Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 121: Tên nhóc này thích ăn đòn!



Bạch Tiểu Thăng và Lục Thanh Phong đọ sức, đến đây tính là kết thúc.

Trước mắt, nhìn hai người dựa vào lan can ngắm cảnh, nâng cốc nói chuyện vui vẻ, mọi người cũng thở phào một hơi.

Kỳ thật, mọi người đền có ấn tượng khá tốt, có thể kết giao bạn bè là tốt nhất.

Mà giữa Bạch Tiểu Thăng và Lục Vân lại có " một lời hứa mười năm", cho nên càng nên thân không nên xa.

- Chị Tuyết Liên, vừa rồi sao chị lại túm em thế, có phải không muốn để cho em nhường Bạch Tiểu Thăng.

Lục Văn Thiến lẩm bẩm.

- Em, nha đầu này, lúc ấy em cũng không để ý tới chị mà.

Ngụy Tuyết Liên vừa bực mình vừa buồn cười nói.

Lẽ ra chút lời này là nàng nói mới đúng.

- Hừ, chị đối rất tốt với Bạch Tiểu Thăng, vậy anh của em thì sao, anh ấy đối với chị. . . Tóm lại, chị cũng không thể bất công, đều phải cho bọn họ cơ hội! Việc này cho họ so tài nhiều hơn, đọ sức đến cuối cùng mới có thể tuyển ra ai mới thích hợp nhất với chị.

Lục Văn Thiến tỏ ra rất hiểu, lôi kéo Ngụy Tuyết Liên nhắc nhở.

- Em cảm thấy anh của em cũng được! Muốn cao có cao, muốn dáng có dáng, kiếm tiền cũng ok, ôn nhu nho nhã, chị cảm thấy thế nào.

- Chị cảm thấy em nên đi làm bà mai.

Ngụy Tuyết Liên bất đắc dĩ nói.

Trịnh mập mạp ở bên cạnh cười ra tiếng.

- Này, mập mạp chết bầm, câm miệng cho tôi! Lên tiếng nữa, có tin tôi bấu sưng cánh tay lên không!

Lục Văn Thiến hung hăng nguýt hắn một cái.

Trịnh Đông Tỉnh tranh thủ thời gian ngậm miệng, gật đầu.

Lục Văn Thiến rất hài lòng.

- Em nữa, gặp người thì dịu dàng thế, không có ai liền thay đổi hoàn toàn, dữ thế làm sao gả ra ngoài.

Ngụy Tuyết Liên đùa giỡn.

- Ai cần chị lo. . . không phải nói chị đó sao!

Hai cô gái cười toe toét.

Lục Vân mỉm cười đi tới.

- Cha, đều do cha! Cuối cùng ra đề gì mà làm hại anh của con bị thua!

Lục Văn Thiến nói không lại Ngụy Tuyết Liên, nhìn thấy Lục Vân lập tức bất mãn nói.

Nàng quên rằng mình ngay cả đề đều không ra xong, đã bị Bạch Tiểu Thăng làm cho rối tinh rối mù.

- Thôi, không cần xoắn xuýt.

Lục Vân vội ho một tiếng, mỉm cười nói.

- Hôm nay nhà chúng ta náo nhiệt, một chút nữa còn có khách đến, còn là người quen của con.

- Hả?

Lục Văn Thiến ngạc nhiên.

- Ầy, đến đây.

Lục Vân chép miệng về một phương hướng.

Lục Văn Thiến, Ngụy Tuyết Liên, Trịnh Đông Tỉnh nhìn qua, từ cầu đá đi tới mấy người.

Đi đầu là A Thành, phía sau còn có hai người đi theo.

Chờ bọn hắn lại gần một chút, mọi người mới thấy rõ dáng vẻ.

Theo sát A Thành là người đàn ông trung tuổi đi giày tây, đầu được chải vuốt cẩn thận tỉ mỉ, gương mặt hơi mập, lông mày mắt cười, đi đường rất có phong phạm.

Sau lưng hắn là một người trẻ tuổi, dáng vẻ nghiêm chỉnh, nhưng vừa đi vừa thò đầu nhìn qua bên này.

Lục Văn Thiến nhìn thấy người trẻ tuổi, nụ cười liền biến mất.

- Đây là khách mà cha nói?

Thậm chí Lục Văn Thiến có chút nhíu mày, hơi bất mãn.

- Đúng vậy đó, thế nào?

Lục Vân tò mò.

- Người thanh niên kia, không phải bạn học thời đại học của con sao.

- Hừ!

Lục Văn Thiến hừ nhẹ một tiếng, không đáp lại.

Lục Vân cảm thấy kỳ quái, có lòng muốn hỏi một chút, nhưng hai người kia đã tới gần đình.

Lục Vân đành thôi, thu lại vẻ cười, ngồi nghiêm chỉnh.

Ở trước mặt người ngoài, hắn vẫn là người ăn nói có ý tứ, làm việc nhanh nhẹn, là vua của ngành thương nghiệp internet —— Lục Vân!

- Đó là ai vậy?

Trịnh Đông Tỉnh hạ giọng, lặng lẽ hỏi Lục Văn Thiến.

- Một tên đáng ghét!

Lục Văn Thiến nói với vẻ chán ghét, liếc nhìn Trịnh Đông Tỉnh, ánh mắt chớp động, tựa hồ có ý nghĩ gì đó.

- Này, tý nữa có cơ hội, anh giúp tôi làm chút việc!

Nữ thần phân phó, Trịnh Đông Tỉnh lập tức gật đầu. Lên núi đao xuống biển lửa cũng không chối từ.

Bạch Tiểu Thăng, Lục Thanh Phong trò chuyện, chợt phát hiện phía sau có động tĩnh.

Hai người quay đầu lại, phát hiện trong đình giữa hồ lại có hai người tiến đến, A Thành dẫn đường.

Có khách tới?

Bọn hắn nhìn nhau, quay lại bên cạnh bàn đá.

Ngụy Tuyết Liên, Trịnh Đông Tỉnh lần lượt đứng người lên, dù sao ngồi đón khách của Lục Vân là rất không lễ phép.

Lục Văn Thiến có chút không tình nguyện, nhưng xuất phát từ cấp bậc lễ nghĩa, cũng đứng lên.

Chỉ có Lục Vân vẫn ổn thỏa như cũ, lấy tuổi, thân phận và địa vị của hắn, không cần đứng dậy đón.

Đối với Bạch Tiểu Thăng, đó là bởi vì ân cứu mạng, cho nên đối đãi đặc biệt.

A Thành tất cung tất kính, đi nhanh lên mấy bước đến bên cạnh Lục Vân.

- Lục tiên sinh, vị này là Trần Cửu Thiên tiên sinh, vị kia là công tử của ông ấy, Trần Phong.

Lục Vân gật gật đầu.

- Lục tiên sinh, nghe danh đã lâu.

Vị Trần Cửu Thiên không còn giữ phong phạm nữa, mà mặt mỉm cười bước nhanh đến phía trước, còn cách một đoạn liền vươn tay.

Lục Vân mỉm cười đứng người lên, ung dung đưa tay qua bắt nhẹ với đối phương.

Phong phạm này!

Bạch Tiểu Thăng nhìn ở trong mắt, bởi vì Lục Vân giơ tay nhấc chân đều thể hiện rõ khí độ, cho nên âm thầm lớn tiếng khen hay.

- Lục tiên sinh, tôi đã sớm muốn tới bái phỏng ngài, một mực không có cơ hội, hiện tại cuối cùng đã đạt được ước muốn.

Trần Cửu Thiên mỉm cười chân thành, sốt ruột nói.

Khí thế tỏa ra từ người hắn mặc dù không bằng Lục Vân, nhưng biểu hiện cũng tương đối ung dung không vội. Xem ra người này nhất định ở vị trí cao lâu dài, lai lịch không nhỏ!

- Trần tiên sinh khách khí.

Lục Vân cười nhạt.

Sau lưng Trần Cửu Thiên, người thanh niên trẻ tên là Trần Phong đang nhìn Lục Văn Thiến, mặt mũi mỉm cười, còn vụng trộm vung tay chào hỏi.

Nhưng Lục Văn Thiến lại hờ hững lạnh lẽo.

Bên cạnh Lục Văn Thiến, Trịnh Đông Tỉnh không nhịn được khẽ nhíu mày.

Tiểu tử này, cũng dám "Đùa giỡn" nữ thần của hắn trước mặt mọi người như thế, ánh mắt Trịnh Đông Tỉnh lập tức bất thiện, ẩn ẩn mang theo chút địch ý.

Biểu hiện của Trần Phong để Bạch Tiểu Thăng âm thầm lắc đầu, nhưng hắn cũng không để ý nhiều.

Cho đến khi ánh mắt của Trần Phong nhìn lên trên người Ngụy Tuyết Liên, ánh mắt có hơi sáng lên, còn ẩn ẩn có một tia thô lỗ xuất hiện.

Bạch Tiểu Thăng hơi nhíu mày.

Bên cạnh hắn, ánh mắt của Lục Thanh Phong cũng thoáng hiện một chút không vui.

Trần Phong cũng coi như lợi hại, ngắn ngủi mấy giây đã gây sự hết với ba thanh niên ở đây.

- Tiểu Phong! Con còn đứng ngây đó làm gì, còn không qua đây chào hỏi Lục tiên sinh!

Trần Cửu Thiên quay đầu tức giận khiển trách.

- Vâng.

Trần Phong tranh thủ thời gian gật đầu, vô cùng cung kính, vô cùng khiêm tốn chạy tới, cúi đầu chào hỏi Lục Vân.

- Chào Lục tiên sinh! Cháu là Trần Phong, là bạn học thời đại học của Văn Thiến, mong ngài chiếu cố nhiều hơn!

Ở sâu trong ánh mắt của Lục Vân xuất hiện vẻ thất vọng.

Biểu hiện của Trần Phong vừa so sánh với Bạch Tiểu Thăng liền phân ngay cao thấp! Đơn giản thì phần cử chỉ khí độ này, còn kém một trời một vực!

Cũng đúng, thế gian đâu có nhiều hạng người yêu nghiệt thiên tài như thế.

- Các cháu đều nói chuyện vói nhau đi, chú và Trần tiên sinh nói chuyện.

Lục Vân thấy tẻ nhạt không thú vị, khoát tay chặn lại, dạo bước hướng đi bên cạnh đình.

Trần Cửu Thiên tranh thủ thời gian cùng đi.

- Vâng.

Trần Phong trả lời, xoay mặt nhìn về phía Lục Văn Thiến, cũng nhìn Ngụy Tuyết Liên.

Ánh mắt vẫn làm cho người ta chán ghét!

Sắc mặt ba thanh niên lập tức bất thiện.

Tên nhóc này, thích ăn đòn!

Bạn cần đăng nhập để bình luận