dụng nó! Bạch Tiểu Thăng. . .

Hạ Hầu Khải trầm ngâm không nói tiếp.

Ra khỏi văn phòng của Hạ Hầu Khải, Lâm Kha trở về lại phòng làm việc của mình, chờ đợi không đến nửa giờ thì nghe thấy tiếng có người gõ cửa.

- Vào đi. Lâm Kha nói.

Người tới chính là một chuyên viên trợ lý bên cạnh của Hạ Hầu Khải, đưa danh sách cùng kết quả cho cô, sau đó liền cáo lui.

Lâm Kha liếc mắt nhìn, phía trên liền viết hai chữ, "Đồng ý!"

Ánh mắt Lâm Kha rơi xuống ba chữ bên cạnh cái tên "Bạch Tiểu Thăng", cười cười, lầm bầm lầu bầu nói:

- Tiếp theo, cần phải dựa vào sự cố gắng của ngươi. Ta hi vọng, sau khi ta tuần tra trở về, có thể nhìn thấy ngươi trở thành người phục trách sản nghiệp tỉnh vực. . .

- Nhưng ta càng hy vọng hơn, ngươi sẽ đến Bộ sự vụ làm việc.

Lâm Kha vui vẻ một lúc lại tiếp tục nói.

Ngay đêm đó, bọn người Bạch Tiểu Thăng cũng nhận được thông tri thứ nhất từ Bộ sự vụ.

Ngày mai mười giờ sáng, tập trung tại đại học Trung Kinh, đến lúc đó sẽ công bố danh sách người bị đào thải!

Với lại, vị giám khảo ở giai đoạn sau cùng cũng sẽ cùng bọn hắn gặp mặt lần đầu.

Thu được tin tức này, chỉ sợ rất nhiều người đêm nay sẽ mất ngủ.

Mười lăm người còn lại sẽ lần thứ hai trải qua sự đào thải năm người tiếp theo!

Cuối cùng tiến vào một vòng cuối cùng, chỉ còn lại mười người.

Bạch Tiểu Thăng so với bình thường thì càng muộn hơn mới chìm vào giấc ngủ, trước khi ngủ hắn bưng một chén sữa nóng, đứng bên gác ban công đón nhận gió đem ngắm nhìn những ánh đèn lác đác.

- Tiến vào giai đoạn sau cùng! E là không chỉ tính riêng năng lực của người tham dự, mà còn là năng lực phía sau của họ.

Bạch Tiểu Thăng bình tâm tĩnh khí suy nghĩ.

- Chỗ thiếu sót lớn nhất của mình, chính là không có bất kỳ cái hậu trường cùng bối cảnh gì chống đỡ.

- Ưu thế lớn nhất của mình cũng chính là điểm ấy.

- Tổng giám đốc của Khu Đại Trung Hoa, mình mặc dù chưa thấy qua. Nhưng lại biết rõ, ngài tất nhiên lo lắng lần khảo hạch này! Chắc hẳn, đối với mình cũng có hiểu biết chút đỉnh.

- Mình ở những ngày gần đây, Từ trong miệng của Lâm Kha cũng tìm hiểu được một chút chuyện lý thú của Tổng giám đốc khu Đại Trung Hoa. Bằng cảm giác của bản thân, vị Tổng giám đốc của khu Đại Trung Hoa này điều hành mọi việc rất tốt, lại hiểu cân bằng! Hiện tại trong khu Đại Trung Hoa này, phe phái rất nhiều, cho dù là bộ sự vụ, cũng là như thế! Như vậy, ông ấy chính là cần một người không có nguồn gốc, lại là người có năng lực, đảm nhiệm vai trò làm nguồn máu mới, để khống chế lại cục diện.

- Đó cũng chính là cơ hội của mình.

Bạch Tiểu Thăng nhếch miệng lên như vầng trăng lưỡi liềm thể hiện ý cười.

- Có điều, mình cũng không thể quá mức tự tin.

- Cho dù chiến thắng cuối cùng không phải là mình, thì mình cũng muốn thành người có thu hoạch cao nhất. Dù sao, trở thành 'Người chiến thắng cuối cùng hoặc là người thu được lợi nhiều nhất', cũng là điều kiện để mình hoàn thành nhiệm vụ tấn cấp.

Ánh mắt của Bạch Tiểu Thăng sáng ngời, khẽ âm thầm nói

Chỉ cần hoàn thành nhiệm vụ, Bạch Tiểu Thăng hắn liền có thể lấy được đủ năng lực để tấn cấp!

Đến lúc đó, mặc kệ vị Tổng giám đốc của khu Đại Trung Hoa chưa từng gặp mặt kia, muốn hoặc là không muốn, cũng phải phục tùng theo mệnh lệnh từ tập đoàn.

Bạch Tiểu Thăng nghĩ tới đây, liền cười ha ha một tiếng, uống một hơi cạn sạch ly sữa bò đã nguội hẳn, sau đó mới quay người trở về trong phòng ngủ.

Một đêm yên bình không có chuyện gì xảy ra.

Ngày kế tiếp, lúc Bạch Tiểu Thăng tới phòng học ngay cầu thang của trường đại học Trung Kinh thì còn đúng một phút nữa là đến giờ.

Sau khi tới nơi, hắn mới phát hiện chính mình là người cuối cùng có mặt ở phòng. Tất cả mọi người đều đã sớm tới, với lại ai cũng có một bộ dạng thần sắc trang nghiêm.

Nhìn ra được, ngay cả Mục Bắc Thần và Trịnh Thanh Hồng vẻ mặt cũng có mấy phần ngưng trọng.

Thời điểm Triệu Thiên Trạch nhìn hắn, khuôn mặt cũng khẽ mỉm cười chào hắn nhưng lại chứa đựng mấy phần bất an. Bạch Tiểu Thăng mỉm cười đáp lại an ủi một phen.

Thời gian càng tới gần, không khí lại càng căng thẳng như dày vò tinh thần mọi người, cửa phòng học ngay cầu thang vừa mở, Lâm Kha xuất hiện, nhanh chân đi về hướng bục giảng.

Khác biệt với dĩ vãng, lần này, sau lưng nàng còn có một nhóm người đi theo, cầm đầu là một người đàn ông hơn năm mươi tuổi, khuôn mặt cười tươi đầy vẻ nhiệt tình.

Bạch Tiểu Thăng nhìn chăm chú người này, trong lòng thầm nói —— Đây là vị giám khảo chủ trì giai đoạn cuối cùng này sao?

Bạn cần đăng nhập để bình luận